Phần 16
Ông Củ oải người trên chiếc ghế đẩu sau quầy hàng. Đôi mắt lim dim, buồn ngủ, ông lơ đãng với khách hàng. Hôm nay có cơn mưa đi qua thành phố một cách đột ngột cho nên cửa hàng lác đác khách hàng chiếu cố. Khí trời khá dịu dàng làm cho cơn mệt nhọc của ông Củ giảm phần nào. Nhưng ông cần một giấc ngủ dài mới mong lấy lại sức. Sự mất sức này là vì hôm qua ông dụ bà Củ.
Suốt mấy tuần lễ qua, ông Củ bức rức, tính tình ca có hiện ra mặt. Chẳng qua ông thiếu đụ mà thôi. Nếu không ai hiểu ra tưởng rằng tuổi già làm ông khó tính. Nguyên cớ không phải như vậy, chớ có hiểu lầm bậy bạ. Buổi sáng ông dậy sớm hơn thường lệ, ông thấy yêu đời lạ thường. Đã lâu lắm rồi, hôm nay ông hút sáo miệng liên hồi.
Bà Củ đang làm bếp nở nụ cười kín đáo. Chính bà cũng thấy sự vui đời và rất đằm thắm ở trong lòng. Dưới đôi mắt của bà bây giờ toàn màu hồng.
Bà tẩm bổ cho chồng tô cháo gà, nước Soda chanh với hai hột gà cho ông Củ điểm tâm sáng nay. Hai vợ chồng tủm tỉm nhìn nhau mà hiểu tất mọi việc. Ai bảo vợ chồng già không biểu lộ được dục vọng và tình tứ.
Ông Củ người đàn ông ăn nói bộc trực, lỗ mãng, tục tĩu. Phần lớn mỗi lần phát ngôn, đụ má, lồn cặc từ miệng ông Củ tuôn ra nước lũ là thường tình đi đến thông lệ. Nhiều lúc Chướng và bà Củ vô cùng xấu hổ khi có bạn bè, khách khứa mà ông cứ văng những ngôn ngữ ấy một cách tự nhiên như chỗ sa mạc không người.
Chướng và bà Củ nhắc khéo thì ông nói một cách tự hào, đụ má, cấm tao treo cặc, khoe lồn trên mỏm thì tao ăn nói vô duyên, chẳng ra đâu vào đâu cứ để cho tao tự nhiên… tao cảm ơn… đụ má làm mất hứng hết trơn hết trọi… cấm cái con cặc ló… tụi bây là cái lũ mặt lồn, mặt mẹt cả đám…
Mỗi lần như thế, Chướng và bà Củ biến dạng độn thổ. Tuy nhiên sự lỗ mãng đó được bù lại là ông Củ văng đụ, văng cặc, văng lồn tứ phương chỉ là thói quen chứ không ám chỉ một ý nghĩa nào cả. Cho nên vợ con ông khó chịu mà lại mau chóng thông cảm kể cả tha thứ. Vì vậy cảnh gia đình vẫn giữ hạnh phúc lâu dài.
Sáng nay thấy chồng mệt mỏi, bà Củ vừa chợt nhớ lại hôm qua mà thích và cũng thương chồng. Bà thầm nghĩ lâu ngày không được đụ mũi nào nên hồi hôm ông ham quá độ mới ra cái nông nổi này.
Bà Củ hối hận và tự bảo lòng, từ đây cho ông chồng già đụ dài dài. Đụ nhiều cho dẻo thân thể khác gì tập thể thao thể dục. Bà Củ chợt ra mình dối lòng, bà bỗng dưng thích cái không khí đêm qua với chồng.
Bà thích được đụ trở lại. Một điều mà quên bẵng tự bao giờ, nay giật mình sống lại trong tâm hồn như lúc còn son trẻ. Ngay bà cũng không hiểu cho chính mình, mới là quái lạ, thì ra từ bấy lâu nay, bà tưởng ở tuổi bà đụ không còn sướng nữa.
Trái lại, đêm hôm qua, cái đụ bỏ quên của bà và cái đụ để nhớ mãi mãi của ông Củ đã làm thức tĩnh và ham muốn như thuở hồi xuân. Vì thế ông Củ phải được chính bàn tay bà săn sóc, tẩm bổ cẩn thận. Cây già, cây khô cũng cần phân bón, tưới nước huống hồ ông Củ, bà Củ lại quên khuấy những thức ăn bổ dưỡng để tạo sinh khí.
