Phần 132
Đinh Trường Sinh chạy đến hiện trường, sau khi đến Bạch Sơn liền thuê xe taxi đi đến câu lạc bộ Thiên Lý Mã, nơi này đang bị bao vây mấy lớp, chật như nêm cối, lại còn có quần chúng đứng xem náo nhiệt, có thể nói so với mừng năm mới còn náo nhiệt hơn…
– Hiện tại tình huống sao rồi?
Đinh Trường Sinh rất nhanh tìm được xe chỉ huy, trong xe vài người đang nghiên cứu phương án, Đinh Trường Sinh không quấy rầy bọn họ, ở phía dưới hút một điếu thuốc.
Lúc này Lưu Chấn Đông nhìn thấy Đinh Trường Sinh rồi, lặng lẽ xuống xe, đi đến bên người Đinh Trường Sinh…
– Đinh cục, trở về nhanh vậy?
– Đi xe cao tốc, hiện tại có thể xác định bên trong có bao nhiêu người không?
– Theo đêm nay theo dõi, A Lang mang theo hai người đi vào trong, Kha Tử Hoa một mình đi vào, hiện tại những người này đều xuống tầng hầm, nhưng làm như thế nào đi vào tầng hầm, vẫn chưa tìm được phương án thích hợp.
– Hạ Phi mang tới chưa?
– Lan cục trưởng đã ra lệnh, còn đang trên đường chạy tới, hiện tại các lãnh đạo cố kỵ chính là có Kha Tử Hoa trong đó, vậy làm sao bây giờ? Những người khác không sao cả, đều là khách đến chơi sòng bạc, tôi thấy ý tứ lãnh đạo chủ yếu là lo lắng an nguy của Kha Tử Hoa…
Lưu Chấn Đông nói, nhìn thấy Đinh Trường Sinh sắc mặt không tốt, nên không nói tiếp nữa.
– Có rõ việc Kha Tử Hoa đến nơi này để làm gì chưa?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Làm gì mà biết, hắn đến đại sảnh một chút, sau đó liền đi xuống phía dưới, không thể theo dõi được dưới tầng hầm, cho nên đến phía dưới hắn đã làm gì, chúng ta không biết.
Lưu Chấn Đông nói.
Đinh Trường Sinh trầm mặc không nói, đang lo lắng an nguy của Kha Tử Hoa, điều này cũng đúng, nếu như Kha Tử Hoa cứ như vậy mà chết, thì Kha Tử Hoa sẽ trở thành liệt sĩ rồi, bằng không thì nói như thế nào đây, một phó cục trưởng công an thành phố bị bắt làm con tin? Chứ chẳng lẽ nói là Kha Tử Hoa đi chơi sòng bạc thì bị bắt làm con tin? Nói vậy không phải là chính mình tát vào mặt của mình sao? Đinh Trường Sinh dám đánh cược không một lãnh đạo nào dám chỉ thị ghi chép biên bản là như vậy…
Nhưng nếu như cố kỵ sinh tử của Kha Tử Hoa, thì người bắt cóc bên trong liền dựa vào, có thể lợi dụng điểm này, lúc này thì thực phiền toái, đến sáng sớm mà chưa giải quyết được, một khi trời sáng, chuyện này còn ảnh hưởng lớn hơn nữa, đến lúc đó Bạch Sơn lại nổi danh.
– Đinh cục, vừa mới tôi mới nghe được có người gọi điện thoại cho Tào cục trưởng, muốn Tào cục trưởng nhất định phải cam đoan sự an toàn của Kha Tử Hoa, chẳng khác nào là không muốn tấn công, để tránh tạo thành thương vong…
Lưu Chấn Đông nhìn phía sau nhỏ giọng nói.
– Ai gọi cú điện thoại này? Đường bí thư sao? Không thể nào đâu…
Đinh Trường Sinh sửng sốt, hỏi.
– Tôi đứng hơi chút xa, không có nghe rõ ràng, nhưng hình như là Thành chủ tịch gọi đến.
Lưu Chấn Đông không xác định nói.
