Phần 32
Tự an ủi chính bản thân mình như thế, cảm giác như nỗi buồn cũng đã vơi vơi, tôi mở điện thoại, nhìn vào bảng lịch, đúng rồi, sáng sớm nay, chúng tôi sẽ ra biển chơi, mà giờ tôi chưa thu xếp hành lý gì cả, cầm lon bò húc tu 1 hơi, dòng nước ngọt mát lạnh làm tôi sảng khoái và tỉnh ngủ, đứng lên lục lọi tủ quần áo, móc ra mấy món đồ đi biển, quần bơi, kính bơi, đồ shock, quần áo thì phải lòe loẹt, đi biển mà, ăn mặc thế nó mới mát, ngắm nghía 1 chút, tôi lôi ra được mấy món nhét vào cái balo, nghĩ mải chả biết mang thêm cái gì cả, tặc lưỡi thế là xong, đi chơi sách nhẹ cho thoải mái.
5h sáng, tiếng chuông điện thoại reo, tôi lơ mơ cầm máy, tối qua ăn táo rồi tự nhiên lăn ra ngủ mà không biết, rồi tiếng chuông điện thoại vô tình đánh thức tôi dậy :
– Alo, ai đó.
– Tao đây, dậy đi mày, sắp đến h rồi đó, xuống nhà đi, tụi mình đi bộ qua nhà Hương.
Giọng thằng Tuân oang oang, ngó đồng hồ, tôi uể oải đứng dậy, mịa , tự nhiên 3h sáng tỉnh, tỉnh chán tỉnh chê rồi ngủ quên, giờ mệt không chịu được, quần áo thì từ lúc sinh nhật về tôi đã cởi ra đâu, tôi cởi luôn chiếc áo sơ mi ra, khoác vội lên chiếc áo thun mỏng cho mát, rồi xách cái balo đi xuống dưới nhà, tiếng mở cửa lạch cạch làm mẹ tỉnh giấc, cứ bắt tôi mang theo đồ ăn đồ uống, nhưng mà tôi đi đâu chơi chúa ghét mang đồ lỉnh kỉnh, mấy thứ đó, mua dọc đường là được rồi, cần gì phải mang theo, mẹ tôi cứ ép mãi, cuối cùng tặc lưỡi, nhét 1 chai C2, 1 lon bò húc cho rảnh chuyện, tiếng mẹ tôi dặn dò í ới đằng sau, mà tôi nào có nghe, lao luôn ra ngoài.
Ngoài trời tờ mờ sáng, thằng Tuân và thằng Toàn đang đứng ở ngoài chờ tôi, 2 thằng cũng chỉ mang theo 2 cái balo bé tý, chắc cũng chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, thấy tôi ra thằng Tuân túm vai tôi nói :
– Mày chết, mày chết, chết mày rồi ku ah.
– Mày lảm nhảm cái đéo gì thế, chết cái gì mà chết.
Tôi làu bàu, vẫy vẫy thằng toàn theo, cả nhóm đi bộ đến nhà Hương, là nơi tập kết
– Tối qua mày bỏ về, con Linh nó tức lắm đó, nó bảo sáng nay sẽ cho mày 1 trận, cả tối qua nó gọi điện thoại cho tao, bảo không liên lạc được với mày, bảo tao sang nói cho mày, nhưng mà tao nói dối là sang nhà mày không có nhà, đang ở bệnh viện thăm bác ốm thật, thế thật ra tối qua là như thế nào đây, sao tự nhiên bỏ về – thằng Tuân ôn tồn hỏi tôi, ra vẻ cũng rất quan tâm.
Tôi nhìn nó, ánh mắt nó tỏ ra khá chân thành, tôi cũng không muốn dấu nữa, tôi nói :
– Mày biết đó, tự nhiên tao thấy cảm thấy 1 cái gì đó rất không vui, thằng Hiếu đó làm tao quá bất ngờ, tao cũng không nghĩ được là nó sẽ như thế, nên tự nhiên tao thấy chán, tao không muốn ở lại đó nữa, tao muốn về, chỉ thế thôi.
Nó nhìn tôi, rồi nó nói :
– Ừh, thằng Hiếu đó ghê thật, tao cũng phục luôn, tao cứ nghĩ mày và Linh thân nhau lắm, chắc là cũng sẽ tiến xa hơn, ai dè lại thế này, có khi Linh nhà mình bị cưa đồ rồi cũng nên.
– Thế tối qua, lúc Linh và Hiếu vào, nó không nói gì thêm ah. – Tôi hỏi.
– Nói cái gì, lúc Linh vào, việc đầu tiên mà nó làm là nó tìm mày nó, không thấy mày , nó như kiểu dựng ngược lên ý, hỏi tao loạn cả lên, thì tao chỉ nói là mày có việc nên về rồi, thế là nó chạy ra ngoài gọi điện, chắc gọi cho mày hả.
– Ừh, nó bắt tao lên, mà lúc đó tao đang trên đường về nên tao không lên nữa.
