Phần 21
Chưa trông cửa hàng nóng đít, Chướng lẽn ra cửa, đi nhanh qua mặt tiền cửa nhà Tím. Chàng đi qua đi lại nhiều lần mà thấy nhà Tím đóng cửa then gài. Bên trong không một tiếng động. Chướng dừng ngay trước cửa vờ đốt điếu thuốc với vài que diêm như không có lửa vì gió dập tắt. Chàng hy vọng bên trong Tím sẽ thấy được hình dáng chàng đang đứng ở bên ngoài.
Đầu điếu thuốc đã than hồng, Chướng hít một hơi, nhả khói lung linh hòa lẫn trong ánh nắng chiều còn sót, vương vấn dưới mái hiên trên lòng đường hẹp, phố nhỏ. Chướng phải rời gót ở chốn hy vọng để chuốt sự thất vọng buồn tênh. Trở về cửa hàng nhưng Chướng không vào hẳn bên trong. Nửa chân trong, nửa chân ngoài ở bậc thềm, người qua lại tưởng như chủ cửa hàng đứng đón khách cho khỏi tuột tay tay được bán hàng hóa.
Chướng đứng tần ngần, mất hồn, bay bổng qua hiên nhà Tím. Dừng lại dưới mái hiên có bóng chiều đang chờ chết theo một ngày tàn. Và về với thực tại, một gã thanh niên trạc tuổi với Chướng từ xa tiến đến phía chàng. Chướng thấy rồi. Cái thằng Bợn cất bước hiên ngang đi thu tiền hụi. Nó hùng dũng, oai nghi lẫm liệt.
Hàng xóm lắm người cố thu dọn nụ cười khi hắn nhìn người ta hoặc trái ngược lại. Thằng chủ hụi oai ra phết.
Bợn đến gần Chướng. Hắn gắng gượng nở nụ cười xã giao, Chướng lên tiếng hỏi:
– Đi đâu đó!
– Thâu lai lai rai mấy bát hụi đóng trễ. Đụ má, vướng phải cái nghề này bực thấy con ớ mẹ. Đụ má, đi thu liền tay liền chân mà cứ hẹn với hò, từ ngày này qua ngày khác. Tía tui ưa bám cái của trời ơi đất hỡi này, tui có vợ ra ở riêng, đú má, dễ gì tui theo cái nghề con cặc này cho thêm mỏi dái…
Bợn bỏ lửng câu nói và bước nhanh qua mặt Chướng và Chướng chỉ kịp nói theo:
– Má tôi đã đóng chưa?
– Rồi! Đụ má, cái bát hụi nhà anh ai dám rờ đến lông cặc? Toàn những người đúng tháng, đúng ngày… Chứ đâu phải cái bát hụi này toàn là cặc thối lồn ôi…
Chướng không buồn nói năng với Bợn nữa. Cái thằng chửi thề vui đáo để. Ở cái chỗ quen biết lối xóm, nên cả hai nói chuyện đụ má, đéo bà rất tự nhiên.
Chướng đưa mắt theo Bợn. Hắn dừng lại trước nhà Tím và đưa tay gõ cửa. Hắn gõ từ nhẹ đến mạnh rất đều đặn của gã đánh trống múa lân. Chướng thấy ghét cái thằng Bợn với cái lối đấm cửa của nó. Và lòng chàng nổi cơn ghen thầm để tự nhủ thầm, đụ mẹ cái thằng này, nó chẳng lịch sự chút nào cả.
Rồi chàng lại thèm khát vai trò chủ hụi như thằng Bợn khốn nạn. Nếu ba má chàng ỉa chủ hụi thì chỗ đứng gõ cửa của thằng Bợn là chàng thì thích thú biết chừng nào!
Hàng gặp gỡ Tím như trở bàn tay và khi đi thu hụi là một lúc đụ Tím. Đụ giữa ban ngày mới sướng tả tơi. Chướng theo dõi thằng Bợn với ánh mắt thèm khát và khi cánh cửa nhà Tím mở ra để vừa đúng cho thằng Bợn lách người vào trong, chàng tường chất ngất mình là thằng thu hụi ấy. Nhưng sau khi cánh cửa đóng kín trở lại cũng là giây phút cho chàng sực tĩnh, bơ vơ giữa phố chiều.