Bà Củ ngẫm nghĩ rồi lén nhìn chồng đang đờ đẫn sau một đêm đụ. Bà nguyện trong lòng sẽ tạo sự phấn chấn lại cho chồng ngay từ ngày hôm nay vì thời gian không đợi một ai, nhất là thời gian còn lại của hai vợ chồng bà không còn bao nhiêu nếu đếm trên mười ngón tay.
Bà Củ tiến đến đứng bên cạnh chồng khốn khổ. Lòng bà vừa thương vừa trách ngầm. Thương ở chỗ, ông Củ như cây héo. Trách ở chỗ già mà ham đụ. Cái dòng giống gì mà quái thai, già mà ham đụ. Nói huỵch toẹt thiên hạ nghe thấy chỉ đội quần mà trốn chui trốn nhủi. Bà Củ nói nhỏ qua vành tai chồng:
– Mình đi nghỉ, tui trông coi cửa hàng cho!
Ông Củ ngước mặt nhìn vợ. Dưới đôi mắt ông, bà Củ cũng còn nước nôi lắm chớ! Hèn chi đêm qua ông đụ một phát sướng dễ thương đáo để Mệt thì mệt nếu được đụ nữa cũng ráng, chứ bỏ qua thì tiếc không thôi. Ông Củ đáp với giọng héo:
– Bà cũng biết thương tui, rộng rãi đó chớ.
– Ai biểu tui không thương mình.
Ông Củ nín thinh, rời khỏi chiếc ghế đẩu một cách khó khăn mà dưới mắt bà Củ, chồng bà đang tô màu thêm sự bi quan về hậu quả cái đụ đêm qua. Và ngụ ý đổ lỗi vì lồn bà mới có cái bi quan, thảm sầu thân thể.
Ông Củ như trẻ con đòi bắt thường một món quà. Bà Củ cho rằng với sức khỏe này còn đòi quà đụ nữa chăng? Dưới mắt bà Củ dầu sao đi nữa ông Củ là người chồng dễ thương. Ý nghĩ này tiềm tàng trong tâm khảm mà nay bà mới bỗng lóe ra, và vì thế bà mới sống chung đến ngày hôm nay.
Sự cụ thể này là một chứng minh làm lòng bà Củ đối đãi ân cần nhiều thêm đối với chồng. Nhưng bà quên khuấy đi rằng nguyên do sâu xa trong tiềm thức ấy là chuyện ham đụ của bà tự nhiên sống lại sau cái đụ hôm qua, bà tỉnh giấc ham muốn dục vọng.
Bà Củ dìu chồng vào phòng. Ông Củ ngoan ngoãn cặp kè với vợ rời khỏi cửa hàng. Dù đang mệt nhưng ông Củ có bề ngạc nhiên về cử chỉ sao mà tình tứ của vợ. Cái cử chỉ này đã mất hút từ lâu, nay không biết lý do nào lại bay trở lại một cách mê tơi mà ông không tài gì tiên đoán được.
Khi ông đặt mình xuống giường, bà Củ còn nói thoảng bên tai, mát mẻ như gió xuân:
– Việc hàng hóa để em lo. Khách khứa dạo này cũng chẳng là bao. Bán được chút tiền hụi cho cái thằng mắc toi, thằng Bỡn, cũng đã bỡ hơi tai… Mình ngủ lại sức… ốm đau cực lắm Bà Củ lững thững, không nói nữa. Ông Củ tiếp theo như một cách trả lời vợ:
– Mình bắt thằng Chướng làm vài việc.
Mấy bữa nay thấy nó làm biếng. Cái thằng ôn dịch, nó đổi tính kỳ cục lắm đó. Nhiều lúc tui muốn vác đùi đánh nó một hơi cho đả giận.
– Thôi mà… Con nó lớn rồi. Thằng đực nào không có bứng làm biếng. Chừng nào nó lấy vợ thì nhờ cậy cái con mẹ gì nữa.
Bà Củ nói xong, cúi mặt vội vàng xuống hôn trên má chồng để toan đi ra ngoài. Được cơ hội, ông Củ nhanh như cắt, vít đầu bà rồi hôn trên môi bà một cách sàm sỡ, lỗ mãng.