– Ờ, đúng rồi, hèn gì mà mặt nó giận lắm ý, sau Hương phải lên thì thầm với nó 1 lúc, nó mới tươi tỉnh được 1 chút, chà chà, xem ra mày chọc đúng chỗ ngứa rồi đó, sáng nay chắc mày xong đời rồi. – thằng Tuân lẩm bẩm.
Ái chà chà, tôi bỏ về làm nó giận cơ ah, giận gì thế không biết, chả phải gì nó đã có Hiếu rồi sao, tôi giờ chỉ là phụ thôi mà, tự nhiên tôi tò mò, tôi hỏi :
– Thế lúc tao về, thằng Hiếu với cái Linh ý, có gì gì với nhau không mày ?
Thẳng Tuân nhìn tôi, nó nói :
– Gì gì là gì gì, thì cũng chả có gì, thằng đó tao thấy hơi bị dày mặt luôn, từ đầu đến cuối nó ngồi ngay bên cạnh Linh, 2 đứa nó ngồi gần nhau, chả hiểu thằng đó chọc cười cái gì, mà cả Linh với Hương, ngồi cười suốt, tao cũng thấy nóng cả mặt lên đây này, ah tao quên nói cho mày biết, lúc tàn cuộc, bọn tao về sau cùng, Linh nó thấy mày để lại bó hoa và hộp quà đó, lúc đầu nó cũng nghĩ là của mày, nhưng không chắc, sau tao nói là của mày thật thì nó cầm bó hoa lên, như kiểu muốn ném đi , may mà tao với Hương can đó, mày mua gì cảm ơn tao đi.
– Này này, nãy gì nghe tụi mày nói, tao chả hiểu gì cả, tối qua sinh nhật Linh sảy ra chuyện gì ah.
Giọng thằng Toàn chen vào, nãy giờ 2 đứa tôi vừa đi vừa nói chuyện, quên hẳn nó, thằng Tuân quay sang kể cho nó nghe, được 1 lúc nghe xong nó nói :
– Thế là xong mẹ rồi còn muốn gì nữa, tao thề là Linh bị thằng Hiếu tán rồi, thằng Sơn ngu quá, thân thế rồi mà còn để chạy mất, Linh xinh thế cơ mà, tiếc thật, phải tay tao thì, mà tiếc quá, hôm qua tao chở mẹ đi ăn cơm khách, không được nhìn mặt thằng Hiếu.
Tôi liếc nó nói :
– Phải mày thì làm sao chứ, chả lẽ lại lên đấm vào mồm nó ah.
– Đúng đó, phải tao có khi tao đập luôn chứ đùa ah, cứ thích nói đểu – nó hầm hầm như thật.
– Thôi im mẹ đê, nhát như cáy còn nói, cứ ở đây mà chém, mà mày không cần phải tiếc, thằng Hiếu cũng đi biển đó, có gì tha hồ mà nhìn mặt nó, tao xem mày làm gì. – Thằng Tuân bĩu môi.
– Tao là tao nói thằng Sơn, chứ Linh có phải là bạn thân tao đâu, cái thằng, ngu ơi là ngu, đến thế rồi còn để mất. – nó chỉ chỉ vào tôi.
– Ngu, ngu cái đéo gì, chả nhẽ cứ là bạn thân thì phải thích nhau, mà nhỡ thằng Sơn có thích, Linh nó không chịu thì biết làm thế nào, có mà mày mới ngu ý. – thằng Tuân chỉ chỉ vào thằng Toàn.
– Thì tao là tao nói vậy, chứ tao thấy tiếc cho thằng Sơn quá, Linh nó vừa xinh, vừa ngoan, tính tình lại cũng được, chẹp chẹp, thôi, đã thế rồi còn biết thế nào, tụi nó còn rủ nhau đi biển nữa cơ mà.
Thằng Toàn lắc đầu, ra vẻ rất là thông cảm.
Hai đứa nó vừa đi vừa nói linh tinh thêm, tôi đi đằng sau, từng lời nói của thằng Toàn như xoáy vào lòng tôi vậy, Linh thế nào thì tự tôi biết, nó rất quan tâm đến tôi, giờ đây tôi tự hỏi mình, nó quan tâm đến tôi nhiều như thế, liệu có phải chỉ là tình bạn thân đơn thuần, hay là còn vì 1 lý do nào khác, 1 lý do mà trước nay tôi chưa bao giờ ngồi im để mà suy nghĩ cả, vì tôi đã quá quen với hình bóng của nó từ hồi cấp 2, những năm cấp 3 thì ngày càng thân thiết hơn nữa, nên tôi cho đó là bình thường, hết sức bình thường, liệu có phải tôi đã quên mất, giờ đây nó đã không còn là 1 cô bé, nó đã là 1 cô gái , có phải tôi đã quá hờ hững, quá vô tâm trước nó chăng, nhưng liệu có phải tôi đang nghĩ quá xa, giờ đây tôi hơi băn khoăn, giờ tôi mới bắt đầu suy nghĩ rằng, Linh đối với tôi là tình cảm gì, tình bạn thân hay là …..
