Phần 82
– Đừng… đừng nói nữa…
Hoàng Dung giọng nói có chút run rẩy.
– Ủa tại sao phu nhân khẩn trương như vậy chứ?
Tống Thanh Thư thấy kỳ quái nhìn qua nàng…
– Tại hạ cũng không phải là nói đến phu nhân? Lại nói, chính phu nhân vừa muốn biết về vấn đề này mà?
– Đương nhiên không phải là nói đến ta!
Hoàng Dung giật mình, rất nhanh biết biểu hiện của mình có chút giấu đầu lòi đuôi, nên vội bổ sung nói…
– Mặc dù là ta hỏi, thế nhưng không cần công tử trả lời quá… quá kỹ càng.
– Quá kỹ càng sao?
Tống Thanh Thư nhún vai…
– Tại hạ chỉ là hình dung lại một chút cảm giác của đêm qua, còn những chi tiết cụ thể kia, tại hạ chưa nhắc tới đâu, nếu phu nhân cảm thấy trả lời vẫn chưa đủ thỏa mãn, tại hạ có thể kể lại từ đầu tới đuôi, tối hôm qua mới đầu thừa dịp lúc Đường phu nhân đang ngủ say, tại hạ lặng lẽ từ phía sau lưng nàng chen cái đồ vật của mình vào…
– Dừng… dừng…
Hoàng Dung không cần nhìn cũng biết khuôn mặt mình giờ phút này chắc chắn rất đỏ, cái loại cảm giác phát nhiệt này nóng đến mức nàng có chút choáng váng, gấp vội vàng cắt đứt lời hắn…
– Đây là chuyện tư mật bí sự giữa các người, để cho nhân gia là một nữ nhi gia… làm sao có ý tứ nghe tiếp chứ…
– Nữ nhi gia?
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm nhìn xem nàng…
– Tâm tính của phu nhân lúc này tựa hồ trẻ lại chỉ còn mười tám, đôi mươi vậy…
– Đôi mươi…
Hoàng Dung đột nhiên thần sắc u sầu, thăm thẳm thở dài…
– Ta giờ đã già rồi, không còn so được tuổi trẻ tiểu cô nương.
Tống Thanh Thư hận không thể tự cho mình một cái tát tai, dung mạo, tư thái, thân phận của Hoàng Dung là mẫu nhân vật đẳng cấp tối cao tồn tại tại đương thời, chỉ có điều duy nhất khiến cho nàng chú ý e sợ chính là tuổi tác, tuy bề ngoài diện mạo vóc dáng của nàng hiện đang là một nữ nhân đang thời kỳ đỉnh phong thời gian, chỉ bất quá với thời đại này ngoài ba mươi mấy niên kỷ, xác thực không được coi là còn trẻ.
– Phu nhân đừng tự coi nhẹ mình, bây giờ phu nhân đang trong giai đoạn thành thục có mị lực nhất, cho dù đem các khắp tiểu cô nương thiên hạ gom lại cùng một chỗ, so ra vẫn kém nụ cười phong tình của phu nhân.
Mặc dù biết Tống Thanh Thư là đang lấy lòng mình nàng, trong nội tâm Hoàng Dung vẫn không nhịn được có được chút vui vẻ, cũng chính cái điều này khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, lúc trước kia thì nàng rất chán ghét cái loại công tử tuấn lãng miệng lưỡi trơn tru, năm đó Âu Dương Khắc đã từng chịu không ít đau khổ, nhưng hôm nay đụng phải Tống Thanh, vì cái gì lại rất khó sinh ra cảm giác chán ghét với hắn.
– Ta giờ đây cũng không phải là loại tiểu cô nương không rành thế sự, làm thế nào lại có thể bị những lời hoa ngôn xảo ngữ của công tử lừa gạt chứ?
Hoàng Dung nghiêm mặt, tuy nhiên khóe miệng nàng hơi nhếch lên…
– Lại nói, chẳng lẽ mấy vị nữ nhân nhà công tử, ví như Cửu công chúa, Chu cô nương a, cộng lại cũng không sánh bằng ta sao a?
