Phần 26
Bợn đụ Tím một lần thấy con nhỏ này đụ điêu luyện mà dâm thì quên không được, cứ tìm cách gặp nàng để eo cơ hội đụ. Bợn mưu tính đủ thứ đủ điều cho ra cái kế gài nàng để nàng phải dâng lồn cho chàng.
Chỉ cần một lần đụ nữa là nàng vào tròng. Khi đã vào tròng, trúng kế thì khi nào muốn đụ Tím là được đụ ngay. Trong khi đó Chướng lo canh cánh, từ nay bỗng chàng có một đối thủ lợi hại. Một đối thủ có phương tiện đến nhà Tím mà chàng thì phải dang díu âm thầm mà lại trốn chui chốn nhủi của một thằng đàn ông hèn vì đụ.
Chướng cảm thấy tứ bề thọ địch, không những chống thủ với Bợn mà còn thoát vòng vây với ông bà Củ mới rộn trí thêm. Đêm ngày trong trí Chướng nảy sinh từ mưu sự này đến mưu lược khác mà chưa có lối thoát.
Chưởng tưởng như chàng là một ông tướng tham mưu đang nghiên cứu binh thư trước một trận đồ ác liệt. Nhưng rồi cũng phải có lối thoát bí tất thông, thông tất bí là chuyện đời xây ra nhan nhản, Chướng phải giải thoát nội thù trước khi thanh toán giặc thù ngoài biên. Trận giặc nội thì chàng phải được Tím tiếp sức mới đi đến kết quả toàn vẹn. Chàng sẽ bàn bạc với nàng trong cuộc hẹn sắp đến.
Ngồi ở quầy hàng, Chướng như người không hồn. Thỉnh thoảng Chướng thấy Bợn lãng vãng trước mặt nhà chàng và nhà Tím. Mỗi khi hắn bắt gặp ánh mắt của Chướng thì hắn bỏ đi về phía bên kia đường như đi thâu hụi hàng xóm.
Chắc chắn Bợn không hề biết chàng đã đụ Tím nhiều bận từ trong nhà nàng ra đến khách sạn. Trong lúc đó Chướng đã hiểu tim đen của Bợn cứ xuất hiện trước nhà Tím.
Đối với Chướng bản tính ham đụ, đụ sướng mà Tím là người đàn bà tiêu biểu. Còn về tình yêu đã chết trong trái tim chàng kể từ hôm chàng chứng kiến Bợn đụ Tím. Cho nên bây giờ kể về tương lai nếu còn Tím chỉ còn xâm chiếm lòng chàng là đụ vì Tím đụ hay, đéo chịu được Tuy nhiên chàng phải chiếm nàng trọn vẹn về đụ và không ai được đụ. Nàng dù Bợn đã đụ nàng rồi. Và chàng quyết không để cho một thằng Bợn thứ hai lọt vào. Đồng thời chàng cũng loại thằng khốn nạn Bợn khi có dịp và đòi hỏi thời gian. Chướng khoái chí đã có kế hoạch với ông bà Củ.
Hôm nay bà Củ vắng nhà. Bà Củ đi cất hàng ở tĩnh, mất cả mấy ngày mới trở về. Ông Củ ra vào phòng ngủ và phòng khách, không thèm đoái hoài công việc buôn bán ngoài cửa hàng.
Ông không nói ra nhưng giao phó mọi việc cho thằng con trai. Mấy tuần gần đây Chướng không thấy ông ngủ vùi nữa. Theo ý nghĩ đoán chừng của Chướng thì ông không đụ nữa.
Trái lại bà Củ có vẻ cau có. Đàn bà khi. Đang đụ ngon mà ngừng bất tử thì gay gắt thấy rõ. Mà Chướng không hiểu ông Củ chịu đụ lại ngừng. Đó là chuyện quái chàng phải âm thầm điều tra về ông cha tham đụ này.
Chướng tìm cách gợi chuyện với ông Củ khi ông đột ngột ra đứng ở hiên nhà ngắm trời đất ông Củ nhìn vào quầy hàng gọi Chướng:
– Nhỏ ra đây ba nhờ chuyện này coi!
Chướng ngạc nhiên, vội quành quầy hàng, ra ngã sau tiến gần đến bên ông Củ rồi hỏi:
– Có chi không ba!