Nếu đó không phải là tình bạn, Linh đối với tôi có 1 thứ tình cảm khác, vậy chẳng phải tôi đã đánh mất đi 1 thứ vô cùng quý giá rồi, sao trước nay tôi không bao giờ tự đặt ra câu hỏi này nhỉ, phải chăng, Linh thật sự cũng thích tôi, vậy sao nó còn nói nó có cảm tình với thằng Hiếu, chẳng phải nếu nói thế vô tình nó sẽ đẩy xa tôi ra khỏi nó sao, rồi buổi sinh nhật kìa, nó rõ ràng là đồng ý làm bạn gái thằng Hiếu rồi mà, rút cục là nó muốn thế nào đây.
Cứ miên man suy nghĩ, cuối cùng cũng đến được nhà cái Hương, lần này có thêm bọn con Hồng, Ánh, rồi thằng Tâm, thằng Hoài nữa, ngó nhìn đồng hồ cũng gần 6h, tụi này đúng giờ thật, đảo mắt vẫn chưa thấy Linh đâu cả, sắp 6h rồi mà nhỉ, chúng tôi túm tụm lại, nói cười mấy câu, bọn con trai thì thằng nào cũng chỉ có 1 cái túi nho nhỏ, bọn con gái thì đồ đoàn lỉnh kỉnh, chả biết chúng nó mang theo cái gì không biết, 6h kém 3 phút, tiếng xe máy vọng từ ngoài vào, chỉ thiếu mỗi Linh nên chúng tôi đi ra đón, Linh đi vào, nó mặc 1 cái áo thun hình cây dừa trông rất chi là lòe loẹt, cái quần ngố toàn là hình biển với ô dù, bãi cát, tôi nhìn nó, không biết là nó kiếm ở đâu ra mấy cái thứ này nữa, trên vai là cái balo to đùng luôn, rất là khỏe đeo, tay còn sách theo cái bọc gì đen đen nữa, tóm lại ai không biết cứ nghĩ nó sắp đi xa tầm nửa tháng cũng nên, tôi đang định đi ra trêu nó 1 chút, tự nhiên đằng sau, thằng Hiếu dắt xe mày vào, đang cười cười với chúng tôi, trên yên xe cũng chỉ có 1 cái túi nhỏ nhỏ, chắc là của nó rồi, Linh đứng trước mọi người, nó nhìn 1 lượt, thấy tôi lông mày nó nhíu xuống, nó chả thèm nhìn tôi lâu, hình như nó đang đếm người thì phải, nó bảo :
– Đủ rồi đó, xin lỗi mình tới trễ 1 chút, mọi người ra bến xe bus thôi.
Dứt lời nó kéo tay cái Hương đi luôn ra ngoài, thằng Hiếu lẽo đéo đi theo sau 2 đứa, đang nói nói cái gì đó như kiểu pha trò, tôi ngó sang thằng Tuân, mặt thằng này như ngắn đi được mấy phân, xầm xầm xuống, tôi kéo nó đi theo.
Cả lũ đứng chờ xe bus, thỉnh thoảng tôi ngó sang Linh, nó nãy giờ hình như chả thèm nhìn tôi lấy 1 cái, cứ mải nói chuyện với thằng Hiếu, lòng tôi trùng xuống, xem ra vui vẻ thật đó, rồi thì chuyến xe bus ra biển cũng tới, mới sáng sớm nên ít người đi, chúng tôi thoải mái lên xe, tôi cũng định bước lên, thì 1 bàn tay kéo áo tôi lại, tôi quay lại, đó là Linh, nó nhìn tôi, đôi môi cong lên, vai nó đã không còn thấy cái balo nữa, nó đang sách trên tay còn lại, tôi nhìn nó nghi ngờ hỏi :
– Sao lại kéo tớ, không muốn cho tớ đi ah.
Nó nhìn tôi , giơ cái balo về phía tôi :
– Này, định để tớ vác cái balo này suốt trên xe đó hả, cầm cho tớ đi, gãy cả lưng rồi đó, chuyện hôm qua cậu bỏ về, tớ chưa thèm nói đâu đó, cứ đợi đó, đừng hòng mong mà thoát được.
Tôi nhìn nó mỉm cười nhìn nó, ừ thì được thôi, tôi cũng không đành lòng nhìn nó sách cái balo to đùng đó, tôi cầm lấy, nó liếc nhìn tôi, rồi hình như, đôi môi khẽ thoáng 1 nụ cười, nó leo lên xe, cái nhau ỏm củ tỏi với thằng Tuân, mãi rồi nó cũng giành được cái ghế ngồi gần Hương, tôi nghĩ mà buồn cười, thằng Tuân mà gặp Linh là tắt điện, không dám đấu khẩu luôn, tôi cười cười, thằng Tuân không cam chịu lắm, nó đứng bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó, tôi cười cười, kéo nó xuống cuối ngồi, cái balo nặng khiếp thật…