Chướng không trông thấy rõ ai mở cánh cửa nhà Tím. Nhưng với sự đối thoại hồi trưa giữa mẹ con Tím thì người mở cửa phải là nàng vì mẹ nàng lánh mặt thằng thu hụi. Mà nếu suy nghĩ ra thế thì tại sao Chướng không thấy mẹ nàng ra khỏi nhà. Tuy nhiên Chướng tự tin mẹ của Tím đã rời khỏi nhà mà chàng không được thấy.
Tự nhiên trong lòng Chướng thấy bất ổn khi sự có mặt của Bợn trong căn nhà Tím. Không hiểu tại sao chàng lại nảy sinh ý nghĩ quái gở này. Chướng bồn chồn đứng ngồi không yên. Chàng vào bên trong. Căn nhà lặng thinh, buồn tẻ như lòng chàng hiện thời.
Chướng ra sau vườn nhìn qua cửa sau nhà Tím. Chàng vô cùng ngạc nhiên trong mừng rỡ là cánh cửa sau ấy không còn thấy sợi dây xích tròng qua hai cánh cửa. Như vậy chứng tỏ cửa không khóa như mấy ngày trước đây. Chướng trớ lại cửa hàng, điềm tâm như đón chờ khách hàng.
Khi đi qua phòng ông bà Củ, chàng nghe tiếng ngáy pho của hai người lẫn lộn với nhau. Chàng nhớ những ngày còn nhỏ tuổi chàng đã trải qua những buổi xế chiều vắng lặng cực độ như thế này.
Thời son trẻ của ông bà Củ ở trong phòng giờ này là mở cuộc đụ ngày. Bây giờ khung cảnh ngày nào tái diễn làm cho ký ức Chướng sống dậy và tưởng như ba má mình còn trai tráng nhưng thật ra những buổi đụ ngày của ông bà Củ là ngọn đèn bùng lên trước gió, chực chờ rụi tắt.
Chướng quyết định táo bạo là chàng sẽ lẻn vào nhà Tím bằng cửa sau. Chàng đóng cửa hàng như quán xá nghỉ sớm bất thường ông bà Củ ngủ say, ít nhất chạng vạng tối mới đủ sức khỏe để thức dậy cho buổi cơm tối. Vì hai ông bà nổi cơn từ mấy bữa nay là đụ ngày lẫn đụ đêm.
Chướng gạt ra ngoài sự hình dung ba má chàng đụ nhau mà trái lại mừng thầm ông bà còn sức sống để yêu đời mạnh mẽ. Chướng nhẹ chân ra vườn sau. Nhìn trước nhìn sau, chui hàng rào, lẹ chân đến trước hai cánh cửa đang đang im lìm đóng kín. Chướng hồi hộp, nghe được tim đập liên hồi và đưa tay thử đẩy cánh Cửa.
Cánh cửa từ từ hé. Cửa không khóa. Chướng nhanh nhẹn lách mình vào bên trong. Căn nhà đã quen thuộc với Chướng mặc dầu chàng chỉ vào đây một lần duy nhất giữa đêm khuya thanh vắng.
Bóng tối lờ mờ bao trùm cả vùng gian nhà sau. Chướng dừng lại ở một góc khuất có thể nhìn lên nhà trên. Chướng chưa ổn định tinh thần thì đã nghe tiếng xì xào nói chuyện. Chàng nghe ngóng một hồi lâu mới nhận được cuộc đối thoại giữa Tím và Bợn mà không nghe rõ họ đang nói những gì.
Lối lên gian nhà trên ngắn cụt mà tiếng nói của Tím và Bợn xa xôi trong tâm trí Chướng Một điều yên chí cho Chướng với không khí quang cảnh trong căn nhà là bà mẹ Tím vắng nhà như theo sự bàn bạc của nàng, bà ta đi lánh mặt chủ hụi. Chướng có ý tạm ngừng bước ở đây đợi Bợn rời khỏi, chàng sẽ gây ngạc nhiên cho Tím. Và chàng và nàng sẽ đụ nhau thỏa thích cùng tỏ bày tâm sự tình yêu mà chưa có cơ hội.
