Phần 68
Trong bóng tối Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, tính tình mê luyến thiếu phụ theo kiểu của Hoàn Nhan Lượng này cũng hay a, nếu hai người không có xung đột lợi ích, hắn thật đúng là muốn kéo đối phương cùng một chỗ giao lưu trao đổi tâm đắc.
Tuy nhiên Tống Thanh Thư cũng rõ ràng đây chẳng qua là mình ngẫm lại mà thôi, chứ Hoàn Nhan Lượng cùng mình thì quá khác biệt, Hoàn Nhan Lượng hành sự không cần cố kỵ, từ đầu tới đuôi cũng là một tên biến thái tham sắc tình cuồng.
“Ta dù sao cũng còn cho là phong lưu, còn ngươi đây là thuộc loại hạ lưu.” Tống Thanh Thư tự ám chỉ mình cùng đối phương có bản chất bất đồng…
Lúc này Hoàn Nhan Lượng mới hạ mệnh lệnh:
– Đem quách đại hiệp nhốt vào đại lao, trông giữ thật cẩn thận, đồng thời làm phiền mấy vị lưu tâm đến hắn nhiều hơn giùm…
Âu Dương Phong cười gằn nói:
– Yên tâm đi, hai phu phụ này mang đến cho lão vô tận khó khăn, lão phu tuyệt sẽ không để yên cho người đến cứu hắn đâu.
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười:
– Có câu nói này của Âu Dương Tiên Sinh, bổn vương rất yên tâm rồi.
Nói xong liền chuyển hướng sang đám người Cừu Thiên Nhận:
– Mời Cừu tiên sinh cũng ở một bên hiệp trợ.
– Bẩm vâng, vương gia.
Cùng Âu Dương Phong ngạo cốt khác biệt, Cừu Thiên Nhận đã sớm đầu nhập vào Hoàn Nhan Lượng, nên không có chút tự tôn của cao thủ, trong giọng nói đối với Hoàn Nhan Lượng cực điểm nịnh nọt.
Hoàn Nhan Lượng cũng không có sắp xếp Dương Quá trông coi Quách Tĩnh, tuy Hoàn Nhan Lượng hoang dâm, nhưng cũng là nhân tài nhất đẳng của Kim Quốc, hắn đương nhiên nhìn ra được nội tâm Dương Quá bây giờ đang giày vò, lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện xúc động gây ra hỏng việc, thế là liền tìm một nhiệm vụ khác đưa hắn đi xa xa.
Dương Quá hạng gì thông minh, liếc mắt liền cũng nhìn ra dụng tâm của Hoàn Nhan Lượng, bất quá hắn cũng lo lắng cho mình lưu lại khi nhìn thấy Quách Tĩnh chịu tra tấn thì sẽ mềm lòng, thế là không nói gì thêm liền đồng ý nhận nhiệm vụ ra đi.
Một bên Tống Thanh Thư âm thầm suy nghĩ ” Ta cùng Âu Dương Phong tuy được cho là lão bằng hữu, nhưng lấy ân oán của lão cùng Quách Tĩnh, Hoàng Dung lâu nay, chỉ sợ việc này sẽ không nể mặt mũi ta, vì thế nếu như cứng rắn mình đồng thời đối mặt ba cao thủ đẳng cấp này, lại còn có vô số võ sĩ tinh nhuệ…”
Tống Thanh Thư lắc đầu, lập tức đem cái phương án không thực tế này phủ quyết bỏ qua, hắn bây giờ võ công tuy cao, vẫn còn không có cao đến mức xem đám người Âu Dương Phong như không có cấp độ, huống chi Quách Tĩnh đang trong tay bọn họ, vạn nhất tình huống bất lợi, bọn họ liền có thể uy hiếp lấy đi tính mệnh của Quách Tĩnh, khi đó mình sợ ném chuột vỡ bình, cơ hội thành công cơ hồ là con số không.
