Phần 75
Hoàng Dung cảm thấy giờ phút này trái tim đập nhanh đều muốn nhảy ra bên ngoài, nàng còn tưởng rằng chuyện đêm qua đã lộ ra sơ hở, dẫn đến Tống Thanh Thư đã biết hết thảy nên mới dám nói như vậy…
Nhìn lấy khuôn mặt Hoàng Dung tái nhợt, Tống Thanh Thư cũng có chút hoảng:
– Phu… nhân cũng biết miệng của tại hạ… hay đùa giỡn nói lung tung, phu nhân đừng để trong lòng, tại hạ chỉ là nói đùa…
Hoàng Dung lúc này mới như trút được gánh nặng, tâm tình buông lỏng, thoáng cái có chút tâm tư tinh nghịch, cắn môi nhìn lấy nam nhân trước mắt:
– Nếu quả thật ta hy sinh thân thể cho công tử, công tử có thể bảo chứng đem Tĩnh ca ca cứu ra ngoài sao?
Tống Thanh Thư sững sờ, tiếp theo cuồng hỉ:
– Đó là đương nhiên, đến lúc đó tại hạ cho dù phải đánh liều tính mạng cũng không cần đến, bằng mọi cách phải đem Quách đại hiệp cứu ra a.
Chú ý tới sắc mặt Hoàng Dung chuyển sang lạnh lẽo, hắn liền hiểu ra là nàng đang thử lòng dạ của hắn, lập tức hắng giọng hai tiếng, rồi đổi lại một bộ mặt nghiêm túc:
– Phu nhân… vừa rồi tại hạ chỉ là cố ý nói như vậy để cho phu nhân thư giãn một chút tâm tình mà thôi, chẳng lẽ tại trong lòng của phu nhân, cho tại hạ là cái loại người như vậy sao? Yên tâm đi, bằng vào giao tình của chúng ta, tại hạ sẽ dốc hết toàn lực đem Quách đại hiệp cứu ra.
Hoàng Dung hai má nhiễm lên một tầng đỏ ửng, nụ cười trở nên cực kỳ cổ quái:
– Chẳng hiểu vì sao dù đã cố gắng, ta vẫn thấy công tử giống như cái loại người bại hoại đó a…
– Chắc chắn là phu nhân đã nhìn lầm!
Tống Thanh Thư ngượng ngùng, lập tức thẳng tắp lồng ngực.
– Tại hạ chính là một người chính trực, quân tử bên trong quân tử đấy!
– Phì… còn nói là quân tử!
Hoàng Dung xì một cái, trước đó nàng cũng quả thật coi Tống Thanh Thư là một người quân tử, nếu không thì tối hôm qua nàng cũng sẽ không yên tâm mà cởi ra cái áo Nhuyễn Vị Giáp rồi ngủ quên trên giường của hắn, ai có thể ngờ tới trời đưa đất đẩy làm sao mà phát sinh chuyện như vậy, lại nghĩ tới tối hôm qua trên giường hắn một bộ long tinh hổ mãnh, Hoàng Dung mặt đỏ tới mang tai, từ đó nàng cũng không còn cách nào xem tên nam nhân này cùng hai chữ quân tử có liên hệ với nhau nữa.
Tuy nhiên nhớ tới Tống Thanh Thư vừa rồi với bộ dáng kích động hốt hoảng khi thấy nàng vừa rời đi, Hoàng Dung trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm: ” Nếu thật sự phải đến tận cấp độ sơn cùng thủy tận, ta cũng chỉ đành đem chuyện tối hôm qua cùng giường với hắn nói ra… Hừ… lấy dung mạo cùng thân phận của bổn phu nhân, bị hắn chơi đùa suốt đêm, nếu hắn phải liều mạng vào nơi hung hiểm vì ta thì cũng không tính là quá phận đi…”
Ý nghĩ này mới vừa ra tới, Hoàng Dung cũng phải tự đỏ bừng mặt, lại âm thầm khinh bỉ chính mình: ” Hoàng Dung a Hoàng Dung… ngươi tại sao lại có loại ý nghĩ trao đổi như thế này chứ…”
Khi Hoàng Dung lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tống Thanh Thư ngơ ngác nhìn lấy chính mình, trong lòng run lên, vội nói:
– Công tử có nghĩ ra biện pháp cứu người chưa? Nếu vẫn chưa nghĩ ra thì ta phải đi đây…
– Khoan… khoan… có… có cách rồi…
Thấy Hoàng Dung nhóm người ra vẻ muốn gấp đi, Tống Thanh Thư quýnh lên, liền kéo tay nàng lại.