Lời này làm Đinh Trường Sinh rất căm tức, Thành Thiên Hạc cũng cắm vào một đòn, nhưng không hề nghi ngờ, nếu đã xảy ra sự tình khéo như vậy, Kha Tử Hoa đang ở tầng hầm, nhiều người đánh cờ cũng mới bắt đầu, Thành Thiên Hạc không có ra tay thì có vẻ nhân tình bội bạc, nhưng nếu ra tay như vậy, lại đem thế cục quấy đục.
Đinh Trường Sinh gật đầu, quay trở lại trên đầu xe, lúc này Lan Hiểu San cùng Tào Kiến Dân đã chú ý tới Đinh Trường Sinh rồi, vì thế gật đầu, bọn họ cũng không thương nghị nữa, lui về phía sau ngồi ở trên ghế dựa, Lưu Chấn Đông cũng lấy cho Đinh Trường Sinh cái ghế ngồi.
– Đinh bí thư, việc này không xử lý được tốt rồi…
Tào Kiến Dân dẫn đầu nói.
– Ai cũng không có suy nghĩ đến chuyện phức tạp như vậy, với lại A Lang xuất hiện là ngoài ý muốn, thật sự không nghĩ tới hắn lại ở tại câu lạc bộ, lúc cảnh sát vọt vào trong, thì hắn đã mang theo người tiến xuống phía dưới tầng hầm…
Lan Hiểu San nói.
– Vậy bây giờ có tính toán gì không vậy?
Đinh Trường Sinh nhíu mày hỏi.
– Đã báo cho Đường bí thư, bên thành ủy đang họp, vẫn chưa có nhận được chỉ lệnh.
Tào Kiến Dân đưa cho Đinh Trường Sinh một điếu thuốc…
– Hiện tại còn đang họp, đợi lát nữa họp xong rồi, thì đám bắt cóc kia cũng đã nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó thật tốt cùng cảnh sát làm một trận, A Lang không phải là loại người buôn bán ma túy bình thường, đến lúc đó bọn họ sẽ không có khả năng cùng cảnh sát khách sáo, hiện tại cứ để bọn chúng dễ chịu rồi, đợi lát nữa chính là nhóm của chúng ta bị khó chịu.
Đinh Trường Sinh nhàn nhạt nói.
– Nhưng nếu không có chỉ thị của thành phố, chúng ta không dám động thủ, một khi có thương vong lớn, ai cũng không kham nổi cái trách nhiệm này, huống hồ, tình huống bên dưới tầng hầm chúng ta là hoàn toàn không biết gì cả, Hạ Phi còn chưa có giải đến, tầng hầm có bao nhiêu người cũng không biết, cậu cũng đã nói, đám người này đều là dân liều mạng, nếu cùng con tin dưới tầng hầm đồng quy vu tận thì làm sao bây giờ…
Lan Hiểu San cản lại lời nói của Tào Kiến Dân, uyển chuyển nhắc nhở.
Kỳ thật, nàng hiện tại cũng chỉ có thể là uyển chuyển nói cho Đinh Trường Sinh biết như vậy, bởi vì nàng đối với tính tình của Đinh Trường Sinh thì quá quen thuộc, lại tăng thêm Đinh Trường Sinh vừa nói, rất rõ ràng Đinh Trường Sinh đối với việc xử trí trước mắt không hài lòng.
Có thể nói chuyện này là thị do cục công an thành phố đang chỉ huy, nàng không muốn Đinh Trường Sinh tại nơi này khoa tay múa chân, thứ nhất là làm Tào Kiến Dân không thoải mái, thứ hai, cho tới bây giờ, chuyện này giờ đã không còn là lập công, mà đã biến thành một củ khoai lang phỏng tay, ai cũng không muốn tiếp lấy, nếu như thời điểm này chết thêm vài người vô tội, như vậy chuyện này liền hóa lớn, đến lúc đó nhất định là sẽ có truy cứu trách nhiệm.
Cho nên, Lan Hiểu San nói như vậy, chính là ngầm báo cho Đinh Trường Sinh, không cần lo đến việc này, nơi này là sự tình của hệ thống công an, cùng ngươi có cái gì quan hệ, về nhà tắm rửa ngủ đi…
Đinh Trường Sinh làm sao không hiểu hàm ý của Lan Hiểu San, vì thế không nói nữa, đứng dậy nói:
– Để tôi chạy về thành ủy nhìn xem tình huống.