Tống Thanh Thư suy nghĩ trong một chốc lát này, thì người trong viện đã lục tục tục tản đi, Quách Tĩnh bị nhóm người Âu Dương Phong mang đi, nhìn thấy Âu Dương Phong khóe miệng nhe răng ra cười, Tống Thanh Thư suy đoán Quách Tĩnh thế nào cũng sẽ bị một phen tra tấn nỗi khổ da thịt, đối với vấn đề này thì Tống Thanh Thư cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ đành để cho Quách Tĩnh tự mình cầu phúc mà thôi.
Trong viện chỉ còn lại có Hoàn Nhan Lượng cùng Mộ Dung Bác.
– Không biết bổn vương nên xưng hô là Lý lão tăng, hay là Mộ Dung tiên sinh đây?
Mộ Dung Bác biến sắc, tại bên cạnh Hoàn Nhan Lượng lâu như vậy, lão rất rõ ràng trước mắt hắn âm ngoan độc ác đến cỡ nào, vội giải thích nói:
– Hồi bẩm vương gia, lão phu cũng không phải là có ý lừa gạt, chỉ là Mộ Dung Thế Gia cừu gia đông đảo, trước kia phải giả chết thoát thân, cho nên bây giờ không tiện lấy thân phận chân thật để lộ diện mà thôi.
Hoàn Nhan Lượng gật đầu:
– Bổn vương không quản tiên sinh có tính toán gì, chỉ cần tiên sinh tận tâm tận lực làm việc cho bổn vương là được rồi, sau này thì chỗ tốt có thể đạt được tiên sinh không tưởng tượng nổi đâu…
– Đây là đương nhiên, xin vương gia yên tâm.
Mộ Dung Bác tuy địa vị trong võ lâm hiển hách, nhưng Hoàn Nhan Lượng tại Kim Quốc thì dưới một người, trên vạn người, so với thực lực của một quốc gia, võ công cá nhân của một người thì tính là cái gì, hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc, Mộ Dung Bác nghe được hắn nói như vậy, cũng không có biểu lộ điều gì mảy may khác thường.
– Nếu tiên sinh có nỗi khổ tâm, vậy thì sau này vẫn là dùng thân phận Lý lão tăng đi.
Hoàn Nhan Lượng gật đầu biểu thị hài lòng thái độ đối phương, khi hắn an bài thỏa đáng hết thảy mọi việc, đột nhiên trong thân thể dâng lên một cỗ khô nóng cũng không cách nào làm dịu, trong lòng của hắn rõ ràng, đây là do hắn đã bị đường cong dáng người của Hoàng Dung câu lên cơn nhục dục, đáng tiếc bây giờ tạm thời vẫn chưa có cách nào đạt để chiếm đoạt được thân thể của Hoàng Dung, tuy nhiên trong tòa phủ đệ này vẫn có một nữ nhân vũ mị phong tình!
Nghĩ đến thân thể mềm mại của Đường phu nhân, Hoàn Nhan Lượng hai mắt cũng có chút tỏa sáng, trong khoảng thời gian vì rồi vì muốn thành công trong việc phục kích Quách Tĩnh, hắn dù đã tới Khai Phong thành, cũng không có xuất hiện qua trước mặt Đường phu nhân, bây giờ đại cuộc đã định, hắn không còn có cố kỵ nữa, quyết định đem những ngày bị góp nhặt tích tụ tinh khí này, đem tất cả tiết vào bên trong thân thể mê hoặc của Đường phu nhân.
– Đi theo giúp bổn vương đến một chỗ này…
Hoàn Nhan Lượng nói với Mộ Dung Bác xong, quay người liền bước đi, cho dù là đi gặp gỡ tình nhân, nhưng Hoàn Nhan Lượng là người có thiên tính cẩn thận, ngoại trừ trừ đông đảo thị vệ vòng ngoài bảo vệ, vẫn luôn cần có một cao thủ đẳng cấp đi cùng bên cạnh.