Bời vì chuyện tối hôm qua đã xảy ra, cho nên bây giờ dù cho Hoàng Dung bị hắn chiếm chút tiện nghi trên thân thể cũng không có quá nhạy cảm mà phản ứng, lại thêm bây giờ lực chú ý đang dồn về biện pháp cứu người của hắn, nên mặc kệ hắn nắm lấy tay của mình, chỉ là truy vấn:
– Nhanh nói cho ta nghe thử xem…
Tống Thanh Thư trong mắt hiện lên một chi quang tia giảo hoạt, nhỏ giọng nói ra:
– Từ nơi sâu xa tự có thiên ý, tại hạ bây giờ nói ra chỉ sợ mất linh.
Hoàng Dung sầm mặt lại:
– Công tử đây là đang lừa gạt ta phải không?
– Thiên địa chứng giám, tại hạ quả thật là có biện pháp.
Tống Thanh Thư thấy Hoàng Dung một mặt không tin, vội thề nói.
– Nếu tại hạ nói dối, xìn thề trong vòng một năm sẽ không chạm đến thân thể của bất kỳ nữ nhân nào!
– Cái gì mà thề loạn thất bát tao như thế…
Hoàng Dung hơi đỏ mặt, tuy nhiên nàng lại tin đối phương đến bảy, tám phần, dù sao cái dạng lời thề như thế này đối với nam nhân khác thì chẳng là cái gì, nhưng đối với tên đại sắc lang này phải nhịn thèm hoan ái với nữ nhân lại là lời thề cực độc.
– Nhưng công tử không nói ra, thì ta làm sao biết được là thật hay là giả?
– Nếu phải thật nói ra thì tại hạ lo lắng liền mất linh a.
Tống Thanh Thư vẻ mặt đau khổ nói.
– Đây có thể là biện pháp duy nhất mà tại hạ nghĩ ra, vạn nhất mất linh làm hại Quách đại hiệp cứu không được, thì đó là một sai lầm lớn.
– Nào có cái chuyện quỷ quái như thế chứ?
Hoàng Dung nhíu mày nói tiếp.
– Chẳng lẽ công tử lo lắng tai vách mạch rừng? Đối với võ công của công tử, trong vòng phương viên mấy chục trượng có người hay là không cũng không qua được thính lực của công tử mà…
Tống Thanh Thư đứng đắn nói ra:
– Nếu võ công của chúng ta có đạt đến tầng thứ nhất định, đã có thể ẩn hiện chạm đến thiên đạo, thì sẽ có một chút cảm ngộ, chắc hẳn phu nhân cũng đã từng được nghe nói giác ngộ Phật gia cũng không phải là thông qua cao tăng đắc đạo truyền miệng, mà chỉ có thể tự chính mình ngộ ra phật pháp sao a? Bời vì một khi truyền miệng, thì chính vị cao tăng này đã làm mất đi hiệu quả của sự ngộ đạo rồi…
Hoàng Dung cũng hơi gật đầu, trong lịch sử thật là có loại hiện tượng giống vậy, từ xưa đến nay những cao tăng hoặc là trí giả nổi danh, chính mình sau khi lĩnh ngộ, cũng không có đem chuyện mình làm sao ngộ đạo thuyết pháp cho đệ tử nghe, mà chỉ là dẫn đạo để tự cho đệ tử tự lĩnh ngộ lấy, nguyên lai là nguyên nhân này…
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng Dung âm thầm chấn kinh, chẳng lẽ Tống Thanh Thư cảnh giới bây giờ đã đạt tới tình trạng như vậy sao?