Tào Kiến Dân thấy Đinh Trường Sinh rời đi, vì thế cùng Lan Hiểu San lại tiếp tục thảo luận về vu án, Lưu Chấn Đông phái xe đem Đinh Trường Sinh đưa về thành ủy.
Trong phòng họp thành ủy đèn đuốc sáng trưng, bên thường ủy cơ hồ đều đến đầy đủ, đây là chuyện bình thường đối với mọi người, nếu xảy ra vấn đề nghiêm trọng không có cách nào khác xử trí, vội vàng họp để lấy ý kiến…
Cường thế như Đường Bỉnh Khôn cũng giống như vậy, có việc gì thì tập thể gánh vác trách nhiệm, cho nên Đinh Trường Sinh không có cơ hội đi vào để nghe được các lãnh đạo đang thương lượng như thế nào, chỉ đành là đến ngồi tại văn phòng thành ủy chậm rãi uống trà, chờ đợi tin tức cuối cùng.
Uống hết mấy chén trà nóng, Đinh Trường Sinh tỉnh táo lại, chuyện này thật là cùng mình có quan hệ không lớn, tinh lực của mình chủ yếu vẫn là đặt ở trên người Lâm Nhất Đạo, buổi tối vừa rồi trao đổi điều kiện, Lâm Nhất Đạo không có khả năng liền đáp ứng với mình, điều này thật ra lại làm cho Đinh Trường Sinh an lòng không ít, nếu như Lâm Nhất Đạo Nhất mạnh miệng đáp ứng ngay tức khắc, như vậy khẳng định là có âm mưu, còn sự tình Bạch Sơn hiện tại, cùng mình có bao lớn quan hệ đâu này?
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Theo khuôn mặt của Đường Bỉnh Khôn sau khi họp xong thì có thể đoán được kết quả, Đường Bỉnh Khôn thấy Đinh Trường Sinh đến đây, gật đầu, không nói gì, cùng nhau quay trở lại phòng làm việc của ông ta, xong rồi ý bảo thư ký của mình đi ra ngoài, làm cho Đinh Trường Sinh sửng sốt, Đường Bỉnh Khôn hiện tại ngay cả thư ký của mình cũng không tin nổi rồi sao?
Nhưng Đinh Trường Sinh rất nhanh biết mình đoán sai, sở dĩ ông ta bảo thư ký đi ra ngoài, vì muốn để cho Đinh Trường Sinh một chút mặt mũi, bởi vì Đường Bỉnh Khôn lúc này thật đang nổi giận.
– Đinh Trường Sinh, cậu làm cái gì vậy, vấn đề bên trong câu lạc bộ có súng, sao cậu không báo cho Tào Kiến Dân biết?
Đường Bỉnh Khôn đem quyển sổ ghi chép đập mạnh trên cái bàn, dọa Đinh Trường Sinh nhảy dựng.
– Đường bí thư, tôi không biết bên trong câu lạc bộ có súng, hơn nữa Hạ Phi đã bị bắt giữ, kẻ cầm súng chống cự không phải là người Hạ Phi, mà là kẻ đến giao dịch mua bán ma túy với Hạ Phi…
Đinh Trường Sinh giải thích.
– Nhưng Hạ chủ nhiệm cam đoan Hạ Phi tuyệt đối không có khả năng làm chuyện loại này, đây là có người đang hãm hại hắn, đề nghị tôi thả người ra, cậu nói làm sao đây?
– Thả người? Ông ta ngủ mơ hả, Hạ Phi đã thừa nhận sát nhân, thi thể cũng tìm được, còn có giao dịch hai mươi cân thuốc phiện cũng thu được, vậy mà còn muốn thả người, đúng là hồ đồ…
Đinh Trường Sinh miệng không có người cản trở, không ý thức được lời này cũng chẳng khác gì có cả Đường Bỉnh Khôn mang vào.
– Còn chuyện kia tính sao? Tào Kiến Dân gọi điện thoại nói không có cách nào khác công vào, nếu như công vào, chắc chắn sẽ có nhân viên thương vong, bên trong còn có phó cục trưởng, một khi phát sinh vấn đề, như thế nào giải thích với bên ngoài đây?
