Phần 6
Sau cái ngày Như, Hoàng, Thu cùng chồng mình chơi nhau tập thể đến ngày hôm nay là gần đúng một tuần lễ Như không dám nhìn thẳng vào chồng mình và đã mấy lần Như từ chối không đi cùng với Hoàng và Thu nữa.
Cương dường như hiểu được tâm lý e ngại của Như nên cũng không nài nỉ hay thúc ép Như.
Cả mấy ngày nay Như và Cương cũng không gần nhau. Theo thói quen sinh hoạt vợ chồng của Như thì đúng ra từ bữa giờ hai vợ chồng cũng phải gần nhau ít nhất là một hay hai lần nữa rồi, cũng có lúc Như cảm thấy mình có nhu cầu giải quyết sinh lý với Cương nhưng cứ nghĩ đến những ám ảnh của lần truy hoan tập thể vừa qua Như lại cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình và có phần giận cả Cương nữa.
Như nghĩ ai đời lại đem vợ mình cho thằng khác chơi, nhiều lúc Như không hiểu Cương có thật sự yêu thương mình không. Nhưng Như cũng chẳng biết bày tỏ sao với Cương vì thật sự lúc đó Như cũng rất thích và đó là lần đầu tiên trong những lần truy hoan Như đạt được cực sướng nhiều lần.
Hôm nay là thứ 6, đúng ra giờ này Như đã đến công ty để đi làm như thường lệ. Nhưng hôm nay nàng quyết định báo bệnh xin nghỉ ở nhà hòng giải tỏa những suy nghĩ của mình.
Dù không đi làm nhưng Như vẫn bận chiếc váy đen dài quá gối có xẻ sau hơi ôm lấy bờ mông tròn trĩnh và chiếc áo sơ mi trắng cài kín cổ. Như nghĩ, ít ra với cái hình thức như hiện giờ Cương sẽ biết nàng muốn nói chuyện nghiêm túc.
Cương vẫn đang nằm ngủ say sưa trên giường. Từ ngoài, Như bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Cương rồi khẽ lay Cương.
– “Anh, dậy đi em có chuyện muốn nói”.
Cương thức giấc rồi khẽ nhích người lên tựa vào thành giường, vẫn trong điệu bộ ngái ngủ.
– “Ủa, sao em chưa đi làm, có chuyện gì vậy em?”
– Em muốn nói về chuyện hôm bữa.
– “Anh biết, em cảm thấy ngại. Nhưng thôi, bỏ qua đi nếu em không thích thì anh hứa sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa”.
Bỗng dưng Như rơm rớm nước mắt, hai mắt bắt đầu đỏ lên. Nhìn thấy hình ảnh yếu đuối đó của Như, Cương chột dạ ngồi dậy kéo Như vào lòng.
– Anh nói thật đi, thật ra anh có yêu em không?
– Khờ quá, không yêu em thì anh còn yêu ai nữa.
– Nếu thật sự anh yêu em thì tại sao anh lại đem em cho người khác hả anh!!!
Sau khi nhẹ nhàng đặt lên trán Như một nụ hôn, Cương từ tốn nói:
– “Em đừng quá quan tâm chuyện đó, anh không lo thì em lo gì. Em à, đã là con người thì ai cũng có những ham muốn về tình dục, cả anh và em cũng vậy. Nếu như anh nói từ ngày anh lấy em đến giờ, anh chỉ có ham muốn một mình em thôi em có tin không?!”
Không đợi Như trả lời, Cương nói tiếp:
– “Anh biết, phụ nữ thì khác. Thường thì họ chỉ có thể làm chuyện đó với người mình yêu, hoặc ít ra đối tượng họ làm tình phải có một điểm nào đó thu hút họ. Nhưng suy cho cùng thì cả người nam và người nữ đều cảm thấy thích những gì mới lạ, bản chất của tình dục là như vậy đâu thể chối cãi được đúng không em???”
– Nhưng mà em… – Nói đến đó Như cũng không biết nói thêm gì.
– “Thật ra, quan trọng là mọi người có dám vượt qua được cái rào cản về định kiến của xã hội hay không. Với anh, anh không muốn vì nó mà mất đi những cảm xúc thăng hoa của tình dục. Tuổi trẻ đâu có ở với mình hoài em. Bây giờ mình còn khỏe mạnh tại sao không tận hưởng nó, để sau này thành những ông bà già nhăn nheo rồi lúc đó có muốn cũng không được nữa. Em là vợ anh, anh yêu em và anh muốn em có được những cảm xúc đó cùng anh”.
