Phần 112
Sáng sớm, Đinh Trường Sinh đứng dậy xuống giường, còn Tần Mặc đến bây giờ còn chưa tỉnh ngủ, nhưng khi Đinh Trường Sinh đứng dậy, một bàn tay của nàng lại nắm bắt được tay hắn:
– Anh đi đâu? Ngủ tiếp đi a…
– Em cứ ngủ đi, anh ở bên ngoài.
Đinh Trường Sinh âu yếm gương mặt nàng, ngũ quan tinh xảo, có thể dùng tác phẩm nghệ thuật để hình dung, nhưng ai có thể nghĩ đến nhìn qua một nữ nhân hiền lương thục một khi lên giường là cỡ nào điên cuồng.
Tối hôm qua những lần sau đều là Tần Mặc cỡi tại phía trên người hắn, trừ bỏ lần đầu tiên thì Tần Mặc cảm thấy một chút đau thốn, còn thời gian khác đều là nàng liên tục không ngừng lắc lư cái mông, cố nhét sâu dương vật của hắn vào sâu bên trong âm đạo non tơ của mình, mái tóc thật dài tại trong không gian bay lượn, cũng may là căn hộ này có cách âm tốt, nếu không thì ngay cả bên ngoài hành lang cũng đều có thể nghe được tiếng rên rỉ của Tần Mặc như khóc như than, nhưng lại dễ nghe cực kỳ.
Nhìn đến biểu hiện Tần Mặc, nếu như không phải là lúc bắt đầu, dương vật Đinh Trường Sinh khai thác d8ường hang âm đạo nàng khá gian nan, còn cho rằng Tần Mặc là một nữ hảo thủ lúc lên giường, chuyện này giải thích thế nào đây, chỉ có thể nói đây là thiên phú, hơn nữa Tần Mặc tuổi tác cũng không nhỏ, đến tuổi chín mùi tính dục rồi, cho nên một khi áp cửa mở ra, dục tính dự trữ hai mươi mấy năm đổ xuống mà ra, cứ thao thao bất tuyệt không ngừng.
Đinh Trường Sinh tại phòng khách hút một điếu thuốc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tại nơi này có thể quan sát toàn thành, nhìn thành phố dần dần thức tỉnh, đây cũng là một loại hưởng thụ nhân sinh.
Phía sau Tần Mặc lặng lẽ đi đến, nàng mặc đồ ngủ cái váy mỏng màu hồng sợi tơ đai đeo, bên trong không mặc gì cả, chân trần thải tại phía trên thảm, lặng yên không một tiếng động, như là một con mèo cái, từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Đinh Trường Sinh, trên người hai bầu vú săn chắc nhô ra chàn ép tại phía lưng Đinh Trường Sinh…
– Anh hôm nay muốn đi ra ngoài có ít chuyện, nếu em mệt, ở đây chờ anh, được không?
– Không được, em muốn cùng đi với anh chúng ta là vợ chồng rồi, anh đừng hòng lại bỏ rơi em…
Tần Mặc bĩu môi, nói.
– Vậy tốt rồi, nhưng em còn có thể chịu đựng được sao?
Đinh Trường Sinh một tay vói vào bên trong cái váy ngủ, tại nơi cái âm hộ của nàng nhẹ nhàng xoa lấy âm hạch, Tần Mặc la một tiếng, liền kẹp hai chân chạy ra…
Một giờ v sau, đây là một đôi người ngọc xuất hiện tại bên trong nhà hàng, Tần Mặc tuy rằng bên dưới hạ thể cái âm hộ có chút hơi sưng, đi đường có chút không thoải mái, nhưng vẫn mang giày cao gót, khoác tay Đinh Trường Sinh, bọn họ vừa xuất hiện, khiến cho bên trong nhà nhà hàng có một số người ghé mắt nhìn.
– Hai vị xin mời…
Nhân viên phục vụ an bài vị trí gần cửa sổ, Tần Mặc gọi món ăn.
Nhưng ngay tại thời điểm Tần Mặc gọi món ăn, Đinh Trường Sinh cùng nàng đều có cảm giác được có người đến ở bên cạnh bọn họ thì dừng lại, tay bưng lấy cái khay, bên trong là bữa sáng chưa có ăn xong, tiếng giày cao vững vàng kêu vang…
– Không ngại tôi ngồi ké chứ?
