Phần 10
– Cục trưởng, ông có cho tôi mượn thêm một cái lá gan tôi cũng không dám, tôi quả thật là có việc nên không đi đến ngay được, cho nên vừa an bài xong tôi liền chạy tới nơi đây…
– Hả… thật vậy à? Có phải là đang bận rộn trả tiền cho người? Ngay bây giờ hãy nói ra cho rõ ràng, dù sao vẫn là vấn đề chúng ta xử lý nội bộ, cứ nói rõ thế là được, nhưng có vẻ ông không muốn như vậy, như vậy đi, nơi này tôi cũng bận rộn, người kỷ ủy của cục công an đã có mặt ở đây, ông hãy đi cùng bọn họ, có vấn đề gì, đến lúc đó do người Kỷ ủy hội báo với tôi là được.
Tào Kiến Dân rõ ràng chính là đã tỏ thái độ dứt khoát, điểm này ai cũng đều thấy được.
Nếu như thật đem Lưu Quan Dương giao cho kỷ ủy, hậu quả sẽ ra sao thì ai cũng biết, Kha Tử Hoa vốn là cho rằng Tào Kiến Dân đem người kỷ ủy đến là làm ra vẻ công minh, dù sao việc này chỉ có hắn và Tào Kiến Dân ở đây, người kỷ ủy chỉ có mặt tại nơi này để giám sát là xong, đem việc nói rõ ra thì được, nhưng không nghĩ tới Tào Kiến Dân cất tay như vậy, làm cho Kha Tử Hoa nổi giận.
– Cục trưởng, làm như vậy là không thích hợp a, đây coi như là cái gì? Song quy sao? Hơn nữa, nếu song quy Lưu Quan Dương, dù sao cũng phải có chứng cứ chứ, hiện tại có chứng cứ gì không?
Kha Tử Hoa gấp gáp nói.
– Tôi khi nào nói song quy hắn, tôi chỉ nói để cho người kỷ ủy tham gia điều tra, Lưu Quan Dương cũng chỉ là hiệp trợ điều tra, có vấn đề gì sao?
– Cục trưởng, Lưu Quan Dương là phân cục trưởng khu, trong công việc đã nhiều lần duy ổn công tác làm vô cùng xuất sắc, nếu để cho người kỷ ủy tham gia điều tra, chuyện này truyền đi thì khó mà nói, dù là hiệp trợ điều tra, nếu ai không biết, sẽ cho rằng Lưu Quan Dương đã xảy ra vấn đề gì, như vậy chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, chúng ta đối với người mình, không thể làm như vậy được…
Kha Tử Hoa vẫn kiên trì không cho người kỷ ủy cục công an thành phố tham gia điều tra.
Tào Kiến Dân nhìn Kha Tử Hoa, trong long rất phẫn nộ, nhưng hiện tại bên trong phòng còn có người của kỷ ủy, có đương sự Lưu Quan Dương, Kha Tử Hoa cứ ngay trước mắt mấy người này làm mình không xuống đài được, điều này làm cho Tào Kiến Dân bị tổn thương.
– Hai người đi ra ngoài trước đi.
Tào Kiến Dân hướng về người kỷ ủy cùng Lưu Quan Dương nói.
Hai người này cũng đã sớm muốn đi ra ngoài, các lãnh đạo cãi nhau, chính mình tại nơi này vạn nhất trâu bò húc nhau thì mình làm sao bây giờ? Vì thế, này hai người rất nhanh đi ra ngoài.
– Kha cục trưởng, tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, việc này rốt cuộc cùng cậu có liên quan hay không? Nếu có, chúng ta sẽ đóng cửa lại trao đổi, còn như không có, tôi sẽ để cho người kỷ ủy bắt đầu điều tra, nói thật cho cậu biết, chuyện này không phải là ý của tôi, đây là chỉ thị của bí thư thành ủy, cậu nếu không tín, có thể ngay bây giờ gọi điện thoại hỏi cho biết.
Nói xong, Tào Kiến Dân cầm lấy ống nghe điện thoại trên bàn đưa về phía Kha Tử Hoa.
Tuy rằng đang phẫn nộ, nhưng Tào Kiến Dân vẫn là làm được việc mà người lãnh đạo nên làm, ta nếu muốn chơi ngươi, thì sẽ làm cho ngươi tâm phục khẩu phục, bất cứ lúc nào, nắm lấy quyền lực, rời xa đối thủ, tìm một cái danh nghĩa hợp pháp, đều rất là trọng yếu.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Tào Kiến Dân cường thế vững vàng đứng ở nhất phương, đại biểu trên danh nghĩa là vì chính nghĩa, mà loại chính nghĩa này hoàn toàn là quy tắc trò chơi được giao cho.