– Nhưng anh có coi thường em không?!
– Em đừng lo, anh luôn chấp nhận phần ‘con’ trong “con người” mà.
Đến giờ thì Như mới cảm thấy nhẹ nhõm vì những lời nói của Cương. Như áp má vào ngực Cương rồi khẽ nói:
– Cảm ơn anh.
Cương khẽ đặp Như nằm ngửa ra tựa vào đùi mình. Nhìn sâu vào mắt Như, Cương nói:
– “Anh biết vợ của anh ngại lắm, mấy bữa nay em còn không dám nhìn vào mắt anh nữa. Thật ra, bữa giờ vợ chồng thằng Hoàng cũng có muốn tụi mình lại làm như vậy nữa. Nhưng anh từ chối đó vì anh biết giữa hai đứa mình sẽ có ngày nói chuyện như hôm nay. Bây giờ thì vợ anh thoải mái rồi chứ gì”.
Như không nói gì chỉ khẽ tán đồng bằng ánh mắt của mình. Cương bắt đầu bông đùa:
– “Giờ thoải mái rồi thì khai thật đi. Bữa đó sướng lắm phải không?”
Như đánh khẽ vào ngực Cương Cái ông này.
Cương bắt đầu hào hứng nhưng vẫn chưa dám sử dụng từ ngữ quá tục tĩu sợ Như sẽ sốc:
– “Bữa đó, nhìn thằng Hoàng nó hôn hít vợ mình, nói thiệt lúc đầu anh cũng thấy tức lắm mà sao anh cũng có cảm giác sướng sướng em ơi. Mà công nhận cu của thằng Hoàng cũng bự ha em”.
– “Ừm”
Tiếng “ừm” của Như lúc này vẫn còn e thẹn lắm. Có lẽ do những chuyện xảy ra trước đó là một biến cố quá lớn đối với Như.
– “Hôm đó em sướng mấy lần”.
– “Hình như là sáu…”
– “Trời, còn nhiều hơn mấy lần đầu tiên của anh với em nữa hả”.
Như không biết nói gì hơn không biết do câu hỏi của Cương làm Như mắc cỡ hay do bàn tay của Cương bắt đầu đi di chuyển vào bên trong chiếc váy của Như.
Như vẫn nằm ngửa trên đùi Cương, mắt Cương vẫn nhìn sâu vào mắt Như. Tay phải của Cương lòn xuống dưới cổ Như vịn vai Như khẽ ghì về phía Cương. Tay trái Cương tiếp tục ve vuốt sâu hơn, nơi bắt đùi non, trắng muốt và căng tròn.
Hơi thở của Như bắt đầu trở nên nặng nề hơn. Ngực Như cũng bắt đầu nâng lên hạ xuống rõ ràng hơn. Cương khẽ nói:
– “Em nhắm mắt lại đi”
Như khép nhẹ đôi mắt lại:
– Chi vậy annhhh?
– “Thằng Hoàng nó đang sờ đùi em đó”.
Giờ thì Như đã hiểu tại sao Cương muốn nàng nhắm mắt lại. Cương muốn nàng tưởng tượng đến Hoàng khi làm tình cùng Cương. Ý tưởng đó của Hoàng làm cho cổ họng Như khô lại.
– “Thằng Hoàng nó thích bắp đùi vợ anh lắm… nó đang xoa đùi em đó… nó nhích lên nữa kìa… rồi tay nó đụng chim vợ anh rồi đó…”
Như giật bắn người khi tay của Cương chạm vào chim mình. Bàn tay của Cương bình thường đã điệu nghệ, bây giờ càng có uy lực hơn khi trong đầu Như đang nghĩ nó là của Hoàng. Những ngón tay điêu luyện cứ nhẹ nhàng vuốt ve chim Như qua lớp quần lót của Như.
Rất nhẹ nhàng, rất từ tốn rồi các ngón tay chạm vào nơi hột le của Như. Lúc này các ngón tay bắt đầu xoay vòng thật nhẹ.
Chim Như bắt đầu ‘rơi lệ’. Như co hai chân mình lên để cách tay của Cương không quá khó khăn khi di chuyển bên trong váy của mình. Môi Như mở ra để đón nhận những ngón tay của Cương đi vào.