Nữ nhân cười dài nói, không chờ Đinh Trường Sinh đáp ứng, nàng đã nói với nhân viên phục vụ:
– Cùng một chỗ, lấy cho tôi thêm một cái ghế.
– Hả… chị Tạ, như thế nào tại nơi này…
Đinh Trường Sinh vừa nhìn, đó chính là Tạ Phương Quỳnh…
– Em có thể ở tại nơi này, thì chị không thể ở tại nơi này a, nơi này là do nhà của em mở buôn bán sao?
Tạ Phương Quỳnh trợn mắt nhìn liếc nhìn Đinh Trường Sinh, nói.
– Ách, cái này…
– Đừng nói gì, để chị đoán, vị này chính là tần nương tử a, chào em… chị tên gọi Tạ Phương Quỳnh, là bằng hữu chồng của em, thuộc cái loại bằng hữu vô cùng thân mật đấy…
Tạ Phương Quỳnh đưa tay đưa về phía Tần Mặc.
Lúc bắt đầu Đinh Trường Sinh còn cho rằng Tạ Phương Quỳnh có thể khách sáo, bà mẹ nó, nói đến lời cuối cùng, một câu cái loại bằng hữu thân mật nhất này, cái gì gọi là bằng hữu thân mật nhất, Đinh Trường Sinh lo lắng nhất đúng là Tần Mặc trở mặt ngay tại chỗ, thì mình quả thật không biết cách nào để xử trí.
Nhưng Tần Mặc dù sao cũng là người xuất thân từ đại gia tộc đi ra, đã nhìn quen việc này, cha nàng cũng không thiếu nữ nhân, cho nên căn bản không xem lời của Tạ Phương Quỳnh nói coi ra cái gì, mà là nghiêm trang gọi bữa sáng điểm tâm với nhân viên phục vụ, lúc này nàng mới nhìn về phía Tạ Phương Quỳnh.
– Chồng của em cũng có nhắc qua về chị, như thế nào khéo như vậy, không có khả năng là đến nơi này nhìn xem chúng em a…
Tần Mặc cười tủm tỉm nói.
Tạ Phương Quỳnh không trả lời lời nói của Tần Mặc, ngược lại nhìn về phía Đinh Trường Sinh, rồi giơ ngón tay cái lên, nói:
– Đinh Trường Sinh, có phải hay không thật lâu em đã không về nhà, mau trở về thăm đi, đốt làn khói xanh tạ ơn mộ tổ, bởi vì có thể lấy được nàng dâu tốt như vậy, em thật đúng là đủ may mắn đấy.
Đinh Trường Sinh há miệng thở dốc, muốn nói chút gì, thì Tạ Phương Quỳnh lại xoay hướng về phía Tần Mặc, căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, Tạ Phương Quỳnh duỗi tay kéo giữ bàn tay Tần Mặc, nói:
– Em dâu, em gả cho hắn, thì đối với những sự tình của hắn trước đây, chắc em cũng biết một, biết hai, nhưng đó là đôi với mấy người đàn bà kia, tuyệt không bao gồm chị đâu, cho nên về sau nếu như là có chuyện gì, cứ việc tới tìm chị, chị sẽ chống lưng cho em.
– Ách… Tân Mặc, đây là chị Tạ… Tạ Phương Quỳnh, là lão bản của công ty sắt thép Tạ thị.
Đinh Trường Sinh rốt cục cũng bắt được cơ hội giới thiệu cho Tần Mặc biết một chút.
Kỳ thật lúc nhìn thấy người đàn bà này đến, trong long Tần Mặc đã sớm dò ra rồi, chỉ là do Đinh Trường Sinh mập mờ với quá nhiều nữ nhân, cho nên nhất thời không nhớ tới bộ dáng là ai thôi, vì thế khi Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, nàng liền minh bạch, tuy rằng Tạ Phương Quỳnh không thừa nhận cùng Đinh Trường Sinh có cái gì quan hệ, nhưng theo kết quả điều tra của mình, người đàn bà này cùng với Đinh Trường Sinh cũng có quá nhiều chuyện mập mờ, chính là mập mờ đến trình độ nào, thì tạm thời nàng không biết.
– Chị Tạ… chị là nữ cường nhân, Trường Sinh cùng em nói qua nhiều lần về chị, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay thật sự là khéo a, bằng không chúng ta cùng một chỗ ăn điểm tâm đi…
Tần Mặc nói.
