Phần 65
Mắt thấy Quách Tĩnh đại thủ sắp chụp được cổ của Hoàn Nhan Lượng, đột nhiên lão già mặc tăng bào chuyển động, lão nghiêng nhất chỉ đánh về phía yếu huyệt cổ tay Quách Tĩnh.
– Nhất Dương Chỉ?
Quách Tĩnh ánh mắt ngưng tụ, hắn cùng cùng Nam Đế Nhất Đăng có giao hảo, nên biết rõ sự lợi hại của Nhất Dương Chỉ, không dám khinh thường để đối phương phóng chỉ trúng huyệt đạo của mình, đành phải biến đổi chiêu thức, thuận thế nhất chưởng hướng đến chỉ phong của lão già mặc tăng bào nghênh đón.
Dù lão già mặc tăng bào biết được Hàng Long Thập Bát Chưởng của Quách Tĩnh lợi hại nhưng chỉ phong vẫn tiếp tục đẩy tới, khi chỉ, chưởng còn chưa kịp chạm vào, thì lão già mặc tăng bào liền cảm giác đầu ngón tay bị kình khí chưởng phong tác động làm hơi đau nhức, trong lòng hiểu ra là mình vẫn còn đánh giá thấp đối phương, Nhất Dương Chỉ của mình luyện còn chưa có đến cảnh giới cao nhất, nếu chiêu Nhất Dương Chỉ này chạm vào với Hàng Long Thập Bát Chưởng, chỉ sợ hai ngón tay này sẽ bị phế đi.
Lão già mặc tăng bào đành phải biến chỉ thành chưởng, lấy tuyệt học của mình hóa giải chưởng lực bành trướng của Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh ngạc nhiên khi cảm giác chưởng lực của mình có chút không khống chế được, thậm chí có mấy lần còn suýt chút nữa tự làm mình trúng chưởng, liền hoảng hốt: “Đây là cái gì công phu?”
Trong đầu đột nhiên linh quang nhất thiểm, vô thức thốt ra:
– Đấu Chuyển Tinh Di!
Nhìn thấy đám người Hoàn Nhan Lượng vừa nghe qua cùng nhìn mình bằng những ánh mắt dị dạng, lão già mặc tăng bào sắc mặt tái xanh, lão đúng chính là đại gia chủ của Mộ Dung thế gia: Mộ Dung Bác.
Lão dùng tên giả Lý lão tăng đầu nhập vào trướng của Hoàn Nhan Lượng, vốn có chủ ý chính là đục nước béo cò, lâu nay tại bên cạnh Hoàn Nhan Lượng cũng không có đụng tới công phu chính thức của mình, Mộ Dung thế gia võ học uyên bác, lại thêm khổ luyện được thất thập nhị tuyệt kỹ Thiếu Lâm từ trong Tàng Kinh Các, bởi vậy bình thường thì Mộ Dung Bác dùng một số công phu khác cũng dư xài, từ đầu tới đuôi đều không lộ ra sơ hở gì trước mắt Hoàn Nhan Lượng.
Thoáng qua lão bị Quách Tĩnh phản công nên phải lấy tuyệt học của mình hóa giải, nên bị đối phương gọi phá ra thân phận, làm cho nỗ lực mai danh ẩn tính hóa thành lưu thủy nước trôi, Mộ Dung Bác làm sao mà không tức giận.
Mọi người ở đây lực chú ý đang dồn trên thân của Quách Tĩnh và Mộ Dung Bác, thì Hoàng Dung đã lặng yên không một tiếng động lướt tới, huy động Đả Cẩu Bổng hướng đến trên thân Hoàn Nhan Lượng điểm tới.
Đường Quát Biện hét lớn một tiếng, quất ra bội đao từ bên trên thanh trúc bổng bổ tới, nếu là bị bổ trúng, thanh trúc bổng này thế nào cũng sẽ bị cắt đoạn thành hai khúc.
Tuy nhiên Đả Cẩu Bổng lớn nhất là chỗ linh xảo tinh diệu, chỉ thấy Hoàng Dung với tốc độ ánh sáng liền sử xuất chiêu Triền Tự Quyết, nhẹ nhàng điểm trúng bội đao, thanh trúc bổng liền giống như một dây leo chắc chắn cuốn lấy cây đại thụ vậy, mặc kệ cây bội đao thô to kia lớn gấp hơn nhiều lần, bất luận chém ngang dọc như thế nào cũng không có thể thoát được trói buộc.