Như mút những ngón tay của Cương chùn chụt vì nó giúp cho nước miếng của Như theo những ngón tay xoa đều trên môi Như, nó giúp cho môi Như cảm thấy dễ chịu hơn.
Vẫn nhắm mắt, như đưa tay mở những nút áo của mình, cặp vú trắng tròn bên trong chiếc áo lót đen lộ ra, đặt hai bàn tay lên đó, Như ép sát vào nhau khiến vú Như vun lên.
Lần nào cũng vậy, khi làm tình Như rất thích được kích thích nơi vú ở những màn dạo đầu. Hai ngón tay của mỗi bàn tay Như tạo thành một gọng kìm siết lấy hai đầu vú Như từ bên ngoài chiếc áo lót.
Như bắt đầu se hai núm vú của mình đó cũng là lúc Cương dùng tay kéo chiếc quần lót đen bên trong váy của Như sang một bên. Sự cọ xát của chiếc quần lót vào mồng đốc khiến Như khẽ ưỡn người lên và phát ra một tiếng rên khe khẽ.
“Ding dong… ding dong…”
– “Ủa, hôm nay anh đâu có hẹn với ai đâu ta? Em ra coi ai vậy rồi vô đây mình tiếp”.
Đúng ra, lúc này giá nào Như cũng không rời Cương ra đâu. Vì Như đang quá bị kích thích. Nhưng nếu giờ cứ khư khư bắt Cương thỏa mãn cho mình Như vẫn còn ngại lắm nếu như vì vậy mà Cương nghĩ Như quá dâm.
Như “dạ” nhẹ một tiếng rồi bước xuống giường, cài lại mấy hàng nút, vuốt lại mái tóc thẳng dài của mình cũng như không quên khẽ gạt chiếc quần lót trở về vị trí cũ rồi bước ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Như đi thật nhanh về phía cửa. Như muốn giải quyết thật nhanh để trở về bên Cương. Bước ra tới cửa Như cảm thấy hơi bực bội vì người bấm chuông không ai khác hơn là nhân viên điện lực.
– “Chị cho em ghi đồng hồ điện”.
Như cố tỏ ra vẻ lịch sự mở cửa rồi đưa câu nhân viên điện lực vào nhà, đi qua khoảng sân dài khoảng mươi thước là tới cánh cửa chính ở phía trong. Ở góc phải sau cánh cửa là nơi để đồng hồ điện.
– “Cậu ở đây ghi điện, tôi lên lấy tiền”.
Không đợi cậu thanh niên trả lời Như quầy quả bước đi. Vừa thấy Như bước vào phòng không rời mắt khỏi chương trình thời trang với những bộ đồ mát mẻ Cương lên tiếng.
– Ai vậy em?
– Người ta lại thu tiền điện. Đợi em xíu nha cưng.
Như mở bóp lấy tiền rồi đi về phía cửa.
– Em!
– Gì vậy anh?
– Điện thoại với tai nghe Bluetooth của em đâu? Ah, anh thấy rồi.
Cương đi về phía bàn, lấy cái tai nghe điện thoại của Như, mở máy và cho tai nghe kết nối với điện thoại. Cương đưa tai nghe điện thoại cho Như ra dấu Như đeo vào.
– Chi vậy anh?
– Có gì đâu, khi nào anh gọi thì em cứ nghe. Anh làm cái này vui lắm, mà em nhớ khi nghe chỉ nhấn nút thôi đừng cho thằng quỷ thợ điện biết nha.
Như “ừ hử” cho qua chuyện rồi đi xuống. Tính Cương thì Như biết thừa, chắc tính quậy phá gì nữa đây. Vừa thấy Như bước xuống cầu thang là cậu nhân viên điện lực lên tiếng.
– “Tiền điện nhà mình tháng này là bốn trăm ba chục ngàn đó chị”.
Đúng lúc Như đưa tờ giấy năm trăm ngàn cho cậu nhân viên thì máy Như báo có điện thoại gọi tới. Nhớ lời dặn của Cương, Như kín đáo đưa tay lòn vào trong mái tóc dài đang xõa che mất cái tai nghe và ấn nút, có tiếng Cương bên đầu dây.
