Phần 97
Đường phu nhân không vui, đêm nay nàng nghĩ phải cùng nam nhân yêu mến của mình tiếp tục chung phó vu sơn đến thế giới khoái lạc, nhưng mà nào ngờ đối phương lại để cho nàng một mình phòng không gối chiếc.
Nàng rõ ràng tất cả đều là do nữ nhân Hoàng Dung kia, nàng nghĩ mãi mà không rõ vì sao, mặc kệ là Hoàn Nhan Lượng hay là Tống Thanh Thư, ai cũng đều đối với nữ nhân này nhìn với đôi mắt khác, tuy nhiên cho dù trong lòng ghen ghét vô cùng, nàng lại không thể không thừa nhận, thiếu phụ đang trổ hoa kia xác thực là mỹ mạo vũ mị phong tình thướt tha rất tự nhiên, Đường phu nhân từ trước đến nay cũng tự xưng là mình mỹ nhân, nhưng nếu cùng Hoàng Dung so sánh, nàng lại có chút không được tự tin…
Đường phu nhân một mình đang suy nghĩ buồn bã, đột nhiên một thanh âm quen thuộc tại bên cửa sổ vang lên:
– Ai đã nhắm trúng phu nhân mà khuôn mặt lại không vui như vậy a?
Đường phu nhân ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tống Thanh Thư đang cười mỉm ngồi tại cửa sổ nhìn lấy mình, nàng kêu lên một tiếng, mang theo làn gió thơm bổ nhào vào trong ngực hắn.
– Còn không phải là do công tử không có lương tâm…
Đường phu nhân nụ cười đột nhiên cứng đờ, bởi vì nàng phát hiện sau lưng Tống Thanh Thư đang có một nữ nhân thiên tư quốc sắc…
Hoàng Dung cũng một mặt xấu hổ, khi nhìn thấy Đường phu nhân giống như một tiểu cô nương nhảy cẫng bổ nhào vào trong ngực Tống Thanh Thư, trong tâm trí của nàng thậm chí còn âm thầm xem thường, dù sao nàng cũng biết được, Đường phu nhân đã là hữu phu chi phụ, bất quá lại nghĩ đến tao ngộ của mình, tựa hồ mình cũng không có cái tư cách gì mà có thể chỉ trích Đường phu nhân.
Nhìn ra được vẻ mặt của Đường phu nhân nụ cười kinh hỉ cùng không là giả vờ, mà đó chính là xuất phát thực tình từ trong lòng, chinh điều này khiến Hoàng Dung càng thêm mê mang, nam nhân này vì cái gì mà lại có mị lực lớn như vậy? Hắn có thể làm cho một thê tử của người si mê hắn thành dạng như thế này?
Tuy nhiên Hoàng Dung rất nhanh liền hiểu ra, dù sao Tống Thanh Thư là một nam nhân phi thường có mị lực, trước khi sự tình nảy sinh chuyện tối hôm qua, thì trong nội tâm của nàng đối với đối phương cũng có ít nhiều hảo cảm, khi ấy chính trong tâm của mình còn xao động, vì phòng ngừa bản thân mình suy nghĩ lung tung, thậm chí còn tính đến chuyện đem nữ nhi gả cho hắn…
Rồi chuyện đêm qua xảy ra, ấn tượng của nàng đối với Tống Thanh Thư vẫn còn một mực rất tốt, dù là tối hôm qua vô tình bị hắn chiếm hữu thân thể, dù sao đây chẳng qua là việc xảy ra ngoài ý muốn, mà phần nhiều là do mình tạo thành, rất khó để oán trách hắn.