Thấy Hoàn Nhan Lượng trên mặt hồng quang vội vã rời nhanh đi, Tống Thanh Thư sững sờ, sau đó rất nhanh tỉnh ngộ lại, chuyến này Hoàn Nhan Lượng phương hướng đến chính là gian phòng của Đường phu nhân!
Nghĩ đến Đường phu nhân trước kia lộ ra những tin tức kia, Tống Thanh Thư trong mắt lóe lên một tia sát khí, thân hình lóe lên liền biến mất…
Hoàn Nhan Lượng đi vào gian phòng Đường phu nhân, xuyên thấu qua ánh nến nhìn đến bóng hình xinh đẹp mỹ lệ kia, trong bụng dâng lên một cỗ nhiệt khí, đưa tay phân phó bọn thị vệ phòng thủ ở bên ngoài, hắn tuy có đam mê trước phu người khác xâm phạm thê tử của họ, nhưng không có để cho người không liên quan nhìn thấy cảnh xuân cung hào hứng của mình.
Hoàn Nhan Lượng mặc dù không có nói rõ, nhưng Mộ Dung Bác hiểu ý biết điều, đứng canh giữ ở bên ngoài cửa, nhìn lấy Hoàn Nhan Lượng xuân phong đắc ý đẩy cửa đi vào, Mộ Dung Bác trong lòng một trận âm trầm: ” Lão phu đường đường hậu nhân hoàng thất Yến Quốc, thế mà luân lạc hôm nay phải canh cổng cho một hậu bối… Hừ… chờ lão phu hoàn thành phục hưng đại nghiệp Yến Quốc, người đầu tiên rơi đầu là tên cẩu tặc Kim Quốc này.”
Đường phu nhân rất sớm đã bị tiếng la giết trong phủ làm cho giật mình thức dậy, khi nàng muốn đi ra phía ngoài xem xét đến tột cùng là chuyện gì, thì đám thị vệ của nàng ngoài cửa đều bị thay đổi, những tên thị vệ mới kia nhận được mệnh lệnh, không cho phép nàng rời gian phòng nửa bước, nàng chỉ có thể tâm thần bất định bất an lưu lại trong phòng.
Nàng nhận ra một số thị vệ là thân binh của Hoàn Nhan Lượng, mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch, hai ngày này cùng với Tống Thanh Thư giao hoan long trời lở đất, nàng cảm nhận được đầy đủ khoái lạc nữ nhân, sớm đã đem Hoàn Nhan Lượng vứt qua một bên, vốn cho rằng quãng đời còn lại sẽ tìm cách không cùng với tên ác ma kia liên hệ nữa, không ngờ nhanh như vậy, đối phương đã tìm tới cửa rồi.
Thực ra điều nàng lo lắng lại là vì Tống Thanh Thư, bây giờ nàng nếu bị Hoàn Nhan Lượng đè ra chiếm đoạt thân thể một lần nữa, đại khái có thể cứ cho là lại bị chó cắn thêm một miếng, nhưng trong những ngày chung đụng với Tống Thanh Thư, nàng biết rõ ràng Tống Thanh Thư tuyệt đối sẽ không chịu đựng cái loại tình huống dạng như thế này phát sinh, nhưng bên người Hoàn Nhan Lượng thì cao thủ nhiều như mây, nếu quả thật nổi lên xung đột, ăn thiệt thòi chắc chắn chính là Tống Thanh Thư a.
Đang miên mang suy nghĩ, thì tiếng cọt kẹt cửa bị đẩy ra, Đường phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, trái tim siết chặt lại, xa cách đã lâu, ác ma lần nữa xuất hiện ở trước mắt.
– Phu nhân… thời gian lâu như vậy không gặp, nàng có nhớ bổn vương không vậy?