Hoàng Dung không ngừng nghỉ, thuận thế sử xuất chiêu Bán Tự Quyết, ngay tức khắc Đường Quát Biện cảm thấy từ cây bội đao truyền đến một làn xảo lực, cả người không khống chế nỗi, hướng bên cạnh nghiêng người ngã xuống.
Tuy nhiên Đường Quát Biện chung quy gì cũng là chỉ huy thị vệ Hoàng Cung, một thân võ công cũng không phải là kẻ xoàng xĩnh, nên vội vàng vận công ổn định lại thân hình.
Tuy nhiên Bán Tự Quyết giống như trường giang đại hà, cứ rả rích mà tới, quyết không cho địch nhân có chút cơ hội thở dốc, một đòn đánh không trúng, thì hai đòn khác tiếp tục đến, liên tục bám theo, mặc dù chiêu thức chỉ là một chữ “Bán” chữ, nhưng trung gian lại ẩn chứa thiên biến vạn hóa, Đường Quát Biện hóa giải liên tục được hai lần, cuối cùng duy trì vẫn không được, bị trúc bổng trong tay Hoàng Dung đánh cho trượt chân.
Hoàng Dung rất thù hận Đường Quát Biện xảo trá, lập ra âm mưu đưa phu phụ rơi vào hãm hiểm cảnh, bởi vậy ra chiêu không lưu tình chút nào, liền sử xuất chiêu Chuyển Tự Quyết, thanh trúc bỗng hóa thành một màn màu ngọc bích, mãnh liệt điểm đến các yếu huyệt địch nhân, những huyệt đạo đều nằm ở trung tâm sống lưng, chỉ cần bị trúc bổng điểm trúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
– Vương gia cứu ta…
Đường Quát Biện quá sợ hãi, vội hướng Hoàn Nhan Lượng cầu viện, thế nhưng Hoàn Nhan Lượng không biết là hữu tâm vô lực hay là không nghe thấy, cả người cứ ngây ra như phỗng, một chút phản ứng cũng không có.
Bị trúc bổng điểm trúng huyệt đạo trên lưng, Đường Quát Biện ọe phun ra một ngụm máu tươi, liền bị trọng thương, may mắn Hoàng Dung đang vội vã muốn bắt lấy Hoàn Nhan Lượng, nên không có thừa cơ lấy tính mệnh của hắn.
Âu Dương Phong lúc này đã điều tức xong, nhìn Mộ Dung Bác với Quách Tĩnh liếc qua, thấy Hoàng Dung đại triển nữ uy, dữ tợn cả thân hình nhất động, hướng từ phía sau lưng Hoàng Dung đánh tới.
Quách Tĩnh đã sớm phòng bị Âu Dương Phong, thấy thế gấp vội vươn tay đỡ lấy nhưng chiêu công kích của Âu Dương Phong đang đánh tới Hoàng Dung, năm xưa Quách Tĩnh được Chu Bá Thông luyện tập cho Tả Hữu Hỗ Bác chi thuật, bởi vậy một mình hai tay cùng lúc đối phó hai người như đánh với một cao thủ, trong thời gian ngắn cũng là có thể chịu đựng được.
Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh tâm ý tương thông, nên nàng không lãng phí thời gian, trong tay thanh trúc bổng cứ thẳng tắp hướng đến Hoàn Nhan Lượng điểm tới, cũng chính là chiêu Chuyển Tự Quyết vừa rồi làm Đường Quát Biện thương tổn, nàng tâm tư thanh minh, không biết Hoàn Nhan Lượng còn có thủ đoạn gì, lo lắng có biến cố khác xảy ra, bởi vậy dự định trước đánh trọng thương hắn, đến lúc đó thì mới khống chế lại, chứ không dùng hết sức để đoạt tính mạng của hắn.
Cừu Thiên Nhận cũng kinh hô, từ xa xa nhào tới, tuy nhiên đồng dạng cũng bị Quách Tĩnh cắn răng ngăn cản lại, ba đại cao thủ gặp Quách Tĩnh có thương tích trong người, lại trúng kịch độc, thế mà còn có thể cùng lúc ngăn trở ba người liên thủ công kích, từng người đều âm thầm bội phục.