Chỉ bất quá là chuyện xảy ra đêm nay, khi hắn cưỡng ép nàng giao hoan tại trước mặt trượng phu, khiến cho Hoàng Dung rất khó tha thứ hắn, cái cảm giác hảo cảm đối với hắn trước đó, trong nháy mắt đã biến mất tất cả tăm dạng, chỉ là nàng không biết vì sao, tuy không còn có hảo cảm với hắn, nhưng nàng đối với tên nam nhân này muốn hận lại không thể hận được, nhìn thấy hắn cùng Đường phu nhân đang thân thiết ôm cùng một chỗ, thì thậm chí trong tâm của nàng lại còn có chút chua chua bực bội…
Tống Thanh Thư không biết được tâm tư của Hoàng Dung trong lúc này, bất quá hắn cũng có thể đoán được hành vi của mình đêm nay sẽ dẫn đến cái hậu quả gì, thực ra ngay từ đầu kế hoạch của hắn là chậm rãi từ từ tìm cách đạt được trái tim của Hoàng Dung, chỉ tiếc là kế hoạch không theo đuổi kịp biến hóa phát sinh, trời đưa đất đẩy làm sao mà chưa kịp chiếm lấy được trái tim của Hoàng Dung, thì đã đoạt lấy được thân thể của nàng trước rồi.
Hắn không phải là một nam nhân còn ngây thơ chưa biết gì, lúc đạt được thân thể Hoàng Dung thì hắn cao hứng không biết bao nhiêu, nhưng lại rõ ràng đại sự đã là không ổn, lấy bản sự của hắn nếu muốn chiếm lấy được thân thể Hoàng Dung, thì dễ như trở bàn tay, sở dĩ hắn một mực lâu nay không có hành động, là bởi vì hắn muốn Hoàng Dung cam tâm tình nguyện hiến thân cho hắn.
Ai ngờ tối hôm qua phát sinh ra sự tình, khiến cho lúc trước hắn dụng tâm cực khổ mới kiến tạo lên được mối quan hệ mập mờ với Hoàng Dung liền trôi theo nước chảy, Hoàng Dung là một nữ nhân thành thục, đồng thời thông minh văn danh thiên hạ, khi nảy sinh ra sự tình dạng này, tuyệt đối đến lúc đúng thời điểm thì nàng sẽ bứt áo rời đi, một cái phất ống tay áo không mang theo nữa phần lưu luyến…
Tống Thanh Thư cho dù là thiên trường địa cửu, vẫn chưa đủ mức độ nhất tịch chi hoan có thể lưu giữ nàng được, đã phát sinh ra sự tình như vậy, Hoàng Dung làm thế nào mà còn cho hắn có cơ hội đi sâu vào bên trong nội tâm của nàng? Rơi vào đường cùng Tống Thanh Thư đành phải thay đổi sách lược, phương pháp ngược lại, từ lúc đầu là chiếm tâm mới đoạt thân, biến thành chiếm thân rồi mới nhập tâm, nếu để cho đối phương dần dần quên lãng mình, còn chi bằng để cho nàng hận mình, vì yêu sinh hận thì dễ dàng, từ hận sinh yêu cũng là không khó lắm… Sự tình cứ kéo dài, dần dần cá quay về nước, quên đi chuyện vướng trên bờ…
Tống Thanh Thư cùng Hoàng Dung trầm ngâm suy nghĩ, còn lòng dạ của Đường phu nhân thì lại đơn giản không suy nghĩ gì nhiều, hừ một tiếng, quay người:
– Công tử đã đã có tuyệt sắc mỹ nhân làm bằng hữu, cần gì phải tìm đến ta chứ…
Tống Thanh Thư giờ mới hồi phục tinh thần lại, cười khổ nói:
– Phu nhân, thực ra lần này ta tới là có chuyện cần nhờ phu nhân hỗ trợ.