Đinh Trường Sinh có chút sửng sốt, người ta đã đến lâu như vậy rồi, ngươi mới nhìn ra tới là muốn cùng với ngươi cùng một chỗ ăn điểm tâm à?
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/07/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
Thời gian kế tiếp, Đinh Trường Sinh hoàn toàn chen miệng vào không lọt, vẫn luôn chỉ có hai người đàn bà ở chỗ đó ngươi nói ta nói, ngươi cười ta cười, hơn nữa xuất thân địa vị của hai người đàn bà này đều là nhất lưu, cho nên về phương diện phóng túng cũng có rất nhiều điểm giống nhau, cho nên trò chuyện rất tự nhiên.
Rốt cục thì ăn xong rồi, ba người lại định chuyển đến quán cà phê tiếp tục tán gẫu, nhưng lúc này từ không xa xuất hiện một nam nhân liên tiếp hướng về phía Tạ Phương Quỳnh ngoắc tay, Đinh Trường Sinh vừa nhìn… hả… đây không phải là Nguyễn Văn Triết chồng của Lâm Xuân Hiểu sao? Làm sao có khả năng hắn lại nhận thức Tạ Phương Quỳnh?
– Ai ui, đầu óc không tốt dùng rồi, chị cứ mãi tán gẫu, quên luôn người ta đang đợi…
Tạ Phương Quỳnh nói, sau đó quay trở lại hướng phía nam nhân kia đi đến, không biết nói gì đó, còn chỉ lấy Đinh Trường Sinh bên này nói nhỏ, sau đó lại quay trở lại bàn của Đinh Trường Sinh…
– Xin lỗi, chúng ta đi uống cà phê đi, Trường Sinh… chị thực sự có việc muốn nói với em đây, suýt chút nữa đã quên…
Tạ Phương Quỳnh nói.
– Vậy nếu không, các người cứ tán gẫu, em quay trở về phòng chờ…
Tần Mặc biết điều nói.
– Không cần, tất cả đã là người một nhà, hắn có rất nhiều việc làm nếu em có biết cũng tốt, tương lai về sau bớt hiểu làm, hiện giờ quán cà phê không có người nhiều lắm, chúng ta qua đó chuyện vãn đi.
Tạ Phương Quỳnh nói xong dẫn đầu đi tới.
Tần Mặc vẫn kéo cánh tay Đinh Trường Sinh, theo ở phía sau, Đinh Trường Sinh vẫn luôn cho rằng Tạ Phương Quỳnh lần này cố ý làm như vậy, chứ làm gì mà trùng hợp như vậy, đúng lúc tại nơi này gặp mặt, lại cùng một chỗ ăn điểm tâm, từ lúc chính mình gọi điện thoại sau cho tất cả các nàng nói mình kết hôn rồi, những người này đàn bà này vẫn không có tin tức gì phản hồi, cho tới bây giờ, nhìn thấy đúng một Tạ Phương Quỳnh…
– Anh và nàng thật không có cái gì quan hệ sao?
Tần Mặc nhỏ giọng hỏi.
– Thật không có…
Đinh Trường Sinh nhìn không chuyển mắt về phía trước, chịu đựng từ trên cánh tay truyền đến mãnh liệt đau đớn, đó là Tần Mặc xuống tay độc ác nhéo lấy.
– Hừ, tin anh mới là lạ, vừa nhìn ánh mắt của nàng nhìn anh, thì em đã biết ngay các người như thế nào rồi.
Tần Mặc liếc nhìn Đinh Trường Sinh một cái, nói.
Ba người ngồi ở một góc trong quán cà phê, chỗ ngồi thành tam giác, mỗi người trước mặt một ly cà phê, Tạ Phương Quỳnh không hổ là có nghề, sau khi trở về cùng Nguyễn văn triết chào hỏi, liền đem theo máy tính mang đến, lúc này mở ra máy tính, nhìn về phía Đinh Trường Sinh.
– Đầu tiên, chị muốn hướng em nói một tiếng cảm ơn, nếu như không nhờ có em giới thiệu chị Dương, chúng ta tại Âu châu khó lòng mà thỏa thuận tốt cái hạng mục sắt thép rồi, chỉ sợ hiện tại đã phải giao tiền bồi thường…
– Chị không cần cảm tạ em, chị Dương Phụng Tê cùng chị hợp tác cũng là vì kinh doanh buôn bán, nếu thâm hụt tiền, thì nàng nhất định là không làm, thương nhân mà, không lợi thì không làm…
Đinh Trường Sinh uống một ngụm cà phê, cười nói.
