Phần 51: Lời chia tay
Những ngày nằm trong bệnh viện ngày nào cũng nườm nượp người tới thăm tôi. Kể cả đám anh em quen biết lẫn đó giờ không biết cũng tới.
Nhất là các em gái xinh bệnh viện rạo rực hẳn lên…
Dũng Khùng, T quân sư thì đòi ngủ lại với tôi. Dũng Khùng vào bệnh viện còn mang theo hàng nóng bỏ dưới gối.
“Vãi m làm gì vậy”
“Khu này toàn kẻ thủ của t, nể m lắm t mới bảo vệ m đấy”
Nghĩ tới kiểu gì chú C cũng cử trinh sát bảo vệ xung quanh tôi giật mình bảo nó:
“M cẩn thận đấy m còn nghĩ được vậy. Chú C đằng nào cắt cử người xung quanh thấy thì sao”
“M nghĩ chú C còn lạ t sao”
Nó nhìn tôi cười cười.
“M đừng làm khó coi quá để người ta khó xử”
Chợt nhớ ra điện thoại đồ đạc của tôi. Hóa ra ông nội để gọn trong tủ hết, ông còn chu đáo mua thêm khăn mặt, rồi nào gương, lược dù trong phòng vip chả thiếu thứ gì.
Nhờ Dũng Khùng đưa dùm điện thoại. Kiểm tra thấy 1 loạt cuộc gọi nhỡ tin nhắn của bạn bè. Vào facebook Lướt xuống thấy tin nhắn từ Huyền My:
‘Gửi Anh, người con trai em từng yêu.
16 năm qua em sống trong cô độc. Dù vây quanh em bao người xum xoe lấy lòng. Nhưng em chưa từng động lòng với bất kỳ ai.
Anh là người con trai đầu tiên khiến em rung động. Em nhớ như in cái ngày đầu tiên thấy anh ở cổng trường. Trái tim của em rung động từ thời điểm đó.
Lần đầu 2 đứa hẹn gặp nhau bề ngoài em tỏ ra lạnh lùng tự tin làm chủ hết thảy để gây ấn tượng mới mẻ cho anh, nhưng trong con tim em đã đập loạn nhịp từ lâu.
Những ngày tháng bên anh là những ngày em sống trong vui vẻ hạnh phúc nhất.
Em đã mơ về tương lai xa có anh và em và những đứa trẻ của hai chúng ta.
Bảo Ngọc – Khả Hân! Anh nhớ 2 cái tên mình từng bàn nhau này phải không.
Nhưng em không ngờ có một ngày anh lại lừa dối em. Lừa dối nặng nề tới như vậy.
Anh và em hãy chấm dứt tại đây.
Anh cũng đừng tìm tới làm phiền em’
Gọi lại thấy Huyền My đã chặn từ đời nào.
Tôi trầm ngâm, nhớ tới điều gì. Chợt nhớ ra Huyền My học hơn 1 năm tại trường HS. Đan Quỳnh là học sinh HS. Thường con gái xinh vậy trong trường làm sao không biết nhau được. Trước 2 chúng tôi yêu nhau không công khai chả mấy người biết. Từ hôm rồi ai chẳng đồn ầm lên.
Thảo nào tôi bị thế này không hề thấy Huyền My tới thăm.
Thấy Đan Quỳnh chỉ huỷ kết bạn nhưng chưa có chặn tôi lấy hết dũng khí gửi inbox cho nàng:
“Anh xin lỗi, anh không cầu mong sự tha thứ từ nơi em. Chỉ muốn gửi em lời xin lỗi”
“Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Vì tôi ngu”
“Anh có biết tôi với Huyền My là bạn thân từ nhỏ tới lớn không. Sao không phải là ai khác cơ chứ. Thứ ác độc”
“Nếu 2 người không công khai thì không biết tôi còn bị lừa dối tới lúc nào”
“Rồi anh bảo tôi đối diện với Huyền My như nào đây. Anh đi chết đi, tôi sẽ rất vui nếu anh chết. Con trai bọn anh ai cũng như nhau. Lũ bại hoại, đạo đức giả”
Tôi câm nín không nói nên lời. Soạn 3 chữ “Anh xin lỗi” rồi ném điện thoại vào góc.