– “Vợ anh đẹp quá à! Quay ngang qua cười cái cho anh ngắm coi”.
Như khẽ quay ngang và liếc về phía cầu thang, thì ra Cương đang lấp ló trên lầu quan sát Như.
Như nhoẻn miệng cười rồi thầm nghĩ trong bụng “Không biết ông chồng mình đang tính làm trò khỉ gì nữa đây”
– Dạ, chị cho em gửi tiền thối.
Tiếng của cậu nhân viên điện lực cắt ngang luồng suy nghĩ của Như. Như vừa với tay cầm tiền thì có tiếng Cương vang lên trong tai Như:
– Em mời nó vô nhà uống nước cho lịch sự đi em.
Điều này làm Như không hài lòng. Vì cuộc vui khi nảy còn đang dang dở. Như quay về hướng Cương, thật kín đáo Như trừng mắt và khẽ lắc đầu rất nhẹ, biểu hiện của sự không đồng ý.
– Dạ, tiền thối đủ rồi hả chi!? Xin phép chị.
– Khoan đã, cậu có muốn uống miếng nước không?
Lời mới của Như nghe có vẽ không được tự nhiên lắm bởi vì chủ tâm Như đâu có muốn, Như buộc lòng phải chiều ý Cương vì Cương cứ lải nhải trong điện thoại. Cậu nhân viên điện lực nhìn Như rồi lí nhí.
– Dạ, cảm ơn chị.
Như đi về phía tủ lạnh gần đó lấy chai nước suối trong tủ lạnh ra, rót một ly đầy.
– Kêu nó ngồi ghế đi em. – Tiếng Cương lại vang lên.
– Cậu ngồi ghế đi.
Cậu nhân viên điện lực khẽ gật đầu rồi ngồi ghế. Như tiến tới đặt ly nước phía trước mặt rồi ngồi đối diện. Cậu nhân viên rụt rè cầm lấy ly nước. Cương lại nói.
– Em nhìn vào mắt nó đi.
Như hơi phân vân với mệnh lệnh này của Cương nhưng Như buộc lòng phải đưa mắt nhìn vào mắt cậu nhân viên vì giọng Cương cứ thúc giục trong điện thoại.
Cậu nhân viên vừa hạ ly nước xuống thì bắt gặp được ánh mắt của Như, có lẽ với bản tính hơi nhút nhát, lại thêm trước mặt mình là một người phụ nữ, xinh đẹp và lớn tuổi hơn mình nên cậu nhân viên hơi mất tự nhiên. Trong tai nghe, Cương tiếp:
– Hỏi nó tên gì, bao nhiêu tuổi đi em!
Cái này thì Như ok liền.
– Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, em tên Tùng, hai mươi tuổi rồi chị.
Trong điện thoại Cương lại tiếp:
– Em xếp lại chồng báo dưới bàn cho ngay ngắn đi.
Như thật sự không hiểu được Cương đang muốn gì nhưng vẫn cúi xuống làm theo lời Cương. Tiếng Cương lại vang lên:
– Buông cái tay kia ra em.
Chẳng là khi cúi xuống xếp lại chồng báo Như đã ý tứ dùng tay chắn lại cái cổ áo hơi rộng của mình vì đối diện là một người lạ mặt. Động lệnh của Cương khiên Như hiểu ra vấn đề.
Như không quay về phía Cương vì lúc này không nhìn trực tiếp về phía cậu trai nhỏ tuổi nhưng Như vẫn có cảm giác cậu ta vẫn đang hướng về phía Như. Như biết được sự đắn đo của Như, Cương lại nói:
– Đừng lo em yêu, anh chỉ giỡn chút thôi. Làm đi em.
Mặc dù đã được sự trấn an của Cương, nhưng vẫn phải sau một thoáng đắn đo Như mới dám rời tay ra để sắp xếp chồng báo.
Như bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng bừng lên vì ngượng nên Như chẳng dám ngước lên.
Như khẽ đưa mắt liếc xuống phía vùng cổ mình. Với tầm nhìn bất tiện của mình Như còn thấy được một phần ngực trắng nõn nà của mình đang phập phồng và cả phần trên của chiếc áo ngực đen nữa.
Như khẽ liếc nhẹ lên tấm kiến trên mặt bàn nơi lưu giữ hình ảnh phản chiếu của cậu nhân viên điện lực. Như muốn độn thổ vì rõ ràng cặp mắt của cậu thanh niên đang dòm lăm lăm về phía bầu ngực của Như.