Ông Củ không buồn nhìn thằng con mà đưa mắt nhìn bầu trời rộng như đắn đo về một chuyện gì quan trọng liên hệ với Chướng. Chàng hồi hộp đợi chờ.
Ông Củ im lặng khi Chướng đã đứng bên cạnh. Một thái độ bất thần ở ông Củ trái với bản tính nóng nảy bộc trực của ông. Chướng nghi ngờ ông Củ đã biết chàng giao du thân mật với Tím và chàng cũng định thần, không lẽ ông Củ tài tình đến thế. Chàng giữ rất bí mật làm sao ông phát giác cái chuyện này.
Ông Củ tằng hắng cắt đứt dòng suy nghĩ của Chướng rồi ông lên tiếng mà không nhìn thẳng vào mặt chàng:
– Đụ má đời, mấy là con tao mà cũng là bạn tao luôn. Tao luôn luôn nghĩ vậy mà lắm lúc hư bột hư đường lúc nào không hay. Đụ má chắc tao phải trở về đường xưa lối cũ cho tiện bề sổ sách…
Chướng muốn thở một cái phào thật lớn như trút bỏ cái tâm tư lo lắng đè nặng trong tâm khảm và Chướng ngắt lời ông Củ mà phải che dấu sự yên chí mừng rỡ:
– Ba cứ nặng lời và tự suy diễn cho rắc rối và đi quá xa ra ngoài thực tế. Con hỏi ba, đời nào con dám là bạn ba… Ba nghĩ là ba nghĩ. Vậy bây giờ ba đang muốn nói chuyện gì thì cứ nói. Con muốn hiểu mà không thông được ý của ba.
– Mấy là con thằng con buôn mà không hiểu ý tao… Đụ má… mấy có thế nào, áo cũng không mặc qua đầu, trứng không khôn hơn vịt… Đụ má… mấy chỉ có lờ cho được việc của mấy, còn tao mẩy bỏ xó, cơm nhà lồn vợ là xong rồi phải không?
– À bây giờ Chướng đã hiểu ra, ông Củ muốn gì và đã nói gì. Chướng thấy ông Củ đã trở về con người thực của ông. Con không hiểu cha thì ai vào đây mà hiểu.
Chướng vội nói:
– Ba nói nho nhỏ chớ? Má con nghe được rầy rà lắm…
– Đụ má, má mẩy có ở nhà đâu mà nghe.
Chướng chợt nhớ ra và nói tiếp:
– Vậy ba muốn gì đây nè! Thừa dịp má vắng nhà, đi xả xú bắp phải không để con lo.
Ông Củ cười nửa miệng, cố dấu nụ cười xòa khảo ố trước mặt thằng con trai và đáp:
– Đáng ra những chuyện này không nên nói với mẩy vì nó khảo ố. Hơn nữa lại liên can đến mẹ mẩy, chẳng đẹp gì cả. Nhưng tao đã nói mẩy vừa con vừa bạn và mẩy hiểu tao, thương tao, tao già rồi… Nòi nhà mình đều ham của nợ ấy Già mà vẫn còn cương đều đều mới khốn nạn đời. Lúc tao nhỏ, ông bà mấy cũng thế…
Lúc đó, đụ má… tao không hiểu cứ kết luận là ó đâm. Bây giờ mới biết thông cảm người trên thì có còn ai nữa đâu.
Chướng nóng ruột hơn nữa chàng biết cha mình cần mình giải tỏa một sự gì ấm ức nên nói:
– Ba muốn gì thì nói đi… Cú toạc móng heo, con làm dược thì bắt tay vào việc cho ba mà chẳng tính toán lợi hại. Ba cứ vòng vo Tam Quốc, con chẳng biết lần tới chỗ nào.
– Đụ má, mày kỳ quá Chướng! Mấy phải khôn một tí cho tao được nhờ. Cái việc gì mày cũng biết là tao đều lâu cả mà con! Trái lại nếu tao không nhầm về phần mấy cái gì đều lâu còn cái đó thì mau… Con ơi? Đời mấy như thế thì sáng sớm gái nó dọn cho mấy trên cái địa một hạt thóc.