Đường phu nhân nghe được thì trong lòng khoái ý: ” Hừ, Hoàng Dung xinh đẹp như vậy, cũng có chuyện làm không được phải cầu đến ta… ” Nghĩ đi nghĩ lại một chút, chợt khuôn mặt Đường phu nhân ửng đỏ lên: ” Cũng không biết sự tình gì mà Hoàng Dung lại làm không được đến mức ngươi phải tới tìm ta, chẳng lẽ là nàng quá rụt rè nhút nhát không chịu làm giống như ta, lúc nào cũng toàn tâm toàn ý thỏa mãn mọi tư thế yêu cầu của ngươi a…”
Nghĩ đến những tư thế mà trước đây nàng chưa từng nhìn thấy mà hắn đã áp dụng với mình, nào là hắn đứng thẳng trên giường, để mình quỳ dưới chân hắn ngậm lấy bú liếm cái đồ vật kinh tởm to lớn kia, nào là hắn bế mình lên ngang hông của hắn, banh lấy hai chân ra như xi cho hài nhi đi tiểu, rồi từ bên dưới hẩy lên cái đồ vật kia nhét vào âm động mình, nào là hắn dùng tư thế lục cửu vừa liếm mút âm hộ của mình, vừa nhét cái đồ vật kia vào miệng của mình… nào là tư thế lão hán đẩy xe… nào là… nào là… dù cho Đường phu nhân là nữ nhân thành thục đã quen với phong nguyệt, trái tim cũng phải cuồng loạn, vì thế Hoàng Dung không chịu làm theo ý của hắn thì cũng có thể hiểu được…
– Ta muốn phu nhân ra mặt, mời Hoàn Nhan Lượng tới gian phòng này một chuyến.
Nghe được lời nói Tống Thanh Thư, Đường phu nhân đang từ miên man bất định tỉnh táo lại, cả người nàng phảng phất bị một thùng nước lạnh dội xuống vào đầu, cười gượng:
– Được…
Thì ra là vậy a, loại chuyện câu dẫn nam nhân, hắn làm sao mà dám để cho Hoàng Dung băng thanh ngọc khiết xuất mã chứ, loại chuyện này đương nhiên là dành cho ta, một loại nữ nhân tàn hoa bại liễu này làm… Đường phu nhân nhịn không được trong lòng thầm hận…
– Phu nhân không hỏi xem ta nhờ phu nhân dẫn dụ hắn tới đây để làm gì sao?
Tống Thanh Thư với kinh nghiệm bụi hoa, đối lòng dạ nữ nhân đã nắm chắc đến cấp độ lô hỏa thuần thanh, thấy thần sắc Đường phu nhân ảm đạm, liền biết nàng khẳng định đã có ý định bất mãn.
– Công tử làm như vậy chắc là có đạo lý của mình, ta thì chỉ chiếu theo mà làm, làm gì cần phải hỏi để làm cái gì…
Đường phu nhân đôi mắt đẹp buông xuống, nhìn không nhận ra có biểu lộ gì.
Tống Thanh Thư cười cười, nói tiếp:
– Đến lúc đó chỉ cần phu nhân mới hắn đến đây là xong, sự tình về sau thì để ta xử lý, chẳng lẽ phu nhân đã quên trước đó ta đã dùng công pháp làm cho tấm trí của hắn đối với phu nhân thay đổi rồi sao?
Đường trong lòng phu nhân vui vẻ, liền ngẩng đầu lên nói:
– Vậy công tử không cần để ta cùng hoan ái với hắn sao?
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
– Loại người của hắn làm gì mà có cái loại diễm phúc này chứ, ta làm sao lại để cho phu nhân đi cùng với hắn.
Lần này Đường phu nhân cũng nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực Tống Thanh Thư, ríu rít địa khóc lên:
– Ta còn tưởng rằng công tử không còn quan tâm đến ta đây…
Tống Thanh Thư vỗ vai nàng an ủi, một bên Hoàng Dung nhìn thấy thì đôi lông mày cau chặt, trong lòng nàng thầm mắng: “Thật đúng là một hồ ly tinh cố làm ra vẻ.”