Hoàn Nhan Lượng tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt tùy ý nhìn trên thân thể sung mãn nở nang của Đường phu nhân quan sát.
– Thiếp thân… bái chào vương gia…
Dù trong lòng sợ hãi, Đường phu nhân vẫn phải đứng dậy thi lễ.
– Thật sự là một vưu vật a.
Hoàn Nhan Lượng thân là vương gia tại Kim Quốc dưới một người, trên vạn người, hắn chơi đùa qua rất nhiều nữ nhân, nhưng vẫn phải thừa nhận, Đường phu nhân là nữ nhân mà hắn sở hữu vũ mị cao nhất, nhất là bên dưới hạ thể của nàng, một khi đưa cây côn thịt chạm vào là âm dịch rất nhanh trào ra tràn ngập, khiến người rất có cảm giác thoải mái sung sướng và thỏa mãn với thành tựu…
Lúc này lại thấy thân thể của Đường phu nhân dướng như uyển chuyển sung mãn hơn trước kia nữa, lại nhìn khuôn mặt hiện lên hoa đào kiều diễm, Hoàn Nhan Lượng kinh hãi ồ lên:
– Phu nhân khí sắc tốt như vậy, so trước kia còn phải vũ mị hơn vài ba phần.
Ngoài cửa Mộ Dung Bác nhíu mày, có đôi khi võ công quá tốt cũng là một loại gánh vác, tuy cách vách tường, nhưng những lời đối thoại bên trong thì lão nghe được rõ ràng…
Vừa nghĩ tới tiếp theo bên trong, rất có thể truyền đến một số thanh âm hoang đường, Mộ Dung Bác hơi cau mày, lão cũng không muốn mình mất tự nhiên, cho nên nhấc chân liền đi ra ngoài mấy trượng, đến khi không nghe không được bên trong những lời tư mật, lão mới dừng lại.
Mộ Dung Bác cũng không lo lắng lắm về sự an toàn của Hoàn Nhan Lượng, dù sao chung quanh vẫn còn có nhiều thị vệ võ công cao cường, mà mình ngay tại vị trí này, cũng có thể đem cảnh tượng của cả viện thu hết vào mắt, nếu có thích khách xuất hiện, lão cũng có thể xuất hiện kịp thời hộ vệ cho Hoàn Nhan Lượng.
Trong phòng Hoàn Nhan Lượng cũng không biết Mộ Dung Bác đã rời đi khỏi cửa, tuy nhiên bây giờ nếu có biết, hắn cũng sẽ không để ý tới, bây giờ tất cả lực chú ý của hắn đều ở trên thân thể của người thiếu phụ xinh đẹp trước mắt này.
Nghe được lời nói Hoàn Nhan Lượng, Đường phu nhân sắc mặt thêm đỏ lên, nghĩ đến hai ngày vừa rồi Tống Thanh Thư vất vả tưới tiêu, không khỏi ác ý phỏng đoán: ” Nếu bây giờ nói cho Hoàn Nhan Lượng biết, thân thể và sắc mặt của mình tốt đẹp lên là bởi vì được một nam nhân khác tưới tiêu tràn trề nhuần nhuyễn vô cùng khoái lạc nên mới được như vậy, cũng không biết có thể làm kích động đối phương đến mức phải bị bất lực liệt dương hay không?”
Đường phu nhân cuối cùng vẫn là bỏ đi cái suy nghĩ chết người này, dù sao bây giờ Tống Thanh Thư vẫn còn trong phủ, nàng e sợ sẽ gây cho hắn phiền toái, nên miễn cưỡng gượng cười nói:
– Vương gia quá khen.
Hoàn Nhan Lượng đưa tay tới ôm eo nàng:
– Giữa phu nhân và bổn vương còn khách sáo làm gì, đến đây với ta…
Nào ngờ Đường phu nhân khẽ nhúc nhích thân người, tránh thoát móng vuốt bàn tay hắn.