Nhìn lấy Hoàng Dung đang tận lực kiềm chế nụ cười, Tống Thanh Thư biết bây giờ nếu trả lời là là các nàng kia quả thật không sánh bằng nàng, nhất định có thể trêu chọc tâm của Hoàng Dung càng thêm dập dờn, bất quá hắn chung quy cũng là một nam nhân có mặt mũi, hắn không làm được cái chuyện gièm pha nữ nhân của mình để mà nịnh nọt nữ nhân khác.
– Các nàng kia niên kỷ cũng không nhỏ, làm sao mà tính là tiểu cô nương chứ.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười…
– Khẩu bất đối tâm…
Hoàng Dung hừ một tiếng, tuy nhiên nàng cũng không có níu lấy vấn đề này một mực không thả ra.
Tống Thanh Thư thấy tình huống có xu thế dẫn lửa thiêu thân, vội nói:
– Vấn đề phu nhân hỏi, tại hạ đã trả lời, đối với đáp án này, phu nhân có hài lòng chưa? Còn vẫn nếu không hài lòng, thì tại hạ có thể nói lại thêm một chút tình cảnh của đêm qua…
– Không cần… không cần…
Hoàng Dung vội khoát tay, nàng biết lúc này nụ cười của mình liền trở nên đến cỡ nào mất tự nhiên…
– Ta… đã hài lòng.
– Đã là như vậy đến phiên tại hạ hỏi đây này.
Tống Thanh Thư không có hảo ý nhìn lấy nàng.
Hoàng Dung trái tim lộp bộp nhảy một cái, khẳng định đối phương sẽ hỏi vấn đề khiến cho nàng khó mà mở miệng, con ngươi nàng lay chuyển, liền nảy ra ý:
– Bây giờ sắc trời đã tối, hôm nay chỉ hỏi tới đây thôi, có vấn đề gì hỏi thì ngày mai hãy tiếp tục…
Tống Thanh Thư nụ cười lập tức đọng lại, đêm nay rất vất vả mới thiết lập được một không gian ái muội như thế này khiến cho Hoàng Dung mở rộng cửa lòng, đổi lại thời điểm khác thì nàng đâu có to gan giống bây giờ vậy? Tối nay có rất nhiều điểm trùng hợp mới thúc đẩy được cục diện này, về sau làm gì mà tìm được cơ hội tốt như vậy chứ.
– Phu nhân… như thế là không công bằng a!
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
– Haha… bản phu nhân thích như vậy đây, nếu không phục thì công tư cắn ta sao?
Hoàng Dung nghếch cằm lên, thân thể xoay tròn, làn váy vô tình tốc lên như cái ô bung lên lộ ra cặp bắp đùi tròn mẩy lúc nàng muốn đứng dậy rời đi, đây là bộ y phục váy, áo mỏng mà lúc đi cứu Quách Tĩnh nàng cố ý mặc vào, nàng không mặc bộ y phục dạ hành vì muốn trêu chọc thêm dục hỏa của Hoàng Nhan Liệt với đường cong thân thể của mình, nhắm đánh lạc hướng mất tập trung của hắn, để thuận tiện hơn trong việc giải cứu Quách Tĩnh…
Tuy nhiên Hoàng Dung cũng không có đắc ý được lâu, nàng vốn là định đi vào bên trong phòng với trượng phu của mình, lúc vừa vén tấm màn ngăn cách nơi cái cửa lên, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, thì ra Tống Thanh Thư xuất phát sau mà đến trước, đã sớm ngăn trở lại đường đi, nàng thu thế không kịp, đầu liền đụng vào trong ngực đối phương.
– A…
Hoàng Dung một tiếng kinh hô, tuy nhiên tiếng kinh hô liền im bặt dừng lại, chỉ còn lại có “um um” thanh âm.
Hoàng Dung một đôi mắt trợn thật lớn, nàng không ngờ tới Tống Thanh Thư thế mà lại to gan như vậy, đã đưa miệng của hắn hôn lên đôi môi anh đào của nàng!
