Phần 54: Ngày biệt ly
Tôi nằm viện tròn 1 tháng thì vết thương tiến triển tốt liền xin ra viện. Được hít khí trời sau 1 tháng cầm tù tôi vui ra mặt.
Bị gãy mấy ngón chân dù nối lại ngon lành nhưng còn chưa khỏi hẳn đi đứng vẫn hơi khó khăn đặc biệt là không chạy xe được. T quân sư được chuyển nghề T tài xế đưa đón tôi.
Nắng tháng 5 nhuộm vàng trong tiếng ve kêu rộn ràng cây phượng già nở đỏ cả 1 vùng trời.
Ngồi bên cửa sổ nhìn ra sân bóng tôi nhớ về cái ngày đầu tiên bước tới ngôi trường này.
Ngày đó chính Đạt G kéo tôi với bọn Dũng Khùng ra chính góc kia tiếp đón.
Chớp mắt đã gần 3 năm, lứa Đạt G năm đó đã ra trường từ đời nào. Ngồi nghĩ về những thứ trải qua 3 năm nay tôi thấy sao thời gian trôi qua nhanh vậy.
Ra chơi dù chân còn hơi què tôi vẫn lết ra căn tin ngồi.
Bạch Lan đợt thấy tôi được ra viện tiến tới hỏi han. Căn tin sau khi nhóm Đạt G ra trường giờ chỉ còn thế giới của băng Dũng Khùng và băng Long Đức. Lứa sau mới lên chúng nó gà công nghiệp lo học hành hơn chứ không thích đấm đá như tụi tôi. Dũng Khùng bởi thế cũng lười kiếm chuyện.
“Huyền My nó nghỉ học rồi anh biết chưa”
Giọng con bé ny Dũng Khùng lên tiếng.
“T không biết nên nói m chuyện này không”
Dũng Khùng trừng mắt nhìn con bé Hoài Phương vẻ trách móc.
“Cũng chẳng biết sao m gặp chuyện tầm 1 tuần thì Huyền My nó không đi học nữa. Nghe bé Phương bảo nó đi du học”
Tôi từng nghe Huyền My nhắc về Trường đại học Business & Hotel Management School nằm ở trung tâm thành phố Luzern xinh đẹp – một địa danh du lịch rất nổi tiếng của Thụy Sĩ nơi anh trai cô ấy cũng đang theo học.
Đang ngồi ngẩn thì con bé lại lên tiếng.
Ngày mai Huyền My nó bay ấy anh. Tôi tỏ vẻ lạnh lùng không quan tâm nhưng về nhà hỏi han khắp nơi về lịch bay của Huyền My…
Đang lo lắng không biết cô ấy sẽ bay từ sân bay nào.
Tin nhắn điện thoại rung, tôi mở ra từ Đan Quỳnh: “8H sáng ngày xx sân bay Đà Nẵng”
Ngắn gọn mấy dòng như thế.
Vì không có đường bay thẳng nên cô ấy ra sân bay Đà Nẵng sau đó qua 2 chặng bay mới tới được Thuỵ Sĩ. Tra được ngày giờ bay tôi liền ghé Vinh rồi đón chuyến sớm nhất ra Đà Nẵng.
Cầu Rồng thời điểm bấy giờ đang xây dở giang, cũng không có tâm trạng ngắm nhìn thành phố tôi đón xe tới sân bay rồi đi về hướng ga quốc tế.
Đứng từ xa ngắm nhìn dòng người đưa tiễn nhau, tôi dõi mắt tìm kiếm bóng dáng Huyền My thì thấy nàng đứng giữa đám đông.
Hôm nay nàng ăn mặc thật dễ nhìn, cặp kính trên mắt trông giống nữ minh tinh nào đó. Nàng đang ôm mẹ nghe lời dặn dò. Nhìn quanh tôi thấy 1 người đàn ông trung niên mặc vest trông dáng vẻ oai vệ chắc là ba cô ấy, Đan Quỳnh hôm nay cũng có mặt để tiễn Huyền My. Không rõ 2 đứa làm hòa lúc nào chuyện con gái tôi cũng không hiểu được.
Kế ban Đan Quỳnh 1 thanh niên trông cao lớn điểm trai đứng cạnh chắc Tuấn Anh chứ không phải ai khác.
Huyền My vẫy chào ba mẹ rồi tiến vào sảnh chờ, đi được 1 đoạn nàng nhìn vào đám đông như tìm kiếm 1 điều gì đó. Không thấy được bóng dáng quen nàng vẫy tay với ba mẹ bóng dáng cô đơn đi vào làm thủ tục.
Nhìn nàng dần xa tôi cảm thấy như tiếng tim mình vỡ, cảm thấy bản thân có lẽ vừa vụt mất điều quan trọng nào đó.
Những hình ảnh 2 đứa cạnh nhau như cuốn phim tua chậm trong đầu tôi.
Đang đứng như trời trồng giọng vang lên bên tai:
“Em biết anh sẽ tới”
Ngước mắt lên thấy Đan Quỳnh ngay cạnh kế bên là anh trai cô ấy. Gã trai nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, có lẽ đấu tranh tâm lý dữ lắm để không lao vào đánh tôi.
Tâm trạng rối bời tôi chẳng thèm ngó quay đầu khập khiễng lê bước chân đi chỗ khác.
“Anh về trước chút em sẽ về”
Đan Quỳnh nói với anh trai ấy rồi chạy theo tôi.
Gã trai tức giận đứa em gái ngu ngốc của mình ngó đồng hồ rồi cũng đành đi ra ngoài. Không quên đặt thêm câu đe dọa:
“M đụng vào sợi tóc Đan Quỳnh thì không yên với tao đâu”
Ngồi trên băng ghế ngước nhìn bầu trời, Đan Quỳnh lặng lẽ ngồi cạnh.
“Em không hận anh à”
“Nếu em nói là em chủ động thì sao”
Tôi không nói gì nhìn nàng khó hiểu.
“Em với Huyền My là bạn thân, em từng thấy hình 2 người trong điện thoại nó”
“Chỉ tại facebook a lowkey quá k để ảnh em đâu biết. Hôm đó em ham vui nên cùng đám bạn đi chơi thôi”
“Vừa gặp a cái là em nhận ra ngay rồi. Anh không nhớ hôm đó em bơ anh à? Bình thường em hòa đồng chứ có vậy đâu”
“Anh xin lỗi” Trong tâm trạng thất thần tôi đáp lại Đan Quỳnh.
“Từ nay mình vẫn là bạn anh nhé”
Đan Quỳnh mỉm cười nhìn tôi.
Sau ngày hôm đó tôi ít la cà hơn tập trung vào học hành. Còn 1 tháng nữa tới kỳ thi tốt nghiệp, kỳ thi đại học cũng diễn ra sau đó. Nước tới chân rồi mới chịu nhảy cũng không biết tôi sẽ làm tốt được không.