“Trường dạ mạn mạn, vô tâm thụy miên, yêu quân chử tửu thưởng nguyệt…”
Nhân được phong thư nhàn nhạt mùi hương, sau khi xem xong thì Hoàn Nhan Lượng mặt lộ nụ cười tà dâm: “Hồ yy mị tử này muộn như vậy mời ta đến, khẳng định là thèm khát tịch mịch khó nhịn, ha ha… nửa đêm còn mời uống rượu với nhau, còn nếu không uống thì lên giường a, phong thư đúng là hoàn toàn trần trụi trêu chọc ta a…”
Hoàn Nhan Lượng tràn đầy hưng phấn đứng dậy, nhưng vừa đi được mấy bước, đột nhiên biểu lộ nghi hoặc, ngày trước chính mình gặp được loại chuyện như thế này, thì sẽ hào hứng dạt dào, tại làm sao hiện tại thân thể một điểm phản ứng đều cũng không có?
Cố gắng nghĩ đến thân thể Đường phu nhân với dung nhan thiên kiều bách mị, môi đỏ kiều diễm ướt át, đôi bầu vú nở nang sung mãn, cái mông cong tròn vểnh lên, cái âm hộ gồ cao âm ướt… đáng tiếc là nghĩ đến hình ảnh như thế nào thì bên dưới hạ thể vẫn y nguyên như cũ không một chút tác dụng, Hoàn Nhan Lượng vẫn không thấy trong bụng của mình bốc lên nhiệt hỏa.
Hắn đương nhiên không biết đây là do Tống Thanh Thư trước đó đã thi triển Di Hồn Đại Pháp với hắn, đưa vào bên trong tiềm thức đối với Đường phu nhân mất đi hứng thú, nếu như không phải lần này do Đường phu nhân chủ động mời đến, hắn thậm chí cũng sẽ không nhớ tới người nữ nhân này.
“Hừm… mặc kệ… cứ đến phòng của nàng rồi tính sau…”
Hoàn Nhan Lượng chỉ cho là hai ngày vừa qua tinh thần của mình mỏi mệt, nên cũng không có quá để ý, trong lòng suy nghĩ đợi lát nữa gặp nàng thì hứng thú nổi lên cũng không muộn…
Hoàn Nhan Lượng mang theo một đám thị vệ trùng trùng điệp điệp hướng đến gian nhà của Đường phu nhân đi đến, đến cửa viện, hắn phân phó thủ hạ ở lại canh gác bên ngoài, không có để cho bọn chúng đi theo vào, dù sao Đường phu nhân là thê tử của người, hắn vẫn không muốn bị ảnh hưởng quá lộ liễu, tuy hắn không sợ trượng phu của Đường phu nhân, thế nhưng cũng quá khó không dám bức đối phương gây ra chó cùng rứt giậu.
Về phần vấn đề an toàn hắn cũng không lo lắng, trước khi hắn tới thì đã cho đám thị vệ điều tra trước tòa viện này, nên không có nguy hiểm gì.
– Đường phu nhân, đêm khuya mời ta đến, quả nhiên là thật có nhã hứng a.
Hoàn Nhan Lượng hào hứng bước vào, tuy vẫn ra vẻ một bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, không có đem vẻ háo sắc biểu lộ ra mặt.
Ánh đèn chiếu rọi xuống dưới, Đường phu nhân lộ ra thân thể trần tuồng không có mặc nội y bên trong, chỉ là một tấm lụa trắng mỏng khoác hờ hững trên người, chỉ thấy một đôi bầu vú kiều diễm vừa săn cứng vừa cao cao nhô lên, trên đỉnh hai đầu núm vú phảng phất là hai khỏa bồ đào chín mọng hương vị ngọt ngào mùi thơm xông vào mũi Hoàn Nhan Lượng, bên dưới cặp đùi nhẵn nhụi nhẹ nhàng run run, kẹp ở chính giữa chính là một cái đào nguyên no đủ với thảm lông dài đen nhánh mềm mại ẩn hiện, càng thêm khêu gợi phong tao vô cùng, khi thấy Hoàn Nhan Lượng tiến đến, nàng khẽ làm nũng nói:
– Vương gia hãy đóng cửa lại, thiếp thân lại càng có thêm nhã hứng…