Lòng thì nghĩ vậy nhưng chân chàng vẫn rón rén, nhẹ bước lên căn nhà trên. Tiếng trò chuyện ngưng bặt. Gian nhà không một bóng ngươi mà trước đây chỉ vài phút Chướng nghĩ rằng sự có mặt của Tím và Bợn thương lượng với nhau về số tiền hụi.
Chướng phân vân trong lòng. Mối nghi ngờ bộc phát trong trí. Chàng quay nhìn về phía căn phòng của Tím. Căn phòng mà tuần trước chàng và nàng đụ nhau tơi bời ở trong ấy. Vừa thời gian ấy tiếng trò chuyện giữa Tím và Bợn thì thầm trở lại. Tiếng thì thầm nhưng với Chướng những thì thầm ấy là những tiếng sấm vang dội, long trời lở đất. Chướng định hướng được tiếng thì thầm phát xuất từ căn phòng của Tím.
Lần đầu tiên trong đời Chướng đổ mồ hôi hột vì sự ghen hờn về tình yêu. Trong hoàn cảnh này chàng tiến thoái lưỡng nan, bối rối không biết phải xử trí như thế nào cho ổn tâm tư đang nổi sóng gió. Sự ghen tuông dâng tràn hơn lý trí phán đoán, Chướng tiến lại gần phòng Tím. Chàng nghe rõ tiếng thì thầm thác loạn của Bợn:
– Nhờ hụi hè mà anh bú lồn em…
Tím cắt ngang lời của Bợn:
– Không những cho bú mà cho anh đụ nữa… nhưng anh thương em đừng thúc tiền hụi nữa nhé! Mẹ em đang túng…
– Em khỏi phải lo nữa… anh xuất tiền túi bù vào cho ba má anh… Thế là tiện sổ sách đôi bề.
Chướng ở bên ngoài nghe thấy, hai tai chàng ù điếc như thính giác không còn hoạt động. Chướng không ngờ sự thể phũ phàng lên đời chàng quá mức. Chàng cho sự việc khó bề tưởng tượng, đối với chàng chuyện khó tin nhưng có thật.
Chướng vừa tức giận vừa hờn tủi. Nghe rõ ràng những lời đối thoại giữa Tím và Bợn, chàng hãy còn cho là chuyện hoang đường vì chỉ có nghe mà chưa thấy thì chẳng gì cụ thể.
Với ý nghĩ còn tấm lòng hy vọng sự việc không có thật, Chướng dè dặt nhưng mạnh dạng tiến đến cánh cửa phòng của Tím đang mở. Có lẽ họ không cần thiết phải đóng lại vì nhà không còn bóng người nào nữa.
Bên trong phòng Tím đèn sáng hơn sự mờ áo bên ngoài. Cho nên nhìn thấy rõ ràng mà bên trong khó nhìn thấy bên ngoài. Trước mắt Chướng, Bợn trần truồng như nhộng. Tím cũng trần truồng, nằm ngửa đầy khêu gợi. Đôi mắt nàng nhắm nghiền. Đôi vú lênh láng dưới ánh đèn, căng phồng với hai chiếc núm hồng son.
Đôi môi mọng đỏ, nhấp nháy liên hồi trong cơn nứng đang ở thời gian muốn rên lên. Trong khi ấy Bợn đang bú lồn nàng. Toàn khuôn mặt Bợn nằm gọn trên lồn Tím. Hai chân nàng co lại Bợn quàng đôi tay rắn chắc qua cặp bắp vế Tím, đè xuống nệm giường cho lồn nàng banh ra và đôi háng mở rộng thì lồn nàng nổi hẳn cho Bợn bú sâu được vào khe lồn. Tím van la:
– Nứng lồn lắm rồi anh ơi! Bao giờ đụ em!