Phần 19: Chuyện cũ của Bạch Lão
Nhìn 1 hàng xe máy, ô tô đậu nối đuôi nhau Dũng Khùng đỗ xem lại bên lề 2 thằng đi bộ vào nhà.
“Đông Vc, có cách nào xem trước không m ơi”
Đặng Gia không nói gì chỉ lẳng lặng đi vào. 2 bên nội ngoại Đặng Gia vốn dĩ từ lâu không qua lại với nhau sau sự việc của Cha mẹ hắn năm nào.
Nhìn bóng dáng của ông lão tuổi ngoài 90 tóc bạc trắng như cước nhưng mặt mũi hồng hào như di lặc Dũng Khùng bất giác liếc nhìn Đặng Gia vẻ kính sợ.
Khách khứa ngồi kín nhà Bạch Lão đang cầm bó nhang trên tay và nói chuyện với khách.
Ngước ra ngoài sân thấy thằng cháu Ngoại lâu ngày không tới.
Đặng Gia cúi người thật sâu lên tiếng chào ông. Rồi nhanh chóng tiến lên cầu thang bên hông nhà leo lên tầng 2 để tránh ồn ào.
“Ô đúng là con cháu có khác nhỉ. Biết luôn cả phòng trống trên đây ha”
“Căn lầu này của cậu út tao. Cậu đang công tác ở học viện Hải Quân. Cậu thương t nhất đó mày. Hồi bé t khá sợ ông ngoại nên mỗi lần lên đây t toàn trốn lên đây ngồi 1 mình không à”
“Trời. Ông ngoại m nhìn tiên phong đạo cốt vậy mà sợ gì m. T người ngoài còn không sợ huống chi m là cháu”
“Do m người ngoài mới không sợ thôi. Trong đám con cháu chẳng đứa nào dám ngủ cùng ông. Vì ngủ cùng đều mơ thấy những giấc mơ đáng sợ lắm. 1 năm ông thường đi thiếp 1 lần để đi báo cáo công việc trên trần thế. Mỗi lần như thế ông thường ngủ một giấc ngắn thì 3 ngày còn lâu thì tận 7 ngày không ăn không uống gì.”
“Ặc, nghe nó ảo ma như truyện tiên hiệp vậy m”
“Những việc đó là t chứng kiến. Nói thật t chả tin lắm Cũng chẳng biết giải thích làm sao cho khoa học”
Đặng Gia mở cửa phòng đi vào Dũng Khùng cũng theo sau. Căn phòng bài trí khá đơn giản 1 chiếc giường lớn, 1 chiếc bàn làm việc, 1 giá sách và nổi bật nhất giữa phòng là 1 tấm hình lớn được treo trên tường. Trên tấm ảnh là hình một vị quân nhân trẻ trong trang phục trắng chủ đạo của lực lượng Hải Quân Việt Nam đang nhoẻn miệng cười.
“Cậu m đây à. Đm trông tốn gái ác nhỉ”
Dũng Khùng chợt nhớ ra từng thấy ông chú này phát biểu trên tivi rồi bất giác liếc nhìn Đặng Gia trêu chọc.
“Chậc nghĩ lại gia thế nhà m khủng ác nhỉ. Đúng không hổ là Đặng Gia Tam Thiếu. Quân đội có, Hải Quân có, hệ tâm linh có nốt”
Đặng Gia ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong căn phòng dựa lưng ra sau rồi lên tiếng:
“Không đùa nữa! Nói chuyện chính đi”
“Mấy nay t tìm hiểu được đúng như dòng chữ Dũng Thiếu Gia viết trên mặt bàn. Khu HS có một vị chức khá to nắm trùm khu vực biên giới. Long Hách khả năng cao sau khi phản lại Bạch Lan biết nuốt không trôi nên đầu phục dưới trướng lão ta ngoan ngoãn làm một con chó”
“T cũng dò hỏi khắp sau khi đám Long Hách gây chuyện thì cũng đi theo đường ngách trốn sang khu Tam Giác Vàng. Vốn dĩ 10 năm trước hắn ta đã được Bạch Lan chỉ đạo trà trộn vào đó để làm đường lùi về sau rồi. Chỉ là không ngờ.”
“M muốn xử nó chắc phải chờ khá lâu. Nhưng mà liệu có xứng đáng không. Vụ này không khéo liên luỵ nhiều người đấy”
Sau một lúc bàn bạc cả 2 quyết định tạm thời xem tình hình thế nào đi thắp nhang làm lễ cầu siêu cho mấy cô rồi án binh bất động chờ động thái của Long Hách.
Hơn nữa Đặng Gia muốn rình rang tìm hiểu sự việc của Bạch Lan còn mang ý nghĩ khác. Hắn muốn đêm mình làm mồi nhử, việc có người quan tâm tới việc của Bạch Lan đảm bảo sẽ rút dây động rừng khiến những người liên quan sẽ lòi mặt ra. Còn hơn tìm kiếm trong vô vọng. Mặc dù điều đó sẽ gây nguy hiểm cho bản thân.
Ngồi chờ một lúc có tiếng chân bước lên cầu thang, Đặng Gia ra hiệu cho Dũng Khùng im lặng. Một lúc sang mùi nhang thoang thoảng trong không khí. Một ông lão tóc bạc như cước trong áo bà ba tiến vào phòng.
“Con về đó rồi à. Bà ngoại nhắc con suốt”
Giọng ông lão trầm ấm dễ gần hỏi han 2 đứa.