Kha Tử Hoa không nhắc lại, nhìn nhìn Tào Kiến Dân, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc, lúc này xem như là mình gặp hạn, nhưng nếu để cho mình bây giờ cúi đầu chịu trói, có khả năng đó sao? Kha Tử Hoa từ một cái viên tiểu cảnh sát, từng bước leo lên đến bây giờ, hắn biết rõ gian khổ như thế nào, càng là như vậy, hắn càng là luyến tiếc tất cả địa vị trước mắt, cho nên bằng cách nào để chuyện này chỉ dừng lại ở một mình trên thân Lưu Quan Dương, lúc này mới là chuyện quan trọng nhất của mình…
Vì thế, hắn đứng lên, rời khỏi phòng làm việc Tào Kiến Dân…
Mà Tào Kiến Dân lúc này cũng thở ra một hơi thật dài, Kha Tử Hoa dựa vào sau lưng là Thành Thiên Hạc, tại trong cục công an thành phố luôn luôn ương ngạnh, chẳng những là đang nắm giữ đội trinh sát hình sự là đội quan trọng nhất của cục công an thành phố, hơn nữa còn nhiều lần duỗi tay hướng các bộ phận khác, điều này làm cho Tào Kiến Dân rất phản cảm, lâu nay ông vẫn luôn ẩn nhẫn tìm kiếm cơ hội, lần này là một cơ hội tuyệt hảo có được.
Kha Tử Hoa lúc ra cửa, nhìn thấy Lưu Quan Dương, liếc nhìn một cái, rồi không nói gì, đi hướng đến phòng làm việc của mình, cứ như cái ánh mắt đó làm cho Lưu Quan Dương phát lạnh, từ giờ khắc này, Lưu Quan Dương liền minh bạch, sĩ đồ của mình đã chấm dứt.
Đinh Trường Sinh trở lại khu, đoạn đường này không nói lời nào, nhưng trong long đang cao hứng, ít nhất đã đi được bước đầu tiên của mình, nếu có bước đầu tiên thì sẽ có bước thứ hai.
Vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, ngồi ở trên ghế dựa rộng thùng thình, gọi điện thoại cho Lưu Chấn Đông.
– Alo… có bận rộn gì không?
Đinh Trường Sinh hỏi.
– Đinh cục, như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy, đúng rồi, vừa rồi tôi cùng Lan cục trưởng nói chuyện, nàng nói cậu đến địa phương mới nhậm chức, chúng ta định sắp xếp thời gian đến Bạch Sơn thăm cậu đây, thời gian vừa qua như thế nào rồi, có được hay không?
Lưu Chấn Đông nhận được Đinh Trường Sinh điện thoại, rất là cao hứng.
– Um… cũng, tạm được, đúng rồi, chuyện phân cục Tân Hồ đã định chưa, Đường Thiên Hà thế nào rồi, có đến cục công an thành phố luôn chưa?
Đinh Trường Sinh chuyển sang đề tài khác…
– Việc này tôi không biết, tôi nghe người ta nói, Đường phó cục kỳ thật không muốn đến cục công an thành phố, cứ treo giữ cái chức phó cục trưởng đang là rất tốt đối với ông ta…
Nói đến đây, Lưu Chấn Đông cũng là có chút cô đơn.
– Quên đi, nơi đó không lưu lại, thì có chỗ khác lưu, nếu không anh đến Bạch Sơn công tác đi.
– Bạch Sơn? Được a, việc này thao tác làm sao đây? Đó là nhảy qua thành phố địa khu khác đấy?
Lưu Chấn Đông hưng phấn nói, hắn hiểu được, nếu Đinh Trường Sinh nói như vậy, thì hắn nhất định có thể làm thành, cho nên không chút do dự đáp ứng.
– Anh thật là… cũng không hỏi xem tới đây làm cái gì, đảm nhiệm chức vụ gì?
Đinh Trường Sinh cười nói.
– Không sao cả, chỉ cần là đi theo cậu là được, cậu có thể bạc đãi tôi sao?
Lưu Chấn Đông cười nói.
– Thôi đi… tại nơi này có cái vị trí phân cục trưởng khu Bạch Sơn, tôi đã hướng lên thành ủy hồi báo, trên nguyên tắc thì đã được sự đồng ý, vấn đề còn lại là do anh đó, như thế nào đây? Có lá gan tới đây không? Đinh Trường Sinh hỏi.
– Không thành vấn đề, Đinh cục, tôi biết ngay, nếu cậu có chuyện tốt thì sẽ nghĩ đến tôi mà, quả nhiên a.
Lưu Chấn Đông rất đắc ý nói, càng nhiều chính là cao hứng, chẳng cần biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần là theo Đinh Trường Sinh làm, thì hắn liền cao hứng, đây cũng chính là cái gọi là mị lực nhân cách của Đinh Trường Sinh a.
– Chỉ là… không biết Lan cục trưởng có chịu thả anh ra không? Việc này anh tự chính mình nói đi nhé…
Đinh Trường Sinh nói.
– Ừ… để tôi nói… bây giờ bên này còn có chút chuyện, tôi cúp trước, đến Bạch Sơn chúng ta trò chuyện tiếp.
Nói xong, Lưu Chấn Đông liền cúp điện thoại.
Đinh Trường Sinh mỉm cười, Lưu Chấn Đông kia, da mặt vẫn là mỏng như vậy, vốn hắn định gọi điện thoại cho Lan Hiểu San cùng nàng trao đổi về sự tình Lưu Chấn Đông, không ngờ Chu Minh Thủy lại gọi điện thoại đến trước, Đinh Trường Sinh ngạc nhiên, từ lúc mình rời khỏi tỉnh kỷ ủy, thì không thấy Chu Minh Thủy cùng mình liên lạc qua, lúc này gọi điện thoại rốt cuộc là có chuyện gì chứ?