Quả nhiên, thành phố đã bắt đầu cố kỵ chuyện này, Kha Tử Hoa một khi gặp chuyện không may, việc này đúng là không có cách nào khác giải thích, đây là mặt mũi của thành phố Bạch Sơn, chẳng lẽ nói phó cục trưởng tự mình đi điều tra tình huống? Con mẹ nó quá hoang đường a, nhưng hiện thực so với lý tưởng thì thường thường vớ vẩn hơn, đây là cuộc sống.
– Còn nếu tiếp tục kéo dài không công được, nếu đám người kia lên cơn điên cuồng, đến lúc đó phát sinh thêm mười mấy nhân mạng thương vong, Đinh Trường Sinh, vậy tôi sẽ giải thích như thế nào với lãnh đạo đây? Cậu hãy nói với tôi một lý do, giải thích thế nào?
Đường Bỉnh Khôn ngồi trên ghế dựa, nhìn Đinh Trường Sinh, hỏi.
Đường Bỉnh Khôn nhìn chằm chằm Đinh Trường Sinh, nhưng Đinh Trường Sinh không muốn phản ứng lại chút nào, một câu, chuyện này mình không nhúng tay vào, Lâm Nhất Đạo một bên như hổ rình mồi, nếu chuyện này rơi vào trên đầu mình, thì Lâm Nhất Đạo có thể quang minh chánh đại đề nghị đem chức vụ mình lấy xuống, mà giao dịch giữa mình và Lâm Nhất Đạo, cũng không có bao gồm vị trí của mình.
– Tôi phải giải thích như thế nào?
Đinh Trường Sinh hỏi ngược lại.
– Chuyện này vốn là có thể âm thầm giải quyết, nhưng cậu muốn phải từ bên ngoài điều người đến, sự thật, điều người đến để xảy ra tình trạng này, vậy công an cảnh sát của Bạch Sơn không có năng lực sao?
Đường Bỉnh Khôn hỏi.
Đinh Trường Sinh khóc không ra nước mắt, chuyện này cùng cảnh sát Hồ Châu có cái gì quan hệ chứ? Ai cũng không có dự liệu được sẽ có kết quả như thế này a, nhưng rất rõ ràng, Đường Bỉnh Khôn bây giờ không nói đạo lý rồi, ông đang tìm người gánh cái trách nhiệm này…
Nghĩ vậy, Đinh Trường Sinh tâm lạnh một nửa, ngẩng đầu nhìn Đường Bỉnh Khôn, nói:
– Để tôi đi đến hiện trường, ông nói với Tào Kiến Dân, tôi đến để chỉ huy, xảy ra vấn đề gì thì tôi chịu trách nhiệm.
– Trường Sinh, tôi không phải là ý tứ này.
Đường Bỉnh Khôn nói.
– Đường thư ký, tôi hiểu được, việc như thế này, chung quy vẫn là phải có người đứng ra phụ trách, tôi còn trẻ, Tào cục trưởng lớn tuổi, lại cõng lấy chuyện này, sợ là sau này rất khó đi lên, hơn nữa, tôi cùng Tào Tinh Tinh là bằng hữu, tôi không thể để cho cha nàng hãm vào trong vũng bùn này…
– Trường sinh, mong rằng cậu lý giải nỗi khổ của tôi, thế cục trên tỉnh đang phức tạp, có thể tôi còn ở lại Bạch Sơn cũng không được bao lâu nữa, cho nên, tôi và Tào Kiến Dân thật ra là cùng một đạo lý, cậu hiểu chưa?
Đường Bỉnh Khôn cau mày nói.
– Tôi minh bạch, tôi đi đây, làm phiền lãnh đạo gọi điện thoại cho Tào cục trưởng a.
Đinh Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
Đinh Trường Sinh đến hiện trường, Tào Kiến Dân đã chờ dưới xe, lúc thấy Đinh Trường Sinh đến, câu nói đầu tiên là:
– Trường Sinh, cậu làm cái gì vậy, đây là sự tình hệ thống công an, cùng cậu đâu có cái gì quan hệ, cứ đứng một bên chờ đợi là được rồi, cậu muốn dính vào sao à? Muốn làm cái gì?
