Phần 149
Đinh Trường Sinh một mình quay trở lại trong nhà của Tần Mặc, ban đêm, một thân một mình trong gian phòng, đi đến phòng bảo tàng của Tần Chấn Bang, nhìn này khắp phòng đồ cổ cùng với văn vật có giá trị rất nhiều, nhưng đối với Tần Chấn Bang bây giờ mà nói, thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Gia tài bạc triệu, sinh không tự đến, chết không mang theo, tài phú bất quá chỉ là con số mà thôi, khắp gian phòng này có bao nhiêu tài phú cũng không có có thể cứu được sinh mệnh của Tần Chấn Bang, ngay cả hôn lễ con gái mình cũng không được tham gia, đã vội đi trước rồi…
Đinh Trường Sinh ngồi trên ghế, nhớ lại lại lịch trình của mình mấy năm qua phấn đấu, thật là mạo hiểm dị thường, ngoại nhân đều cho rằng Đinh Trường Sinh là loại người không sợ chết, làm việc thường bốc đồng, nhưng chỉ có hắn tự mình biết…
Chính mình có gia đình không có xuất phát tốt, còn ví như Lương Khả Ý, cũng là tuổi còn trẻ, liền có thể làm được chủ nhiệm tổ chức cán bộ khu Bạch Sơn rồi, tuy rằng so với mình thì chức vụ nhỏ hơn một chút, nhưng những kỳ ngộ của mình đều là do mình bốc lên chấp nhận mạo hiểm mất đầu mới có được đến, Lương Khả Ý thì bất quá nhờ là có người cha tốt mà thôi…
Cho nên, khi ngươi không có xuất phát điểm tốt, thì cũng chỉ có cái mạng này của chính mình, nếu làm thích hợp tốt, thì trở nên nổi bật, còn nếu không tốt, đầu ngươi liền rơi xuống đất…
Nếu lúc trước sự tình của Vương Lão Hổ sắp đặt không thành công, thì sẽ không có Đinh Trường Sinh về sau rồi, lúc ấy nếu mình tại viện kiểm sát không cắn chặt răng thà chết không thừa nhận, thì cũng sẽ không sẽ có gặp được liên tiếp kỳ ngộ về sau, cho nên, Đinh Trường Sinh có liều mạng, nhưng không phải là liều mạng một cách mù quáng.
Bởi vì hắn hiểu được, cái mạng mình khi nào thì hiểu được lui giữ, giống như là tình cảnh hiện tại, đối mặt với một nhân vật như Lâm Nhất Đạo, hắn đành phải nhượng bộ lui binh, tá lực đả lực, hy vọng là mượn sức người để triệt hạ Lâm Nhất Đạo, chỉ mong Lý Thiết Cương đừng làm cho mình thất vọng, nếu không, thì mình thật đúng là phải đi tha hương, đời này đừng có nghĩ đến chuyện quay trở về nữa.
Đinh Trường Sinh nhớ tới, ngày mai còn phải đi gặp Chu Hổ Khanh lão gia hỏa này, cũng không thể đi đến tay không, cho nên tại gian phòng đồ cổ của cha Tần Mặc, tìm kiếm một lễ vật nào có thể xứng được Chu Hổ Khanh mang đi.
Tìm tới tìm lui, chọn trúng thanh kiếm Nhật Bản đặt ở góc tường, Đinh Trường Sinh đi qua cầm đến, cũng là rất nặng dị thường, rút kiếm ra khỏi vỏ, phần cuối lưỡi kiếm có khắc chữ Thiên Hoàng, thời đó kháng chiến chống Nhật thắng lợi, lấy được rất nhiều vật phẩm của người Nhật Bản, nhưng thanh kiếm có khắc chữ Thiên Hoàng thì lại không có nhiều, không biết thanh kiếm này thuộc về người nào?
Đinh Trường Sinh đối với đồ cổ thì không hiểu nhiều, chỉ cảm thấy Chu Hổ Khanh có thể xứng với thanh kiếm này, vì thế cầm lấy, nhìn nhìn, qua mấy thập niên rồi, lưỡi dao vẫn là lóe lên hàn quang dọa người.
Ngày hôm sau, Chu Hồng Kỳ đến nhà của Tần Mặc, khi vào bên trong, nhìn quan sát nơi này toàn bộ, nàng nghe nói đại tiểu thư Tần gia tại kinh thành gả cho Đinh Trường Sinh, nhưng lại chưa từng thấy qua vị Tần đại tiểu thư này.
– Ngồi chơi một chốc, hay là đi ngay?
Đinh Trường Sinh bây giờ nghiễm nhiên là chủ nhân nơi này, hỏi.
– Ừ… không tệ, cưới được Tần đại tiểu thư, được một chỗ nhà cửa như vậy, của hồi môn Tần gia cũng không tính thấp, Đinh Trường Sinh… em thật sự là tốt phúc khí a. Chu Hồng Kỳ cười nói.
Đinh Trường Sinh không lên tiếng, cũng chỉ có mình hắn mới biết lúc này trong lòng Chu Hồng Kỳ có cái mùi vị như thế nào, cho nên dứt khoát im miệng không nói.
– Thôi đi ngay đi, đây là nhà của người ta, nữ chủ nhân không ở đây, chị ở tại nơi này thì chẳng ra cái gì… Đi thôi.