Hoàn Nhan Lượng biến sắc, lạnh nói:
– Thế nào, chẳng lẽ phu nhân đã có tân hoan, nhanh như vậy quên mất người cũ rồi sao?
Đường phu nhân sắc mặt trắng nhợt, ấp úng giải thích nói:
– Vương gia hiểu lầm, chỉ là thiếp thân hai ngày gần đây… thân thể không thoải mái.
Hoàn Nhan Lượng nặng nề hừ:
– Có cái gì mà không thoải mái, cho cho bổn vương nghe thử xem.
Đường phu nhân trong lòng tuy bối rối, tuy nhiên nàng chung quy vẫn là một thiếu phụ thành thục trong việc tiếp cận với nam nhân, liền khôi phục trấn định:
– Thiếp thân đến… ngày đó…
“Thật là xúi quẩy!” Hoàn Nhan Lượng thầm mắng, hắn lại không có hoài nghi lời nói của nàng, bời vì theo hắn, Đường phu nhân tuyệt đối không dám lừa gạt mình.
– Phu nhân đến ngày, nhưng cái miệng nhỏ vẫn phục vụ được chứ? Cứ đến dùng miệng giúp bổn vương cũng được…
Nói xong liền kim đao đại mã ngồi xuống, vừa bắt đầu cởi ra đai lưng.
Đường phu nhân sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nếu trước đây không có gặp được Tống Thanh Thư, dạng yêu cầu này nàng sẽ không có chút gì khó xử, có thể là do trước đó đã hứa hẹn đáp ứng với Tống Thanh Thư, tuyệt sẽ không để cho nam nhân nào đụng đến chính mình…
– Thế nào, muốn bổn vương phải cầu phu nhân sao?
Thấy Đường phu nhân vẫn đứng bất động, Hoàn Nhan Lượng không hỏi.
Đường phu nhân cắn môi, bây giờ nàng thật không biết nên làm như thế nào cho phải, dù bây giờ nàng không muốn cùng Hoàn Nhan Lượng có bất cứ quan hệ gì, nhưng quyền thế của đối phương khiến nàng vô pháp kháng cự.
“Ai, không còn có cách nào khác, chẳng lẽ đây là số mệnh của nữ nhân a?”
Đường phu nhân thăm thẳm thở dài một hơi, rốt cục bước đến.
Gặp Đường phu nhân chậm rãi hướng mình đi tới, Hoàn Nhan Lượng lộ ra vẻ hài lòng, hắn không có bởi vì đối phương chậm chạp mà tức giận, ngược lại hắn lại thích vô cùng khi thấy đối phương biểu lộ ra loại do dự như thế này…
“Thật là một yêu tinh làm mê chết người.” Hoàn Nhan Lượng không biết đây là tâm tình chân thực của Đường phu nhân, mà còn tưởng là nàng cố ý biểu hiện ra cái loại vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào để khêu gợi, trong lòng rất là tán thưởng.
Một nữ nhân hiểu được mị lực từng phân tấc trên da thịt của mình, dạng nữ nhân như thế này thì thường thường chỉ có những người có tư sắc, đồng thời phải hiểu biết phong tình nhiều thì mới sử dụng thành thục, mà Đường phu nhân, chính là một nữ nhân thành thục như vậy!
Hoàn Nhan Lượng trái tim bạo động càng lợi hại, hắn đã hạ quyết định, đợi lát nữa không cần quan tâm đang nàng có tháng hay không, cứ đè nàng ra thọc cây côn thịt vào xông pha trong cái âm động của nàng để phát tiết là được.
Chỉ là cái ý muốn này của Hoàn Nhan Lượng nhất định sẽ thất bại, hắn đang hưng phấn nhìn chằm chằm Đường phu nhân quỳ ngồi xuống nền đất giữa háng của mình, đột nhiên từ giữa hai người xuất hiện một làn hắc ảnh.
