Phần 39
Nha Trang, thành phố biển mà Đặng Gia luôn mơ ước được đến.
Bãi biển dài với những con sóng vỗ rì rào, cát trắng mịn màng, xa xa là những hòn đảo nhỏ xinh đẹp, như những viên ngọc rơi trên mặt biển xanh ngắt. Mọi thứ ở đây đều tĩnh lặng, từ làn gió biển mát rượi đến những dãy núi xa xa hùng vĩ. Đặc biệt, nhìn thấy Vinpearl Land lấp lánh từ xa, như một tòa lâu đài cổ tích nằm giữa biển cả mênh mông.
Cảnh vật nơi đây thật đẹp, thật yên bình. Những cô gái ở đây đều có nét dịu dàng, thanh thoát, như những bông hoa ban mai nở dưới ánh mặt trời. Hắn từng được nghe kể về vẻ đẹp của những cô gái Nha Trang, nhưng giờ đây, khi đứng ngay tại đây, tôi mới cảm nhận được hết sự quyến rũ ấy.
Đặng Gia bước ra ngoài, hít thở không khí trong lành của biển cả. Quả thực, nơi này vắng vẻ, yên tĩnh đến lạ. Không có tiếng xe cộ, không có sự ồn ào của phố xá, chỉ có tiếng sóng vỗ bờ, tiếng gió rì rào qua những tán cây.
Đang ngắm cảnh, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên: “Milu! Đứng lại đây với chị nào!”
Đặng Gia quay lại, ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở một cô gái. Thời gian như cũng đứng lại để ngắm nhìn vẻ đẹp trong trẻo của người con gái trước mặt.
Cô bé chắc còn tuổi học sinh, Vẻ đẹp trong sáng và ngây thơ như một đóa hoa mới nở. Khuôn mặt nàng thanh tú, làn da trắng mịn, đôi má hồng tựa sương mai, tạo nên vẻ đẹp thuần khiết, không tì vết. Đôi mắt to tròn, ánh lên sự trong trẻo và tò mò.
Tóc dài, đen mượt, buông xuống nhẹ nhàng, mỗi cử động của nàng đều mang vẻ duyên dáng, thanh thoát. Cái nhìn của nàng, trong trẻo và chân thành, khiến người ta không thể rời mắt. Vẻ đẹp ấy, dù đơn giản, lại đầy mê hoặc, mãi về sau vẫn là một ký ức khó phai trong lòng Đặng Gia.
“Anh gì đó, giữ giúp Milu một chút nhé!” Cô gái nói, giọng nhẹ nhàng như làn gió xuân.
Đặng Gia nhanh tay nắm lấy sợi dây của con cún nhỏ, nhưng chưa kịp phản ứng gì, chú cún đã giật mạnh và cắn vào tay một phát đau đến rùng mình. Đau đến nỗi hắn suýt nữa quên cả chuyện đang đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp như thế.
“Milu hư quá! Cảm ơn anh nhé!” Cô nàng nói, vội vã bế Milu vào lòng. “Tay anh có sao không?” Cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hắn chỉ cảm thấy đau nhói một chút, nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì, vì sao ánh mắt cô lại khiến cảm thấy bối rối như vậy.
Thấy Đặng Gia không trả lời, cô nàng tưởng hắn bị thương nên vội vã bế chú cún chạy vào nhà. Đặng Gia vẫn còn đứng đó, ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Một lúc sau, cô ấy lại xuất hiện, lái chiếc xe 4 bánh sang trọng từ trong cổng chạy ra, mỉm cười: “Lên xe đi anh, để em đưa anh đi kiểm tra vết thương và tiêm phòng”
Đặng Gia lúng túng ngồi vào ghế phụ. Nhìn gã trai đẹp mã có phần ngốc nghếch này lên xe. Cô bé lên tiếng:
“À, có sao không ạ? Nãy giờ anh cứ nhìn em mãi mà không nói gì.”
“À… không sao, chỉ là em xinh quá… à không, tại anh mải ngắm… ừm…” Đặng Gia nói xong, cảm thấy mặt mình nóng bừng, muốn độn thổ cho xong.
“Hihi, anh thật thú vị. Em tên Thu Hiền, còn anh?”
Cô nàng cười tươi, như thể đang trêu đùa vậy.
“À, anh tên Đặng Gia. Mới tốt nghiệp năm ngoái, chắc chúng ta cùng tuổi đấy, có thể gọi nhau là cậu tớ được không?” Hắn ngớ ngẩn trả lời, chẳng hiểu sao lại nói ra câu đó.
“Hứ! Em mới lớp 10 thôi, ông ơi! Anh nghĩ em già thế sao?” Thu Hiền chu môi, trông thật dễ thương, khiến Đặng Gia không thể không cười theo.