Phần 5: Phán Quyết của cô chủ Bạch
Bạch Lan trong lòng chợt run lên. Khá lắm không hổ là quỷ tam gia. Khuôn mặt tươi cười còn ra tay độc địa hơn ác quỷ.
“Ngươi quá xem thường sức ảnh hưởng của lão tư lệnh rồi. Việc này người lui ra không cần quản”
“Ớ ơ” Sau gần 2 giờ đồng hồ chờ đợi âm thanh Tiểu Mai rú lên vang vọng trong đêm. Biết chắc cuộc giao hoan sắp tới hồi kết Bạch Lan ngồi dậy tiến về căn nhà gỗ.
Cánh cửa gỗ hé mở Đặng Gia giật mình khi thấy Bạch Lan trong bộ sườn xám 2 tay ôm trước ngực đứng ở đấy từ bao giờ. Sau lưng Bạch Lan là tay chủ quán Hoa Lan Trắng. 4 mắt nhìn nhau ánh mắt Bạch Lan nhìn hắn thâm ý. Đang ngại ngùng không rõ Bạch Lan nay tới đây làm gì thì bỗng.
Nàng Mai trong bộ trang phục cổ trang xộc xệch vội quỳ xuống:
“Tất cả lỗi lầm là do em không cẩn thận bị đám lão Hiệp bỏ thuốc không liên quan gì tới cậu Gia”
Mai liếc nhìn người con trai sau lưng mình rồi lo lắng. Số phận của kẻ lấy đi trinh trắng của 1 trong tứ đại hoa khôi chiêu bài của quán sẽ thảm tới mức nào.
Nàng thừa hiểu cái màng mỏng đó của nàng có thể đổi được nhiều lợi ích khác cho giới chủ.
Sự lo lắng lộ rõ trong mắt nàng Mai, nàng run run quỳ gối chờ đợi phán quyết.
“Em đứng lên đi. Lão Hiệp đã khai hết rồi. Cảm ơn cậu Gia đã tới đúng lúc bảo vệ được người của Lan Trắng”
Giọng Bạch Lan trong trẻo vang lên, nàng nhấn nhá 2 từ “Lan Trắng”.
“Dạ, em cảm ơn cô chủ! Mai cảm ơn cô chủ”
Nàng Mai liên tục dập đầu.
Lão chủ quán vẻ không hài lòng định nói gì đó thì Bạch Lan cắt ngang:
“Mai! Em cảm ơn cậu Gia rồi lui xuống nghỉ ngơi đi. Hôm nay em mệt rồi”
Nàng Mai như trút được gánh nặng trong lòng đôi mắt hướng về phía Đặng Gia rồi bước nhanh đi. Nàng không hiểu vì sao cô chủ lần này lại bỏ qua dễ dàng vậy nhưng nàng biết một điều nếu đã chính miệng nói thế thì chàng trai của nàng sẽ không sao.
“Con bé Mai bị người khác làm nhục không phải vấn đề nhỏ. Cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm”
Lão chủ quán khu Hoa Lan Trắng vẻ mặt lạnh lùng tiến lên không muốn dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Lão định nói tiếp thì Bạch Lan trừng mắt.
“Mới vài năm mà chú 3 đã quên luôn ai là Bà Chủ ở đây hay sao”
Dáng vẻ Bạch Lan lúc này khác hẳn thường ngày, giọng rét lạnh khí chất nàng ta dường như cũng thay đổi theo.
“Dạ không dám” Lão già nét mặt thay đổi hậm hực đi về phía xa.