Hoàn Nhan Lượng phản ứng cũng thuộc hạng nhất đẳng, đang muốn la lên báo động quân thị vệ, đột nhiên hắn nhìn thấy một đôi mắt đen nhánh thâm sâu, tiếng kêu phát ra đến cổ họng kêu cứu liền nuốt trở về.
– Hãy nhìn đôi mắt ta…
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai mắt Hoàn Nhan Lượng, cho dù ánh mắt lộ Hoàn Nhan Lượng lộ ra một tia giãy giụa phản ứng, nhưng thần trí của hai người thì cách biệt quá xa, không lâu lắm, đồng tử Hoàn Nhan Lượng bắt đầu trở nên ngây dại dần ra…
Tống Thanh Thư thở nhẹ một hơi, hắn sở dĩ có thể tránh thoát được Mộ Dung Bác và bọn người thủ vệ trùng điệp vòng ngoài để mà xuất hiện trong gian phòng này, không phải vì hắn có chi thuật ẩn nấp cao minh nào cả, mà chính là hắn ngay từ đầu đã mai phục sẵn tại trong gian phòng này.
Nguyên lai vừa rồi khi Tống Thanh Thư cảm nhận được mục đích của Hoàn Nhan Lượng là đi đến phòng ngủ của Đường phu nhân, hắn liền vận khởi khinh công Đạp Sa Vô Ngân, vượt lên trước đám người mai phục ẩn vào bên trong, Hoàn Nhan Lượng cho dù cẩn thận đến mấy cũng phải có sơ sót, ở bên ngoài bố trí phòng thủ, lại quên phái người điều tra bên trong gian phòng này trước khi vào.
Chuyện này thậm chí ngay cả Đường phu nhân cũng không biết, nàng không hiểu mảy may võ công, bởi vậy khi Tống Thanh Thư ẩn vào trong phòng, không đánh động nàng cũng không phải là việc khó gì. Sở dĩ ngay cả Đường phu nhân thì hắn cũng muốn giấu diếm, bởi vì Hoàn Nhan Lượng vô cùng giảo hoạt, Tống Thanh Thư lo lắng đối phương nhìn từ trên nét mặt của Đường phu nhân lại nhìn thấu ra sơ hở gì.
Rốt cục trời không phụ người có lòng, để hắn nhất kích đánh trúng.
Đã thành công mê hoặc Hoàn Nhan Lượng bằng Di Hồn Đại Pháp, tâm tình Tống Thanh Thư rốt cục buông lỏng, do dự một lúc, cuối cùng hắn không có lựa chọn cách giết chết Hoàn Nhan Lượng. Một nam nhân mưu tính việc lớn, thì phải phân rõ ràng yêu ghét cùng mối quan hệ lợi ích, một vương gia Hoàn Nhan Lượng còn sống, so một tên Hoàn Nhan Lượng chết đi thì có nhiều chỗ dùng đến.
Hắn không phải là không nghĩ tới chuyện giết chết Hoàn Nhan Lượng rồi chính mình sẽ dịch dung giả dạng thay vào đó, có thể trước đó khi giả mạo Khang Hy thành công, là bởi vì hắn đối với Khang Hi quá quen thuộc, lại đã từng ở tại Thịnh Kinh thành một thời gian nên thông thạo, vì thế hắn ung dung thay mận đổi đào thành công thay thế…
Nhưng đối với Hoàn Nhan Lượng, thì Tống Thanh Thư có quá nhiều điều không biết, mà những người đi theo bên cạnh Hoàn Nhan Lượng đều là đỉnh tiêm cao thủ, đều là hạng người tinh quái, chỉ cần hơi lộ ra một chút sơ hở, thân phận của hắn liền sẽ bị bại lộ.
Tống Thanh Thư không muốn bởi vì việc nhỏ mất lớn, bởi vậy sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn tạm thời không giết Hoàn Nhan Lượng.