– Thôi… như vậy đi, phu nhân tới sát gần tại hạ chút nữa, đưa lỗ tai để tại hạ nói cho nghe…
Tống Thanh Thư đáp.
Bởi vì cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, Hoàng Dung sợ rằng biện pháp kế hoạch cứu Quách Tĩnh ra có chỗ sơ suất, cho nên dù trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn là tùy ý để cho Tống Thanh Thư dẫn dắt nàng hướng về thân thể hắn nhích lại tới gần.
Tống Thanh Thư mỉm cười, ngồi trên ghế, đưa tay kéo một phát Hoàng Dung liền đứng không vững, đặt mông ngồi vào trên đùi của hắn.
Hoàng Dung giật mình, đang muốn đứng dậy, thì bên tai truyền đến thanh âm Tống Thanh Thư:
– Phu nhân không nên động đậy, tại hạ sẽ nói cho phu nhân biết…
Tống Thanh Thư giọng nói càng lúc càng nhỏ, Hoàng Dung vì sự an nguy của trượng phu, vô thức liền đem lỗ tai nhích sát gần miệng của hắn.
Nhìn lấy trước mắt trong suốt sáng long lanh vành tai, Tống Thanh Thư hô hấp một trận gấp rút, giờ khắc này cái gì là lý trí hoàn toàn mất đi tác dụng, hắn liền cúi đầu hôn lên…
Hoàng Dung run giọng nói ra:
– Chẳng lẽ cái gọi là biện pháp công tử nói cho ta nghe, chính là như vậy sao a?
Tống Thanh Thư vốn có chút hối hận vì mình nhất thời xúc động, nên tưởng rằng đối phương lập tức sẽ trở mặt, thật không ngờ đối phương thế mà phản ứng nhẹ như vậy, hắn lá gan không khỏi lớn hơn vài ba phần, một bên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng khuấy động lấy vành tai mẫn cảm của nàng, một bên nhỏ giọng tại trong lỗ tai nàng:
– Phải như thế này mới có thể giấu giếm được…
– Công tử… đến tột cùng muốn giấu diếm… ai?
Hoàng Dung tại trong lòng rõ ràng, hơn phân nửa là Tống Thanh Thư lợi dụng để tiếp xúc gần với thân thể của mình, nhưng không biết vì cái gì, bị hắn ôm vào trong ngực, bên dưới mông thì cái đồ vật của hắn khẽ chạm vào, nàng cảm thấy toàn thân như nhũn ra, không biết phải làm sao bây giờ…
– Thiên đạo…
Bờ môi của Tống Thanh Thư dần dần bắt đầu di động xuống cái cổ thon dài tuyết trắng của Hoàng Dung…
– Đừng có như vậy… không được…
Hoàng Dung cũng cảm nhận được đại thủ của hắn như muốn luồn vào bên trong vạt áo mình, nàng liền giãy dựa…
– Kế hoạch là như thế này…
Gặp Hoàng Dung ý phản kháng đã lộ rõ ràng, Tống Thanh Thư biết nếu sẽ không thêm cho nàng chút điểm ngon ngọt, đối phương chỉ sợ đảo mắt liền sẽ đứng dậy rời đi.
Nghe qua kế hoạch của hắn, ánh mắt của Hoàng Dung thay đổi liên tục, nàng không thể không thừa nhận, tên tiểu nam nhân này mặc dù háo sắc vô sỉ, nhưng quả thật là rất có bản lĩnh.
Cứ việc Tống Thanh Thư cố gắng nói rất chậm, nhưng có thể kế hoạch của hắn cũng không tính là phức tạp lắm, bởi vậy cũng không lâu, toàn bộ kế hoạch hắn đã nói xong.