Như biết, với góc nhìn của cậu thanh niên có lẽ cậu ta còn thấy được cả phần bụng của Như chứ chả chơi. Đang thật sự bối rối thì Cương tiếp:
– Em để chồng báo lên bàn và giả bộ vô tình làm rớt chai nước đi em.
Lúc này Như chỉ muốn cuộc chơi của Cương mau kết thúc vì Như cảm thấy quá ngượng ngùng nên liền làm theo.
“Xoẻnggggggg”
– Thôi chết, chị có sao không? Để em giúp chị.
Cậu nhân viên điện lực sốt sắng tiến về phía chai nước bị Như gạt rớt ra phía bên cạnh Như rồi ngồi xuống gom những mảnh vỡ. Dường như biết Như chưa biết phải làm gì tiếp theo Cương thúc giục:
– Em ngồi xuống phụ nó đi.
Như vừa nhẹ nhàng quỳ xuống phía đối diện cậu trai phụ nhặt mảnh vỡ thì Cương lại nói:
– Ngồi lên bình thường đi em… mau lên, làm theo anh đi.
Lại một chút ngập ngừng, một thoáng đắn đo. Nhưng sau cùng thì Như vẫn phải làm theo ý của Cương.
Như vừa mới ngồi dậy thì lặp tức đôi chân của Như đã thu hút ánh mắt của cậu nhân viên điện lực trẻ tuổi.
Cũng không khó hiểu, vì thật ra Như rất hãnh diện về đôi chân của mình. Trắng, cân đối với cơ thể và đầy đặn là một lợi thế nó. Ánh mắt của cậu nhân viên điện lực làm Như cảm thấy hơi nhột nhạt.
Cũng may là Như đã khép chặt đôi chân của mình khi ngồi nếu không thì… đang suy nghĩ miên mang thì tiếng của Cương lại lôi Như về với thực tại:
– Em hơi banh đùi ra tí đi em. Làm đi em, gần xong rồi.
Với hy vọng đây sẽ là những mệnh lệnh cuối cùng Như làm theo. Hai cái đầu gối Như từ từ, chậm chạp mở dần ra.
Tuy không dám đưa mắt nhìn về phía đối diện, nhưng Như vẫn có được cảm giác như ánh nhìn của cậu nhân viên đang đi sâu vào phía bên trong váy Như. Điều đó làm Như cảm thấy nhột nhạt và rất ngượng ngùng.
Đúng lúc đó, ánh mắt Như vô tình nhìn về phía đũng quần của cậu nhân viên điện lực. Vì tư thế đang ngồi và có lẽ nãy giờ vì quá chú ý vào những trò quấy phá mà Cương buộc Như làm theo nên phần thịt bên trong của cậu thanh niên đang ngồn ngộn như muốn nổi loạn…
Như khẽ mím đôi môi của mình rồi đánh mắt đi hướng khác.
– Em để cái này ở đâu hả chị.
– Cứ để trên bàn này được rồi em.
Cậu nhân viên và Như cùng để những mảnh vỡ trên bàn. Khi đâu đã vào đó, Như lại ngồi về vị trí cũ.
Còn cậu nhân viên điện lực sau khi hoàn tất những mảnh vỡ cuối cùng thì lại lừng khừng, sau những giây phút lừng khừng bất ngờ cậu nhân viên điện lực tiến về phía Như rồi ngồi xuống cùng với chiếc ghế của nàng, tuy nhiên vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Theo phản xạ Như đứng bật dậy và xích ra vài bước.
– Cậu làm gì vậy?!
– Dạ… em…
Tiếng Cương vang lên:
– Cứ ngồi xuống đi em, mau lên. Ngồi đi em.
Như lưỡng lự ngồi chỗ cũ. Cậu nhân viên điện lực thì mặt ngơ ra không hiểu gì vì vừa lúc nảy là phản ứng như chống đối làm cậu ta hết hồn, nhưng giờ lại ngồi xuống.
Một thoáng im lặng mà Như cảm thấy nó rất dài và nặng nề. Trống ngực Như bắt đầu đập thình thịch khiên cho lồng ngực Như cứ nâng lên hạ xuống trong ánh mắt của cậu nhân viên điện lực trẻ tuổi.