Lời này Tạ Phương Quỳnh cũng không dám nhận lấy, chỉ nói:
– Chị Dương cũng nhờ chị cảm ơn em, đã giới thiệu cho nàng một vụ mua bán tốt, bởi vì sự tình Hán Đường Trí Nghiệp, hạng mục Quan Vân hồ tại Giang Đô tạm thời đình công, nàng bị áp lực rất lớn, cho nên sau khi đầu tư vào nơi của chị, giá trị cổ phiếu tăng lên gấp bội thì không dám nói, nhưng hiện tại giá trị còn đang kéo dài dâng lên, chúng ta mấy ngày trước đây vừa mới tiến cử kỹ thuật luyện thép tiên tiến nhất của nước Đức, cho nên giá trị cổ phiếu phỏng chừng còn có khả năng dâng cao lên.
Tạ Phương Quỳnh đảo qua đoạn trước thời gian lo âu, hiện tại có thể nói là khí phách hăng hái.
– Chúc mừng chị, cuối cùng có thể lấy lại hơi rồi.
Đinh Trường Sinh nói.
Tần Mặc đối với những việc này thì không biết, cho nên cũng không chen vào nói, chỉ yên lặng nghe, nhưng khi thời điểm nghe Tạ Phương Quỳnh nhắc tới Hán Đường Trí Nghiệp, Tần Mặc trong lòng căng thẳng, chính Đinh Trường Sinh cũng là bởi vì vấn đề Hán Đường Trí Nghiệp mà phải rời khỏi Hồ Châu, làm hắn vẫn luôn cảm thấy tiếc hận, nhưng bối cảnh của Hán Đường Trí Nghiệp thì nàng cũng không rõ ràng, chẳng lẽ bằng hữu của chồng mình cũng cùng Hán Đường Trí Nghiệp có mâu thuẫn?
– Nghe được em kết hôn rồi, chị chúc mừng emi, em dâu… em tìm được người chồng tốt lắm đấy, phải biết quý trọng, hắn bên ngoài có không biết bao nhiêu nữ nhân nhớ thương hắn, nam nhân như hắn không dễ tìm đâu…
Tạ Phương Quỳnh từ từ thở dài, làm cho Đinh Trường Sinh kinh hồn táng đảm chính là Tạ Phương Quỳnh nói xong, lại vô tình nhìn về phía hạ bộ của Đinh Trường Sinh, cái nhìn của chó nhìn Tạ Phương Quỳnh làm cho sắc mặt Tần Mặc biến đổi, nếu như là trước tối hôm qua khi chưa có giao hoan cùng với hắn, nàng khẳng định không thèm để ý đến Tạ Phương Quỳnh nhìn về phía hạ bộ Đinh Trường Sinh có ý tứ gì, nhưng tối hôm qua phát sinh toàn bộ, cũng làm cho nàng cảm giác được Đinh Trường Sinh thật đúng là thiên phú dị bẩm, so với vài clip sex châu á lúc nàng còn học đại học đã từng xem thì không giống…
Đinh Trường Sinh nhìn đến sắc mặt Tần Mặc, trong lòng một trận kêu than… ai… tâm cơ của nữ nhân quả nhiên là chỗ nào cũng có mặt a.
– Cảm ơn chị…
– Tần Mặc, chị biết em không thiếu tiền, nhưng đây là một chút tâm ý, em cầm lấy, xem như lễ vật chúc mừng hai người kết hôn a.
Nói xong Tạ Phương Quỳnh theo từ bên trong túi xách lấy ra tấm chi phiếu đưa về phía Tần Mặc.
Nhưng Tần Mặc không có duỗi tay tiếp nhận, Tạ Phương Quỳnh đành phải đem tấm chi phiếu để tại phía trên bàn đẩy tới, Tần Mặc nhìn về phía Đinh Trường Sinh, bởi vì nàng quả thật không biết nên xử lý chuyện này như thế nào…
Đinh Trường Sinh đem chi phiếu cầm tới, liếc mắt nhìn, thật nhiều a, một trăm vạn, một trăm vạn là tặng lễ sao? Tạ Phương Quỳnh đơn giản quá mức, cái này không phải là khoe của à…
– Chị Tạ à… chị không có hảo tâm a, có phải là tính toán cho Tần Mặc thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) a, em vừa kết hôn, chị làm không thích hợp lắm a?
