Phần 35: Những người đồng đội của Ba
Những ngày tháng sau Đặng Gia sống những ngày tháng ngọt ngào nhất bên Quỳnh Anh. Đặng Gia trầm ổn lạnh lùng, Quỳnh Anh sôi nổi quảng giao thế mà lại hòa hợp cạnh nhau.
Khi mọi thứ tưởng như yên bình nhất lại là dấu hiệu khi bão tới.
Đặng Gia đang quấn lấy Quỳnh Anh điện thoại rung.
Nghe điện thoại xong nét mặt hắn âm trầm khiến người đẹp bên cạnh phát sợ.
“Có chuyện gì vậy anh”
“À anh có việc gấp a chở em về nhé”
Leo lên xe Đặng Gia chở Đan Quỳnh về nhà. Đứng trước của nhà Đặng Gia lưu luyến ôm Đan Quỳnh lâu hơn thường ngày.
Những sắp xếp lâu nay bắt đầu phát huy tác dụng, Long Hách vừa đặt chân về Việt Nam đã có người báo về cho Đặng Gia.
Rồi vài ngày sau tận dụng hết mối quan hệ Đặng Gia cũng tra được đường đi nước bước nhóm Long Hách. Lần này hắn gấp rút về Việt Nam mang theo hơn chục tên trú tại khách sạn BDD thị trấn biên giới cách khu vực Đặng Gia tầm 3 tiếng chạy xe.
Tổng cộng 10 thằng cùng với mấy nhóm có thông tin từ trước là gần 30 thằng có mặt hôm đó đủ cả. Cầm bản danh sách trên tay khuôn mặt Đặng Gia càng thêm âm trầm.
Ngồi trên lầu 2 mang khẩu DE ra lau chùi cẩn thận. Tiếng xe hơi đỗ bên nhà Lão Tư Lệnh một nhóm người đi vào chào hỏi ông cụ. Một lát sau ông cụ gọi điện thoại bảo hắn ta qua.
Vào cổng liếc nhìn 2 thanh niên mặc thường phục cảnh giới xung quanh khiến Đặng Gia có điều nghĩ ngợi. Bước vào nhà không thấy ông ở phòng khách. Thường có việc quan trọng Lão Tư Lệnh đều bàn bạc ở thư phòng.
Đẩy của phòng đi vào Ông Lão đang ngồi thưởng trà ở chiếc ghế chủ tọa. 2 quân nhân đang ngồi chiếc ghế phụ trong như đang báo cáo gì đó.
Thấy Đặng Gia bước vào cả 2 im lặng ánh mặt dò xét lẫn đánh giá. Có tán thưởng có phẫn nội khiến Đặng Gia hơi khó hiểu.
“Chào 2 chú đi con. Cả 2 chú từng là đồng đội của bố cháu ở tổng cục”
Vị quân nhân có dáng vẻ già hơn lên tiếng.
“Cháu còn biết cháu mang họ Đặng chứ”
“Ừm. Ý chú là?”
“Mình sống phải thượng tôn pháp luật hay chí ít cũng k làm mất danh dự của tư lệnh”
“Nhìn đi”
Chú K đẩy tập hồ sơ về phía Đặng Gia.
Tò mò mở ra xem bên trong ghi đầy đủ những nơi hắn đi qua. Những món đồ tôi mua. Rồi bản danh sách những kẻ hắn dự tính xử.
“Cháu tính xử hết cả đám này rồi chết chung luôn à”
“Đúng. Cháu sẽ tận tay xử” Đặng Gia lạnh lùng trả lời…
“Chú nói thượng tôn pháp luật thế sao để những người con gái ở Hoa Lan Trắng thê thảm như vậy”
“Những kẻ đó 1 năm nay vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật” Đặng Gia nói hết những phẫn uất trong lòng.
“Cháu có biết Long hách hiện tại là người bên lão D bên quân khu không”
Đặng Gia âm trầm:
“Ý chú tất cả sự việc đều do lão D gây nên”
Những tưởng lôi lão D ra để cậu nhóc biết khó mà lùi không ngờ hắn ta đã quá đánh giá thấp dòng máu đang chảy trong huyết quản của dòng họ Đặng. Đừng nhìn Lão Tư Lệnh như lão nông hiền hòa, năm xưa đụng tới lính của ông lão từng làm những việc kinh thiên động địa.
Cũng bởi vì vậy sau khi gặp biến cố đám huynh đệ ngày đó vẫn một mực trung thành với ông lão. Nhưng con cháu đời 2 như 2 vị quân nhân ngồi đây lại càng trân trọng.
“Cháu đừng hiểu lầm. Tên đó sau khi gây án mới tìm nơi nương tựa bên lão D. Nhưng dù sao nó là con chó thì vẫn là chó lão D nuôi”
Ông lão vẫn im lặng nãy giờ nghe cuộc nói chuyện của cả 2 như chẳng hề liên quan tới mình.
“Chỉ 1 là đủ rồi cháu. Còn tất cả những kẻ mang tội từ chú K sẽ tìm ra tội xử lý”
“Nhưng…” Nhìn ánh mắt ông lão Đặng Gia liền nuốt lời nói vào. Rồi cúi đầu chào mọi người đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa tiếng chú Kiêm vang đằng sau.
“Nếu Long hách gặp tai nạn bất ngờ cháu sẽ không phải đích thân ra mặt chứ”
“Cháu cũng không nên tự tay làm. Dù là chó cũng là chó của Lão D”
“Nếu như cháu vẫn quyết thì xong chuyện cháu không thể ở mảnh đất này nữa. Đây là vấn đề mặt mũi”
Đặng Gia không quay lại đẩy cửa đi ra ngoài.