– Tào cục, xin lỗi… chuyện này làm khó cho ông, tôi đã cùng Đường bí thư trao đổi qua, việc này, tôi không thể để cho ông rơi vào, đây không phải là chuyện gì tốt…
– Cậu cũng biết không phải là chuyện tốt, vậy cậu còn nói cái gì nữa, tôi làm cảnh sát cả đời, nếu đây là trận chiến cuối cùng thì tôi cũng nhận, đầu óc lãnh đạo tương đối phức tạp, suy nghĩ nhiều vấn đề, nhưng cảnh sát chúng ta chính là toàn cơ bắp, phàm là nếu ai vi pháp loạn kỷ, chỉ có một chữ: Bắt.
Tào Kiến Dân thật ra vốn không muốn làm vị trí chỉ huy này, tuy rằng lúc mới bị nhục khi thì căm tức, cho rằng Đinh Trường Sinh gài bẫy mình, nhưng qua một hồi suy nghĩ, mình và Đinh Trường Sinh có cái gì xung đột lợi ích sao? Hình như không có, với lại tiểu tử Đinh Trường Sinh này đối với mình cũng không tệ lắm, dần dần phân tích tin tức, Đinh Trường Sinh khẳng định cũng không biết việc này, nhất là Lưu Chấn Đông, cũng không có giấu diếm mình chuyện gì.
– Vậy làm sao bây giờ, tôi đã hướng lãnh đạo xin chỉ thị đã được rồi.
Đinh Trường Sinh khổ sở nói.
– Vô nghĩa, cậu cứ ở yên đây là được, chúng ta cùng một chỗ chỉ huy, là được rồi…
Tào Kiến Dân kiên quyết không cho Đinh Trường Sinh đến chỉ huy, nếu là như vậy, sau này truyền đi thì mình thật cũng không có cách nào tại Bạch Sơn lăn lộn.
Lúc này Hạ Phi đã từ Hồ Châu chuyển trở về đến Bạch Sơn rồi, khi biết được chở về nơi câu lạc bộ của mình, tinh thần lập tức liền phấn khích lên, nhưng bà ngoại ơi, hang ổ của mình đã bị kiểm tra khám xét, chính mình còn phải phối hợp…
– Tào cục, Đinh cục, Hạ Phi không chịu nói, hắn nói không có bản vẽ, cũng không có thông đạo khác, chỉ có một cửa ra vào chính mà thôi…
Lưu Chấn Đông qua một hồi đến báo nói.
– Để tôi đến gặp hắn…
Đinh Trường Sinh nói, Lưu Chấn Đông đi theo phía sau hắn cùng hướng đến chiếc xe chở tù.
– Chấn Đông, chút nữa anh tìm người mượn cho tôi một bộ đồ của đặc cảnh, tôi và anh cùng đi vào trong…
– Đinh cục, hay là thôi đi, quá nguy hiểm.
Lưu Chấn Đông nói.
– Nguy hiểm? Chúng ta đã làm sạch đám A Báo, chỉ còn sót lại một tên A Lang, còn cái gì mà sợ hắn chứ, hơn nữa, ta cũng phải tỏ ra thái độ, lãnh đạo thành phố vốn là muốn tôi chỉ huy hành động, nói trắng ra, sau khi kết thúc thì tôi phải gánh lấy trách nhiệm này, nếu muốn gánh trách nhiệm, vẫn không thể bỏ qua việc dùng súng…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ai, không một ai tốt… Này Đinh cục, không phải tôi nói cậu a.
Lưu Chấn Đông nói đùa.
Hạ Phi thần sắc tiều tụy, bị giam tại bên trong ô tô, nhìn qua rất mệt mỏi, nhưng lúc mở cửa, vừa nhìn thấy Đinh Trường Sinh đến đây, hắn biết việc này khẳng định cùng Đinh Trường Sinh có liên quan, lập tức hận đến hàm răng ngứa, hận không thể tiến lên cắn chết Đinh Trường Sinh, nhưng từng bước đều không nhúc nhích được.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
– Như thế nào, có phải anh cho rằng mình có thể trao đổi điều kiện à?