Chướng chỉ có cười, không trả lời trả vốn với ông Củ. Ông Củ tiếp lời:
– Đụ má, nghĩ ra tao hổ thẹn, hổ phụ sinh cẩu tử… Đụ má thân thể tao còn trẻ thì mấy con đàn bà hơ hớ là tao kiếm chuyện đụ ráo. Mấy cứ từ từ giúp tao cho xong… cái tình cha con khi tao về già đây nè…
– Ba vòng vòng, sốt ruột quá.
– Được để tao huỵch toẹt… Tao khoái con Tím, nhà bên lắm. Nó hay lân lê qua đây. Nó lại chọc giận tao để mua những món đời tư trong phòng. Tao mà gợi ý, tung ra chút tiền là ôm nó được ngay. Ý mấy ra sao?
– Làm sao ba biết cô ấy cần tiền hay ham tiền.
– Ham tiền thì tao không dám quả quyết nhưng gia đình đó cần tiền, túng tiền thì tao name trong tay.
– Sao ba rành sáu câu nhà người ta?
Thì con mẹ thằng Bơn tiết lộ với tao Chuyện gì trên con đường này, con mẹ ấy qua mua hàng nhà mình là tuôn với tao. Chướng không tin, liền hỏi trại:
– Ba thân với con mẹ ấy lắm à! Mà con có bắt được lần nào đâu, khi ba nói chuyện với con mẹ ấy.
– Tao sợ má mấy ghen, tao phải ý tứ chớ? Má mấy không biết thì mấy làm sao biết được. Đụ má, tao đụ con mẹ từ mười mấy năm trước khi mấy còn nhỏ xíu… Bây giờ với số tuổi con mẹ, tao chê, chứ đụ nữa cũng được chán. Mà đụ con mẹ thì ta về ta tắm ao ta còn khỏi mang tiếng già mắc dịch… Mấy hiểu chưa?
Chướng tóa hỏa tam tinh khi biết ông Củ có ý định mong được đụ Tím. Chàng không ngờ ông Củ để ý Tím từ lâu mà không có dịp thuận tiện cho ông tung tiền mua chuộc, miễn sao ông phải đụ cho được nàng dù phải táng gia bại sản. Chướng thừa biết cá tính của cha mình khi đã thích cái gì là quyết tâm thực hiện cho bằng được Chàng có cảm tưởng những xui xẻo cứ lần lượt đến, phải bỡ hơi tai đối phó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chướng cho rằng bỗng nhiên ông Củ đi vào kế hoạch dự tính của chàng dù nó chệch vài gang tấc và Chướng đem ra sử dụng ngay với ông Củ. Chướng nói như đề nghị:
– Con góp ý với ba như thế nấy, con nghĩ rằng hợp tình hợp lý cho ba và cả cho thiên hạ…
Ông Củ đáp lại như tiếng hú, đầy bất mãn:
– Cái gì mà có thiên hạ ở trong này!
– Ba để con trình bày… Nếu quả thật nhà con Tím túng tiền thì ba vô mẹ nó, vừa tiện, vừa dễ và phần lớn ít mang tiếng, già ó đâm. Hơn nữa, con mẹ Lấm, mẹ của cô Tím nước nôi không phải ròng và với ba tát cũng khẳm, đâu phải đoạn chơi?
Ông Củ ra chiều suy tư, Chướng không để cho đầu óc ông rảnh rỗi, chàng nhét vào một đống sự kiện thuận lý mà tiến đến thành công 1 khá dễ dàng. Chướng tiếp:
– Ba thấy rõ ràng chưa? Con nghĩ con mẹ ấy cựu gái nhảy mà ba hào sảng thì từ chối chẳng khác chi chó chê cứt. Chuyện này ba để con…
– Để mẩy làm sao?
– Trước hết giữ kín với má… Má mà biết thì không những nát nhà mà nát cả xóm, đội quần ra đường.
– Phải đó, mẩy thương tao thật và tao thắc mắc, làm sao mẩy liên lạc với con mẹ Lấm?
– Cứ phải lo con bò trắng răng. Được mà ba! Con dàn xếp xong chuyện sẽ báo ba sau.
– Mẩy làm gấp trong lúc má mẩy đang vắng nhà.
Ông Củ sung sướng ra mặt liền đi vào trong để lại một mình Chướng trước hiên nhà. Chàng cũng nở nụ cười kín đáo nhưng chàng còn phải được sự góp sức của Tím mới thành công và chàng giảm đi phần nào sự lạc quan.