Lúc này thì Hoàng Dung hít sâu một hơi qua đi, thăm thẳm thở dài nói:
– Ai… công tử bây giờ có thể thả ra để cho ta đứng lên chứ…
Tống Thanh Thư cũng bị bất ngờ kỳ quái với phản ứng Hoàng Dung, theo lý mà nói mình đối với nàng theo dạng thế này, thì nàng sớm đã trở mặt mới đúng, tuy nhiên Hoàng Dung vẫn giữ yên lặng, còn theo chuẩn tắc bản tính của hắn nếu nắm được tiện nghi mà không chiếm lấy thì đúng là vương bát đản con rùa đen rút đầu, đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc mà từ bỏ cơ hội thật tốt trước mắt.
Ngay từ đầu hắn còn có chút cố kỵ, chỉ dám giả vờ đưa miệng đến bên tai Hoàng Dung vừa nói chuyện vừa vô tình đụng phải thùy tai đối phương, sau một vài lần thấy Hoàng Dung không có có phản ứng gì, lá gan nhất thời lớn.
Không hề thỏa mãn cái loại đụng chạm vào như gần như xa, nên hắn dần dần bắt đầu hôn lên phần gáy tuyết nị, dục hỏa của hắn rốt cuộc ức chế không nổi, cây côn thịt bên trong quần lập tức như giao long động thân mà ra trong dòng nước chảy, nặng nề chĩa vào bên dưới cái mông của Hoàng Dung.
Toàn thân Hoàng Dung run lên, nàng cũng cảm nhận được cây côn thịt sưng cứng của hắn đã chạm vào khe mông mình… Thực ra thì Tống Thanh Thư làm như vậy, tâm thần cũng rất bất an, hắn sợ Hoàng Dung trở mặt dẫn đến mối quan hệ giữa hai người hoàn toàn vỡ tan, theo động tác của hắn càng ngày lúc càng quá phận, da thịt của Hoàng Dung dần dần ửng đỏ lên, ngoài ra nàng cũng không có phản ứng gì cả…
Chẳng lẽ nàng vì cứu trượng phu, nên cố ý cho mình chiếm lấy tiện nghi, để cho mình càng thêm tận tâm tận lực đi cứu người?
Trong đầu Tống Thanh Thư hiện lên một ý niệm trong đầu, một bên vừa kính nể Hoàng Dung vì trượng phu mà nguyện ý hy sinh như thế, một bên âm thầm cảnh giới: ” Ta hồng nhan tri kỷ có nhiều như vậy, các nàng nguyện ý vì ta hy sinh chắc chắn cũng không ít, vì để giữ cho các nàng được trong sạch danh tiết, ta lúc nào cũng phải cẩn thận sự an nguy của mình một chút, chứ đừng có để cho người khác bắt giữ, lúc đó các nàng sẽ bị nam nhân khác áp chế phải hy sinh trong sạch thân thể, để cho nam nhân khác tùy ý đùa bỡn, giống như tình huống bây giờ của Hoàng Dung thì rất là phiền phức, trong cái thế giới này, ta muốn luôn luôn làm kẻ thắng cuộc!” Tống Thanh Thư ôm Hoàng Dung, trong lòng âm thầm thề.
– Bây giờ có thể thả ta đứng lên đi.
Câu nói của Hoàng Dung làm bừng tỉnh tâm trí của Tống Thanh Thư.
Cảm giác được Hoàng Dung giãy giụa lấy muốn đứng lên, Tống Thanh Thư như nào bỏ thả nàng đi được, ôm nàng thật chặt bờ eo, cảm thụ được cái mông mềm mại của nàng tựa như đang ma sát nhẹ lấy hạ thể của mình, nhẹ nói:
– Quách phu nhân, hãy để cho tại hạ ôm thêm một chút.
Hoàng Dung âm thầm khí khổ, để hắn chiếm chút ít lợi lộc, hắn đã được một tấc rồi lại muốn tiến một thước!
Gặp Hoàng Dung liễu mi muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư biết nàng đã đến ranh giới bạo phát, vội vàng nói lãng đi:
– Phu nhân… tạo làm sao tại hạ có cảm giác trên người phu nhân lại có mùi thơm quen thuộc như vậy chứ?
Hoàng Dung trong lòng hồi hộp… hỏng bét… lẽ nào lại lộ ra sơ hở!