Đinh Trường Sinh lên xe chở tù, ngồi đối diện Hạ Phi, nói.
– Đinh Trường Sinh, cậu thật đúng là mang thù dai a, năm đó ở Hải Dương, không phải là tôi muốn hãm hại cậu, đó là do Lâm Xuân Hiểu muốn lấy lòng chú của tôi, cho nên mới làm cho cậu chịu tội thay, có bản lĩnh thì đi tìm Lâm Xuân Hiểu, chứ cùng tôi phân cao thấp có ý tứ gì sao?
Hạ Phi hỏi.
– Sự tình trước kia, đều trôi qua rồi, tôi phân cao thấp với dạng người như anh thật đúng là không có ý nghĩa, tôi hiện tại muốn biết, bản vẽ dưới tầng hầm đang ở tại nơi nào? Để mở cửa các thông đạo có thể đi vào bên trong tầng hầm thì phải dung cách nào? Anh đương nhiên là chuẩn bị sẵn cho mình đường thoát thân, nói đi, nói tất cả mọi người đều thoải mái, bây giờ là ba giờ sáng hơn, anh cũng tốt nghỉ ngơi…
Đinh Trường Sinh, hỏi.
– Nếu tôi không nói sao?
Hạ Phi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đinh Trường Sinh, có chứa mùi vị khiêu khích.
Đinh Trường Sinh không nói gì, chân duỗi hướng phía trước, vừa vặn dẫm lên chân Hạ Phi, người khác nhìn không thấy tới, trong xe mặc dù có đèn, nhưng ngọn đèn chỉ lờ mờ, Lưu Chấn Đông nhìn thấy trong này u ám, chỉ thấy này hai người đang trợn trừng nhìn đối phương, nhưng Lưu Chấn Đông nhìn ra được, khuôn mặt Hạ Phi bắt đầu liên tục không ngừng tuôn ra những giọt mồ hôi hột lớn.
– Anh không nói cũng được, tôi sẽ có biện pháp làm cho anh mở miệng, nhưng đã đến cái trình độ này, lại chịu đau đớn có ý tứ gì sao? Tôi nhớ anh không phải là người chịu thua thiệt mà?
Đinh Trường Sinh mỉm cười, nhưng dưới chân thì dần dần gia tăng lực đạo, thẳng đến Hạ Phi kêu rên một tiếng, cũng chịu không nổi nữa.
– Ngừng, để tôi nói.
Hạ Phi cắn răng nói.
Không phải là Hạ Phi thật không nhịn được, mà là Đinh Trường Sinh nói rất đúng, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, tình huống của mình bây giờ là gì, thì mình rõ ràng nhất, cho dù là mình không nói ra, Đinh Trường Sinh nếu muốn thu thập mình, phỏng chừng mình không còn sống tới lúc mở ra phiên tòa phán quyết…
– Xong rồi, không có việc gì, không có gãy xương, nghỉ ngơi vài ngày là được, nói đi, bản vẽ tại nơi nào?
Đinh Trường Sinh buông lỏng ra chân, Hạ Phi liền rút chân của mình chuyển về, trên chân không có cảm giác rồi, chính là một chữ: Đau.
– Bản vẽ ngay tại bên trong văn phòng câu lạc bộ…
Sau đó Hạ Phi chỉ ra thông đạo đi vào…
– Có hai cửa thông đạo đều có mật mã, ghi tại mặt trái bản vẽ…
Hạ Phi chịu đựng đau đớn, nói.
Đến tình cảnh này, mình muốn che giấu đã không còn giá trị rồi, hiện tại mình coi như là có chút lập công, nếu cảnh sát bắt được A Lang, như thế nào cũng là tình tiết cân nhắc mức hình phạt, Hạ Phi hiện tại đã không trông cậy mình có thể đi ra ngoài được nữa rồi, nhìn trận thế này, đoán chừng chú mình có muốn ra sức cũng không thể nào, hiện tại chỉ còn tự mình phải cứu chính mình.
– Hạ Phi, nếu dám gạt tôi, quay lại tôi tới tìm ông, đến lúc đó tôi sẽ làm cho ông cả đời này cũng đứng không được.
Đinh Trường Sinh nói xong, xuống xe.