Đinh Trường Sinh nói.
– Đây là chị đưa cho Tần Mặc, cùng em có cái gì quan hệ chứ?
Tạ Phương Quỳnh nghe được ý tứ trong lời nói Đinh Trường Sinh, cũng hiểu được chính mình làm có chút quá.
– Chị cho Tần Mặc chính là cho em, chúng ta bây giờ là hai vợ chồng, em tuy rằng làm quan không lớn, nhưng dầu gì cũng là cán bộ, chị đưa tiền cho em như vậy, vạn nhất việc này bị kỷ ủy phát hiện, vậy em không phải là bị ngồi tù từ tám cho đến mươi năm sao? Đây là chị hại em a, thôi chị cất vào đi, chờ em ngày nào đó về vườn rồi, không có tiền tiêu, tìm đến cửa nhà chị vay tiền, đến lúc đó chị không thể giả vờ không biết chuyện này a.
Đinh Trường Sinh đem chi phiếu đẩy trở về cho Tạ Phương Quỳnh.
Thái độ này làm Tần Mặc thở phào một hơi, bởi vì nàng mặc dù biết Đinh tiên sinh không phải là người tham tiền, nhưng là dù sao cũng chưa từng thấy tận mắt, đến bây giờ Đinh Trường Sinh có bao nhiêu tiền chính nàng cũng không biết, nhưng hiện đang nhìn Đinh Trường Sinh mặt không đổi sắc cự tuyệt số tiền lớn này, Tần Mặc tâm lý đối với Đinh Trường Sinh nhận thức lại sâu thêm một tầng, nếu đã lựa chọn tham chính, thì kiên quyết không nên cầm lấy tiền của người đưa cho, đây là ranh giới cuối cùng.
– Vậy được rồi, là do chị lỗ mãng.
Tạ Phương Quỳnh ngượng ngùng cất tờ chi phiếu vào.
– Đúng rồi, người đàn ông kia có phải là chồng cũ của chị Lâm Xuân Hiểu? Chị như thế nào cùng hắn tại cùng một chỗ vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Như thế nào, ghen tị sao?
Tạ Phương Quỳnh nghe được Đinh Trường Sinh hỏi như vậy, cười khanh khách nói.
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 10 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/07/chinh-phuc-gai-dep-chuong-10.html
– Em ghen cái gì chứ, muốn ăn dấm chua cũng là chị Lâm Xuân Hiểu ghen a.
Đinh Trường Sinh tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn là lẩm bẩm, hắn thực muốn biết Tạ Phương Quỳnh làm sao có khả năng cùng chồng cũ Lâm Xuân Hiểu ở cùng một chỗ.
– Ha ha, nhìn bộ dạng của em, nghĩ một đằng nói một nẻo a, được rồi, nói cho em biết cũng không sao, tên Nguyễn Văn Triết này thật đúng là không đơn giản, chị Dương trước đó vài ngày cùng hắn cùng đi đến tiểu vương quốc Á Rập, thật là như hắn nói, có mấy chục miệng giếng có thể khai phá dầu, lúc đi chị Dương có mang theo chuyên gia, kiểm nghiệm hàng mẫu dầu mỏ, thật là dầu thô chất lượng rất cao, thậm chí so dầu mỏ của các công ty quốc nội nhập khẩu đều cao hơn, hắn đang muốn tìm vài người đầu tư, để khai thác giếng dầu, hiện tại đúng là hắn đang thời điểm cần gấp tiền cho nên có thể chịu đè thấp giá cả…
Tạ Phương Quỳnh giải thích.
– Có chuyện tốt này sao, tại sao hắn lại tìm tư nhân hợp tác, nếu hắn cùng quốc gia hợp tác, thực lực không phải là càng thêm hùng hậu sao?
– Em không hiểu, chúng ta rất nhiều bối cảnh quốc hữu, cho nên vẫn là hợp tác với tư nhân thì tốt hơn, với lại Nguyễn Văn Triết cảm thấy cùng tư nhân hợp tác, thì mới có thể bảo đảm lợi ích của mình, cùng quốc gia hợp tác… Hừ… có khả năng bị ăn chặn ngay cặn cũng không còn có thừa.