Chu Hồng Kỳ lái xe, Đinh Trường Sinh ngồi ở ghế phụ, ôm lấy thanh kiếm lễ vật mang cho Chu Hổ Khanh, bởi vì tìm hộp gỗ đựng kiếm không thấy, cho nên Đinh Trường Sinh tìm một mảnh lụa bao bọc lại thành kiếm, tuy rằng bao bọc lớp dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một thanh đao hoặc là một thanh đao…
– Đây là vật gì?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Một thanh kiếm của chỉ huy quân Nhật, làm lễ vật đưa cho lão gia tử, chứ em cũng không biết mang cái gì.
– Thanh kiếm chỉ huy quân Nhật? Đó là vật của nhà Tần Mặc, em cứ như vậy cầm lấy mang đi tặng người sao?
Chu Hồng Kỳ hỏi.
– Quay đầu về em nói với nàng một tiếng là được…
Đinh Trường Sinh thuận miệng nói.
Những lời này không biết thế nào, mãi cho đến khi đến tây Sơn, nơi ở của Chu Hổ Khanh, Chu Hồng Kỳ cũng không mở miệng nói chuyện.
Bởi vì Chu Hồng Kỳ lái xe, cho nên đoạn đường này tuy rằng có cận vệ kiểm tra mấy lớp, nhưng rất nhanh đến trước sân nhà của Chu Hổ Khanh, lúc vào cổng, thì Chu Hổ Khanh đang ngồi tại dưới bóng cây xem báo.
– Chu tư lệnh, cháu là Đinh Trường Sinh, bác còn nhớ cháu không?
Xuống xe, Đinh Trường Sinh ôm lấy thành kiếm, đi đến chỗ của Chu Hổ Khanh, nhìn ông, hỏi to.
– Lỗ tai của tôi không có điếc, cậu nói lớn tiếng làm gì vậy ranh con, từ lúc tôi rời khỏi tỉnh Trung Nam, cậu cũng không đến thăm tôi, bây giờ mang đến cho tôi cái gì đây?
Chu Hổ Khanh đem tờ báo để trên bàn, lớn tiếng nói.
Còn nói mình không điếc, vừa nghe ông nói chuyện lớn tiếng như vậy thì biết là đã có chút điếc rồi, người điếc nói chuyện rất lớn, dường như sợ người khác nghe không được vậy…
Đinh Trường Sinh mở bọc lụa bao lấy thanh kiếm, đưa cho Chu Hổ Khanh, nhìn ra được, lão đầu này thật cao hứng, Đinh Trường Sinh liền mắt nhìn Chu Hồng Kỳ, thầm nghĩ lễ vật này mang đưa thật đúng là hợp ý rồi, quân nhân giống như tuổi này của Đinh Trường Sinh thì không có cơ hội cùng người Nhật Bản đao thật súng thật đánh nhau rồi, nhưng là đối với thanh kiếm này, vẫn là có nhiều người ưa thích không rời, không cần quan tâm thanh kiếm này là của ai, nhưng có thể chứng minh một giai đoạn lịch sử của đất nước…
Sau bữa cơm trưa, Chu Hồng Kỳ dọn dẹp tại trong nhà, Đinh Trường Sinh bồi tiếp Chu Hổ Khanh ra ngoài, tại trong vườn cây tán bước, vốn là Đinh Trường Sinh không muốn nhắc đến sự tình của Chu Hồng Kỳ với ông, nhưng đến cuối cùng, vẫn là không có nhịn được…
– Chu tư lệnh, cháu muốn nói với bác về một chuyện, đó là về chị Hồng Kỳ…
Đinh Trường Sinh từ từ nói.
Nghe xong Đinh Trường Sinh nói ra, Chu Hổ Khanh một câu cũng chưa có nói, kỳ thật, cho dù là Đinh Trường Sinh không nói, phận làm cha, Chu Hổ Khanh há có thể không rõ hôn nhân của con gái mình không được hạnh phúc, điểm này nếu mà nhìn không ra, mấy năm qua sống cũng uổng phí.
– Chu tư lệnh, cháu cảm thấy bác không thể quá ích kỷ, còn cả đời sau này của chị Hồng kỳ nữa, bộ bác quả thật cứ để như vậy…
– Câm mồm, tôi cần cậu phải nói mới biết sao, tên đầu bò kia, cút ra ngoài ngay…
Chu Hổ Khanh cuối cùng bị Đinh Trường Sinh chọc giận, lúc này hai người đã bước đến cửa nhà, tên cận vệ không biết xảy ra chuyện gì, chạy nhanh đến.
– Thủ trưởng, có chuyện gì?
– Đem thằng nhóc này tống khứ cho tôi, tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn nữa…
Chu Hổ Khanh chỉ lấy Đinh Trường Sinh quát to, lúc này Chu Hồng Kỳ cũng chạy ra, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng thời điểm nhìn về phía Đinh Trường Sinh, thằng gia hỏa kia cũng là loại quật cường, liếc nhìn Chu Hổ Khanh, rồi quay đầu lại đi xuống chân núi, lúc này Chu Hổ Khanh tức giận duỗi tay rút ra khẩu súng ngắn của tên vệ sĩ đeo ở bên hông, nếu tên vệ sĩ không ngăn lại, Đinh Trường Sinh nhất định là đã bị ông bắn rồi…