Khi Hoàng Dung kịp phản ứng, đôi môi nàng đã đã bị công hãm, đầu lưỡi của đối phương đã duỗi vào khe hở hàm răng của nàng, đang không ngừng trêu chọc lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Trong nháy mắt đó, Hoàng Dung lại nhớ tới tràng cảnh đêm qua hai người hôn nhau, cái loại cảm giác như giật điện kia để cho nàng có chút thất thần, tuy nhiên cuối cùng nàng không có thích ứng được cái loại cảm giác đó ngay tại thời điểm này, dù sao bây giờ không phải là tình huống của đêm qua.
Đêm qua sau đó thì nàng nhiệt tình đáp lại lúc Tống Thanh Thư hôn lên, là bởi vì đối phương không biết thân phận thật sự của nàng, nhưng hôm nay hai người mặt đối mặt, trượng phu của mình thì chỉ cách có một tấm mành cửa ngay tại bên ngoài, nàng nào dám làm càn như vậy chứ?
Một tay đẩy Tống Thanh Thư ra, Hoàng Dung vừa thẹn vừa giận:
– Công tử làm cái gì vậy?
– Không phải là phu nhân vừa nói để cho tại hạ cắn phu nhân sao a?
Tống Thanh Thư đần độn biểu lộ…
– Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tại hạ mới nghe được cái yêu cầu ngoài ý muốn như thế, cho nên đương nhiên là tại hạ phải thỏa mãn ý muốn của phu nhân…
– Ngươi…
Hoàng Dung nghẹn lời, biết là đối phương cố ý giả điên giả ngốc, tuy nhiên ai bảo lời nói của nàng lại có nghĩa khác, vì nàng không muốn cùng Tống Thanh Thư ở chỗ này dây dưa thêm nữa, đành phải ngậm lấy bồ hòn…
– Mau tránh ra, ta muốn đi vào với Tĩnh ca ca…
– Phu nhân đã sai rồi, rõ ràng trước đó cùng tại hạ thỏa thuận xong thay phiên đặt câu hỏi, kết quả phu nhân hỏi xong, thì không tiếp tục chơi nữa, không khỏi là quá đáng sao?
Tống Thanh Thư một cái tay giữ lấy tấm mành cửa bên cạnh, Hoàng Dung dùng sức đẩy mấy lần, cũng không nhúc nhích tí nào.
– Vậy công tử hỏi đi.
Hoàng Dung tự biết đuối lý, hừ lên rồi quay trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, trong lòng đã hạ quyết tâm, đến lúc đó tùy tiện ứng phó câu hỏi của hắn, đối phương làm gì mà biết thật hay là giả.
– Đây mới đúng là phong thái nữ anh hùng Hoàng bang chủ…
Tống Thanh Thư cười mỉm đi qua nhấc lên ấm trà trên bàn rót một chén trà cho nàng, thuận miệng hỏi…
– Vừa rồi phu nhân hỏi vấn đề với Đường phu nhân, vậy tại hạ cũng hỏi lại một câu tương tự như vậy, Quách đại hiệp khiến cho phu nhân vui sướng nhất là lần nào? Xin kể rõ lại quá trình vui sướng đó, tại hạ thì không có nhiều cố kỵ như phu nhân đâu, đối với tình huống chi tiết đương nhiên là kể càng nhiều càng tốt.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư cười hì hì, Hoàng Dung hận không thể bưng chén trà trước mắt giội lên người của hắn, Hoàng Dung bắt đầu suy nghĩ nên ứng phó như thế nào vấn đề này đây.
Nghe được vấn đề này, Hoàng Dung bản năng bắt đầu nhớ lại từ ngày mình thành thân đến nay, thời gian nàng khoái lạc khẳng định là đoạn thời gian trên Đào Hoa Đảo kia, không buồn không lo sau ngày tân hôn yến nhĩ, so với lúc sau này phải trấn giữ thành Tương Dương quả thực là thiên đường.
Tuy nhiên muốn cụ thể có một lần khoái lạc vui sướng nhất, Hoàng Dung đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra, nàng nghĩ mãi mà không ra, mặc kệ nàng hồi tưởng như thế nào, trong đầu vẫn luôn luôn hiện ra tràng cảnh hoan ái của đêm qua với Tống Thanh Thư Thư, lần vui sướng đêm qua so ra với toàn bộ những lần trước đó khi cùng giường với Quách Tĩnh thì đâu còn được cho là có khoái lạc cái gì đây?