Tạ Phương Quỳnh cười nói.
– Um… vậy hắn lần này trở về là…
– Vẫn là vấn đề nguồn tiêu thụ, hắn muốn tìm vài con đường bên nhập khẩu đồng ý, như vậy có thể tránh bị ép giá cả, có thể nói, kia mấy chục miệng giếng dầu kia quả thực chính là cái cây rụng tiền, tuy rằng hiện tại giá cả tương đối thấp, nhưng nếu có thể bảo lưu được thuế nhập khẩu, tìm được trung tâm dự trữ thích hợp, tương lai về sau giá cả dầu mỏ lên rồi, lúc đó mới ra tay, nhất định có thể kiếm được khoản tiền lớn.
Tạ Phương Quỳnh nói.
– Kết quả như thế nào rồi? Tìm được chưa?
– Đừng nhắc nữa, trước đây định tìm La Đông Thu, nhưng hắn bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, còn Tưởng Hải Dương bây giờ thì không dám về nước, cho nên việc này liền gác lại, nhưng vẫn phải là quay đầu tiếp tục tìm kiếm người hợp tác thích hợp, chị chuẩn bị giới thiệu với hắn thêm vài người, điều này cũng quan hệ đến đầu tư của chị Dương.
Tạ Phương Quỳnh nói.
Tần Mặc vẫn luôn đang nghe, tuy không nói một câu, bất quá như có điều suy nghĩ.
Mãi cho đến khi cùng Tạ Phương Quỳnh chia tay, lúc lên xe Đinh Trường Sinh, Tần Mặc mới nói:
– Được a, Đinh Trường Sinh… anh giấu kín thật đủ sâu, việc này em như thế nào không biết, em giờ mới phát hiện lá gan của anh thật sự là không nhỏ, Dương Phụng Tê là một đầu sỏ nổi bật, Tạ Phương Quỳnh thì đẩy thuyền, như thế nào… anh muốn lũng đoạn kinh tế quốc gia a, hiện tại lại muốn làm dầu mỏ?
– Ai u, trời đất chứng giám, em cũng biết, anh chỉ là một tên quan nhỏ địa phương, việc dầu mỏ cùng anh có một xu quan hệ sao?
Đinh Trường Sinh oan ức nói, bất quá có một số việc nếu có đánh chết cũng không thể nói cho Tần Mặc biết được.
– Được rồi, được rồi, anh còn ủy khuất? Bất quá, việc nhập khẩu dầu mỏ này, em có thể giúp được, anh hỏi nàng đi, có thể trích cho em được bao nhiêu phần trăm đây?
Tần Mặc gương mặt đắc ý hỏi.
– Em có người quen sao?
– Đúng vậy, việc này em cảm thấy có thể làm được, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ?
– Um… việc này nói không chính xác được, còn có bây giờ em đã là vợ của anh, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nếu không thì chồng của em sẽ có khả năng bị người nhấn vào tù, lúc đó thì em ở tại bên ngoài thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết) a.
Đinh Trường Sinh cảnh cáo Tần Mặc nói.
– Ừ… em đã biết, bất quá em có thể kết nối cho bọn họ một chiến tuyến, không phải là quan nhị đại, quan tam đại đâu, việc này tìm đến em là đúng chỗ đấy, em nhận thức được nhiều người về lĩnh vực này…
Tần Mặc nói.
– À… nếu vậy cũng không tệ, em tại Bắc Kinh nhận thức bên trong vòng tròn quen biết cũng không thiếu người có tiền, có thể hợp tác được.
Đinh Trường Sinh gật đầu nói.
– Ai, anh hiểu lầm một chút về quan nhị đại, quan tam đại rồi, đa số bọn họ cũng là người đàng hoàng, chỉ có một số ít giương nanh múa vuốt mà thôi, đại đa số tỏ ra là mình phát đại tài, kỳ thật thì không có nhiều bản sự, kẻ chân chính có tiền đều rất ít xuất hiện…
Tần Mặc nói.
– Ừ… anh tin điều này…
Đinh Trường Sinh dừng xe xong, Tần Mặc chiếu cố lấy cùng Đinh Trường Sinh nói chuyện, không chú ý đây là đâu, chỉ thấy bên trong trước sân đậu đều là xe cảnh sát.