Tuy nhiên nàng rất nhanh kịp phản ứng, Tống Thanh Thư cũng chính là thuận miệng hỏi qua, không phải là hoài nghi điều gì, thế là nàng vội đáp:
– Các nữ nhân dùng hương phấn thì vị đạo cho dù là không đồng đều, nhưng trên cơ bản thì giống nhau a.
– Giống như mùi vị hương thơm như thế này à.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười lấy, hắn đối với những loại mùi hương này khác nhau cũng không nhạy cảm như vậy, nên không có tiếp tục hỏi nữa.
– Công tử còn muốn ôm ta bao lâu nữa?
Khi cảm nhận được cây côn thịt dữ tợn của hắn đã lách vào đến khe mông của mình, Hoàng Dung biết hai người nếu cứ tiếp tục tiếp xúc thân mật như vậy, khó đảm bảo Tống Thanh Thư nổi lên thú tính không kiềm chế được, lúc ấy có thể hắn sẽ phát hiện nàng sơ hở, dù sao trên da thịt thân thể của nàng bây giờ, vẫn còn lưu lại rất nhiều dấu vết bầm đỏ của đối phương trong lúc đêm qua mút liếm lấy trên thân thể nàng…
– Nói thật, tại hạ cứ muốn cứ như vậy ôm phu nhân cả một đời.
Thấy vẻ mặt của Hoàng Dung một tầng sương lạnh, Tống Thanh Thư vội buông ra hai tay.
– Thả thì thả…
Hoàng Dung hừ một tiếng, có chút chật vật từ trong ngực hắn đứng lên.
– Hả?
Trước đó ôm Hoàng Dung ngồi từ phía sau lưng nên không có chú ý, bây giờ Hoàng Dung xoay người đứng dậy, từ nơi cổ áo của nàng hơi rộng mở, Tống Thanh Thư mắt sắc liền phát hiện, từ nơi đường viền của cái yếm, phụ cận da thịt gần hai bên bầu vú tuyết trắng của nàng tựa hồ có một vài dấu đỏ bầm…
– Phu nhân… nơi này làm sao vậy? Bị thụ thương a?
Tống Thanh Thư vô thức liền duỗi tay vào muốn kiểm tra một chút.
Hoàng Dung giật mình, vội vàng che lại cổ áo, lui về sau một bước:
– Không có gì…
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Phu nhân… không phải tại hạ muốn chiếm tiện nghi của phu nhân, chỉ là hôm qua lúc phu nhân cùng với đám thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng giao thủ qua, tất cả bọn họ đều là đại cao thủ, vạn nhất ở trên thân thể của phu nhân bị lưu lại ám kình thì rất nguy hiểm, mau sớm một chút kiểm tra thì cũng tốt cho bước trị liệu.
“Cao thủ ám kình gì chứ, những dấu vết này là của ngươi tối hôm qua lưu lại!”
Hoàng Dung bực tức giậm chân, nhưng lời này lại không thể cùng hắn nói rõ, đành phải mất tự nhiên nói:
– Công tử đừng lo ngại, đừng quên ta dù nói thế nào cũng là người đứng đầu một bang phái, chính mình có bị thương hay không làm sao lại không biết chứ.
– Ừm… cũng đúng, tại hạ lo ngại không đúng.
Tống Thanh Thư thấy nàng nói cũng có đạo lý, cười khổ gật đầu.
– Bây giờ ta phải đi trước để chuẩn bị tối nay cứu người…
Hoàng Dung một tay giữ lấy cổ áo, một tay vén lên mái tóc mai bị Tống Thanh Thư làm cho có chút rối bời, vội vàng nói xong liền rời nhanh như là trốn chạy…
Nhìn qua này bóng lưng duyên dáng mềm mại với cái mông tràn đầy co dãn hơi vểnh lên của Hoàng Dung, Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ: ” Những dấu đỏ bầm kia nếu như không phải là ám kình gây nên thương tích…”
Nghĩ tới đây Tống Thanh Thư chần chờ một chút, càng nhìn càng tựa hồ giống như dấu vết dấu hôn cuồng nhiệt a…