Lưu Chấn Đông đã tìm cho Đinh Trường Sinh bộ quần áo đặc cảnh, mặc lên vừa với dáng người, lúc này Lan Hiểu San đi đến, thấy Đinh Trường Sinh thay quần áo, kinh ngạc hỏi:
– Em làm cái gì vậy?
– Em cùng bọn họ đi xuống tầng hầm.
Đinh Trường Sinh một bên sắp xếp quần áo, vừa nói.
– Không được, em không được làm việc này, bọn hắn chuyên nghiệp, em ở lại thủ tại phía xe chỉ huy, để cho Lưu Chấn Đông mang người đi xuống là được rồi.
Lan Hiểu San lo lắng nói.
– Nếu để bọn hắn đi xuống thì em mới lo lắng, hơn nữa, nếu xảy ra chuyện, em không kham nổi đâu…
Đinh Trường Sinh thở dài, vỗ vỗ bả vai Lan Hiểu San, đi đến xe chỉ huy gặp Tào Kiến Dân.
Tào Kiến Dân nhìn thấy Đinh Trường Sinh than mang cảnh phục này, cũng giật mình.
– Trường Sinh, không cần như vậy, cậu không thể đi, nếu cậu xảy ra vấn đề gì, tôi như thế nào bàn giao đây?
Tào Kiến Dân một phen kéo giữ Đinh Trường Sinh, nói.
– Tào cục trưởng, ông tại xe chỉ huy, hãy cho xe cứu thương chuẩn bị sẵn sàng, tuy rằng tôi không nghĩ đến chuyện có thương vong, nhưng thương vong cũng phải phòng ngừa xảy ra, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cứ làm hết sức mình, phần con lại là do mệnh trời.
Đinh Trường Sinh nói.
Tào Kiến Dân còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng bị Đinh Trường Sinh ngăn lại, sau đó chuyển người câm lấy súng Lưu Chấn Đông đưa qua, hướng phía hậu viện đi đến, bởi vì theo phía trên bản vẽ cùng chỉ dẫn của Hạ Phi, phía dưới cửa mặc sau con phố nhỏ là đường vào thông hướng đến tầng hầm dưới cùng, hiện tại bên dưới không biết tình huống ra sao, nếu như từ thông đạo sát vách bên trong sân tiến vào, thì có thể kinh động người, đến lúc đó một trận hỗn chiến, không bị thương vong là không có khả năng.
Nhưng dựa theo đầu óc người bình thường mà suy nghĩ một chút, bọn người A Lang không có khả năng đi xuống tầng hầm dưới cùng chờ đợi, bởi vì nơi đó là phòng tuyến cuối cùng rồi, cho nên, Đinh Trường Sinh cùng Tào Kiến Dân sau khi thương lượng, cảm thấy vẫn là theo hướng thông đạo dưới đáy tầng hầm cuối cùng, hướng lên công kích thì tương đối khả quan hơn…
Cửa thông đạo qua phố nhỏ, vào bên trong cái gara, ngay tại phía dưới ô tô, có cái rãnh giống như là khi dùng sửa xe, chiếc xe di chuyển chạy đi, liền có thể nhìn đến cửa gỗ, đẩy ra cửa gỗ, thì thấy bậc thang hướng bên trong thâm nhập vào…
Đi xuống bậc thang thứ nhất, mở ra chốt mở trên bức tường, chẳng những là đèn sáng, mà máy quạt gió bắt đầu hướng đến địa đạo thổi ra, Đinh Trường Sinh đi ở đằng trước, sau đó là Lưu Chấn Đông, đi thẳng đến tầm 40 – 50m, thì đến phần cuối…
Sự tình kế tiếp chính là vấn đề về phương diện kỹ thuật, vì thế đám người Đinh Trường Sinh lui ra phía sau, nhân viên kỹ thuật đến mở ra dụng cụ, bắt đầu dò xét tình huống tầng hầm…
Lưu Chấn Đông nhìn về phía Đinh Trường Sinh, chờ đợi chỉ thị của hắn, Đinh Trường Sinh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ nếu không hành động thì trời đã sắp sáng, liền vẫy tay, bảo nhân viên kỹ thuật mở ra khóa mật mã, chuẩn bị công kích vào.