– Đây là đâu vậy, anh tới đây làm gì?
Tần Mặc đuổi theo Đinh Trường Sinh, kéo cánh tay của hắn, Đinh Trường Sinh cánh tay vừa vặn tiếp xúc được một chỗ đồ vật mềm tròn, thật là thích ý…
– Sự tình tối hôm qua không thể cứ như vậy là xong, anh muốn tìm người hỏi một chút, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì…
Đinh Trường Sinh nói xong, liền đưa cho cảnh sát gác cổng giấy đăng ký của mình.
– Xin hỏi anh tìm ai.
Tên cảnh sát cổng hỏi.
– Tìm Vạn Hòa Bình, anh báo cho ông ta biết, nếu tôi không tìm thấy ông ta, thì tôi cứ chờ ở ngoài cổng, có bản lĩnh suốt một ngày nay nói với ông ta đừng có bước ra khỏi cổng…
Đinh Trường Sinh không giống là nói đùa, lần đầu tiên tên cảnh sát cổng gặp phải người ngưu bức như vậy, nếu không phải là giấy chứng minh công tác đây là một cán bộ, thì còn cho rằng đây là người dân đến khiếu oan đây này.
Quả nhiên, lúc nhận được điện thoại, Vạn Hòa Bình đang ngủ gật tại trong văn phòng, tối hôm qua một đêm không ngủ, vừa mới muốn ngủ một hồi, thì bị điện thoại từ văn phòng đánh thức, nghe xong thì sững sờ, đành vẫn phải để cho Đinh Trường Sinh lên đây, ông và Đinh Trường Sinh có thể nói là sinh tử chi giao, như thế nào cũng không có ngờ tới tối hôm qua mình cũng là bị người đào cho cái hố…
Đinh Trường Sinh vào phòng làm việc Vạn Hòa Bình, thấy Vạn Hòa Bình giống như là chưa tỉnh ngủ, mà Vạn Hòa Bình nhìn đến bộ dạng Đinh Trường Sinh, đơn giản là sáng lạn tựa như đường làm quan rộng mở vó ngựa phi nhanh a, bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp khoác cánh tay, Vạn Hòa Bình thở dài, bên người Đinh Trường Sinh từ trước đến nay đều không thiếu đàn bà, hơn nữa còn là những người đàn bà xinh đẹp, không biết nữ nhân này là thiên kim của nhà ai đây, lại có bản lĩnh như vậy, đem Đinh Trường Sinh thu vào.
– Vạn cục trưởng, như vậy không tốt đâu, mới sáng sớm, vừa đi làm thì muốn nằm ngủ, sao vậy, tối hôm qua cùng chị dâu hoạt động suốt đêm à?
Đinh Trường Sinh trêu đùa.
– Cút sang một bên, tối hôm qua phối hợp với người bên cục an ninh trung ương tra án, cả một đêm không ngủ, vừa nghỉ híp mắt một hồi, thì cậu đến phá cửa, tôi có thể ngủ được sao?
Vạn Hòa Bình tức giận nói.
– À… đã quên giới thiệu, đây là vợ của tôi, Tần Mặc… Tần Mặc, vị này là Vạn cục trưởng, đầu lĩnh cảnh sát thành phố Giang Đô.
Đinh Trường Sinh giới thiệu.
– Xin chào Vạn cục trưởng, xin lỗi đã quấy rầy.
Tần Mặc khẽ hé đôi môi đỏ mộng, giọng nói giống như là chim hoàng oanh sáng sớm, vang dội mà làm người ta nghe êm tai…
– Xin chào… À… Trường Sinh, tiểu tử người với tay cao đấy… rất có bản lĩnh đấy.
Vạn Hòa Bình cười nói.
– Có bản lĩnh gì a, đêm qua là đêm tôi động phòng hoa chúc, nhưng lại bị người khác chạy đến thiến dái mất rồi rồi, Tào Khắc Thanh nói là do ông hạ mệnh lệnh, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Vạn cục trưởng, tôi và ông có cừu oán sao? Thời khắc trọng yếu như vậy, ôngi thật là muốn cho tôi ghi nhớ đến ông cả đời à?
Đinh Trường Sinh cũng không vô nghĩa, liền trực tiếp vào chính đề, cái mình muốn biết có phải hay không là Tiểu Lâm chỉ huy Vạn Hòa Bình, phái người đi điều tra mình.