Bà Củ lẩy nẩy:
– Lại làm chuyện phải gió…
Nói thì nói bà vẫn hôn lại chồng líu lo ông Củ được dịp xông pha thêm lên. Ông với tay sờ lồn vợ một cái cho đỡ nứng bất tử nhưng bà Củ vùng vằng, thoát ra ngoài tầm tay toan sờ lồn, bóp lồn ấy, vội vã bước ra khỏi cửa phòng. Ông Củ bực tức lớn tiếng vọng theo:
– Đụ má tụi bây… Con cặc… Đụ má tụi mặt lồn thúi.
Bà Củ mỉm cười. Cả một mùa xuân trái mùa ngự trị về với bà không một lời hẹn ước. Vừa lúc đó có tiếng réo mua hàng, Bà Củ ra đến nơi thì khách hàng là Tím. Bà giả lã chào nàng. Tím cười rất tươi và chào hỏi:
– Chào bác Tư.
– Mua cái gì đó, người đẹp!
Tím bèn lẻn đáp:
– Bác khéo khen, cháu muốn trả cái lọ Vaseline hôm qua, không biết có được không? Nếu được bác giúp cho, bằng không thì thôi…
– Mua rồi trả, phiền thật nhưng chỗ xóm với nhau biết làm sao đặng, cô đưa cho tôi xem nào? Xài rồi thì không được đâu nghe cưng!
– Cháu đâu dám bậy bạ như vậy, mua xong chưa xài… Còn tươi… Chả bao tiền mà cô lại trả… Lần sau không thế nữa, tui không chịu nghe!
– Dạ, chẳng là bao nhưng không xài lại phí mất… Bác không bán cho cháu thì cũng bán cho người khác, đâu vào đó, mất mát gì, giúp cho cháu, cháu cảm ơn… Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Trong lòng bà Củ thấy con nhỏ dễ ghét, thối tiền cho nó đi khuất mắt. Bà không có cảm tình với Tím một chút nào cả. Cọ cưa với nó thêm phiền. Đưa lại tiền cho nàng, bà còn nhắc nhở:
– Chắc tui phải đề cái bảng, mua xong không được trả lại cho hết cãi cọ lôi thôi.
Tím nhận được tiền và muốn đi ngay nên ráng nhịn những lời xách mé của bà Củ. Hơn nữa nàng yêu, nhớ Chướng nên lấy sự ôn tồn sẽ có lợi về sau nhỡ làm vợ Chướng thì có bề dễ ăn dễ nói với nhà chồng.
Tím đi rồi còn một mình bà Củ ở cửa hàng. Bà chợt nhớ từ sáng đến giờ này không thấy cái bản mặt Chướng đâu cả. Bà nhìn ra ngoài cửa hàng, cảm thấy không có khách, vội vã vào nhà sau đi lên gác tìm Chướng. May nhờ con Tím xuất hiện mà tự nhiên bà nhớ đến thằng con trai một của bà. Bụng bảo dạ, bà thấy hơi kỳ quái ở trong tâm trí mà bà không kịp tìm lý do Tiếng gõ cửa mạnh quá cỡ làm Chướng thức giấc. Chướng mở cửa, thấy mẹ đứng chần ngần trước cửa như muốn nuốt chửng chàng. Chướng chui mắt nói với giọng còn ngái ngủ nhưng lời lẽ đặt cái cày trước con trâu:
– Có chi không má, con muốn bệnh đây nè.
Bà Củ vờ như không nghe thấy mà cũng không xúc đông khi Chướng bảo rằng bị bệnh.
Bà vặn hỏi:
– Hồi sáng, tao gọi, mấy đã dậy rồi mà? Lơ đãng một chút là không thấy tâm dạng mấy đâu hết trơn hết trọi. Con trai con lứa như mày, nằm đâu ngủ đó thì ăn làm con mẹ gì. Về sau khổ thân cho mấy.
– Bệnh mà má cũng không thương. Hồi sáng con dậy mở cửa hàng, thấy choáng váng trong người, nằm lại một chút, không dè ngủ lúc nào không biết, chứng tỏ triệu chứng có thể bệnh…
Bà Củ ngắt lời con:
– Vậy bây giờ, mấy thấy trong người thế nào? Có cần uống thuốc uống men, để tao lo.
Chướng không trả lời vào câu hỏi của bà Củ nữa, chàng nói:
– Má xuống trông cửa hàng, con sửa soạn xuống giúp má ngay bây giờ.
Bà Củ bỏ xuống gác. Vừa đi vừa cằn nhằn một mình.
– Cái thằng này có chuyện gì không mấy được ổn. Nó đổi tính không chừng. Nó chướng, bướng bỉnh cũng không chừng. Cái nhà toàn là quỷ quái một bầy, một lũ.