Phần 38
Bình minh đầu tiên của năm mới, không khí se lạnh. Trong làn sương mù phủ trắng của thị trấn Diêu Trì, Đặng Gia đứng thu mình trước cổng Chi cục Thuế Tuy Phước. Ga Diêu Trì là một ga lớn nằm trên tuyến đường sắt Bắc Nam, gần quốc lộ 19 lên Tây Nguyên và cách quốc lộ 1A chỉ vài trăm mét.
Lần đầu tiên đặt chân đến đất võ Bình Định, nơi sinh ra Quang Trung Đế mà hắn ta ngưỡng mộ.
Đặng Gia chỉ có thể cảm nhận mơ hồ về lịch sử và đất đai này. Hắn vội vã đón chiếc xe khách Bắc – Nam rồi hướng về thành phố biển Nha Trang.
Sau bốn tiếng ngồi trên xe, hắn xuống tại đường Dã Tượng. Rút điện thoại ra gọi cho một người. Năm phút sau, một chiếc xe quân dụng đến đón hắn, chạy một lúc rồi dừng trước khuôn viên rộng lớn. Viên sĩ quan đưa chìa khóa cho hắn rồi nhanh chóng lái xe đi.
Đặng Gia bước vào khu đất, rộng lớn và thanh bình. Xung quanh là cây cảnh, hồ nước, cây cầu gỗ bắc ngang, và một chòi hóng mát. Từ đây, hắn có thể phóng tầm mắt ra biển Nha Trang, nơi vẫy gọi với bao điều mới lạ.
Phía sau là khu nhà cấp 4 với sáu phòng, được bài trí như một resort 5 sao. Có vẻ người chủ khu đất chỉ mở ra cho mục đích nghỉ dưỡng. Đặng Gia tắm rửa rồi nằm nghỉ, đợi đến gần trưa.
Khi hắn đang ngồi hóng gió trong chòi thì một chiếc xe đỗ xịch trước cổng. Một quân nhân trong bộ hải quân trắng bước ra, mỉm cười nhìn hắn. Nếu có Dũng Khùng ở đây, chắc hắn sẽ nói: “Đây chẳng phải là người trong bức tranh treo tường ở nhà Bạch Lão sao?”
Viên sĩ quan Hải Quân trong trang phục trắng bước vào, vỗ nhẹ vào vai Đặng Gia.
Dù đã ở độ tuổi U40, nhưng nhìn cậu chẳng khác gì những tài tử trong phim Hàn Quốc, như Bae Jong Joon trong Người tình mùa đông, vẫn đẹp trai và phong độ như thuở nào. Đứng cạnh cậu vẻ ngoài của Đặng Gia từng làm bao cô gái gục ngã trở nên bình phàm hẳn ra. Hắn thấy mình nhỏ bé đi, cảm giác như cả thế giới chỉ có cậu là trung tâm vậy.
Đặng Gia, người luôn tự hào về vẻ ngoài của mình, bỗng nhiên im lặng, cảm thấy có chút tự ti. “Mười mấy năm rồi mà sao cậu chẳng thay đổi gì hết vậy?” Đặng Gia ngạc nhiên nói, mắt tròn xoe nhìn cậu.
Viên sĩ quan bật cười, giọng ấm áp như một buổi chiều hè. “Khéo miệng! Ta nghe chuyện của cháu rồi, nghe nói giờ cháu cũng oai phong lắm.”
Cậu cười thật to, nụ cười ấy như gió xuân thổi qua mọi lo âu, khiến bối rối ban đầu trong lòng tan đi, Đặng Gia bỗng nhiên thấy mọi thứ như trở về với những năm tháng cũ. Lúc nào, cậu cũng như thế, chẳng có gì thay đổi, vẫn là người thầy, người anh, người bạn của người đối diện bất chấp chênh lệch tuổi tác ra sao.
Cậu bảo hắn có thể ở lại đây một thời gian, nếu muốn nhập học thì cứ đợi thêm vài tháng, còn nếu muốn đi làm luôn thì nghỉ ngơi vài hôm rồi sẽ có việc.
“À, khu này vắng vẻ lắm, chỉ có những đại gia và sếp lớn đến nghỉ dưỡng thôi. Con cần gì cứ gọi điện, họ sẽ giao tận tay, hoặc ra đầu đường có cửa hàng tiện lợi cũng tiện.”
Cậu đưa cho Đặng Gia một cọc tiền rồi vội vã bước ra xe.