Mắt thấy trúc bổng sắp điểm trúng người Hoàn Nhan Lượng, đột nhiên bên người truyền đến một tiếng long ngâm ngân vang, trúc bổng trong tay Hoàng Dung trong nháy mắt vỡ nát, nàng liền cảm thấy một làn cự lực truyền đến, cả người không tự chủ được, văng ngược quay về.
Đợi lúc thấy rõ Dương Quá cầm lấy trong tay thanh trọng kiếm, Hoàng Dung âm thầm thở dài, chiêu thức vừa rồi phóng tới Hoàn Nhan Lượng là nàng hoàn toàn đánh cược, tại trên đại hội Kim Xà đã gặp qua Dương Quá xuất thủ, rõ ràng đối phương bây giờ công lực chỉ sợ không kém Tĩnh ca ca, nếu hắn thật đứng về phía của Hoàn Nhan Lượng, thì hai người phu phụ của nàng hôm nay tuyệt sẽ không có may mắn, bất quá nghĩ đến Quách, Dương hai nhà dây dưa ngày trước, nàng vẫn là quyết định đánh cược một lần, hy vọng là Dương Quá sẽ do dự, lúc thời khắc mấu chốt hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Chỉ là đáng tiếc, sự thật chứng minh Hoàng Dung cược thua, Dương Quá đã ra tay bảo vệ cho Hoàn Nhan Lượng.
– Quá Nhi…
Quách Tĩnh một mực quan tâm đến tình huống phía Hoàng Dung mắt hổ rưng rưng, hắn một mực xem Dương Quá như là nhi tử, bây giờ nhìn thấy hắn lại giúp người ngoài đối phó với phu phụ mình, tâm trí không khỏi vô cùng thất vọng.
Hắn cái này vừa phân tâm, thì ba đại cao thủ đồng thời công kích đến, tình thế cực kỳ nguy hiểm, Hoàng Dung minh bạch hôm nay sợ rằng khó mà thoát thân, nàng là hạng người có quyết định thật nhanh, liền mở miệng nói ra:
– Dương Quá, phụ thân ngươi Dương Khang là chết bởi vì ta mặc Nhuyễn Vị Giáp bên trên có độc rắn, cánh tay ngươi là bởi vì ta giáo nữ nhi không đúng, tất cả đều là sai lầm do ta, còn Quách bá bá không hề có quan hệ gì tới, quách bá bá đối đãi với ngươi như thế nào, thì lòng dạ ngươi biết rõ, Quách bá bá không có nửa phần lỗi với phụ tử của các ngươi, nếu như ngươi còn có một phần lương tri, thì hãy cứu Quách bá bá ra ngoài, ta sẽ lưu lại mặc cho ngươi báo thù.
Dương Quá thần sắc nhất động, sâu ở trong nội tâm hắn thì cực kỳ kính trọng Quách Tĩnh, chỉ bởi vì mối thù giết phụ thân không đội trời chung, nên hắn mới cùng với phu phụ hai người đối đầu làm địch, nếu có song toàn chi pháp, thì hắn cũng có thể cân nhắc…
– Dung nhi im ngay… chúng ta phu thê đồng tâm, có chuyện gì cũng là do ta chịu trách nhiệm, huống chi cái chết của Dương huynh đệ năm xưa chỉ là do cơ duyên xảo hợp, cũng không phải là…
Quách Tĩnh mới mở miệng thì chân khí liền tiết ra ngoài, tình thế càng thêm nguy cơ, đành bỏ dở nữa chừng, chăm chú ứng phó trước mắt ba đại cao thủ.
Âu Dương Phong biết rõ tính cách Dương Quá, nhìn thấy hắn có vẻ xiêu lòng, liền hét lớn:
– Quá nhi, nếu như giết chết Hoàng Dung, Quách Tĩnh làm thế nào có thể buông tha cho ngươi? Chỉ có thừa cơ hội này cùng lúc diệt trừ phu phụ bọn họ, mới có thể thay cho phụ thân ngươi báo thù!
Hoàn Nhan Lượng chợt mở miệng nói:
– Xin Âu Dương tiên sinh lưu lại Quách phu nhân nhất mệnh, còn có chỗ hữu dụng đối với bổn vương…
“Có chỗ hữu dụng…”
Giữa sân mọi người nghe được mấy chữ này, sắc mặt liền cổ quái, những thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng đều biết bản tính dâm tà của hắn, chỉ có phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung thì không rõ ràng tâm tính của Hoàn Nhan Lượng, nhưng trong giọng nói cùng ánh mắt của hắn lúc này đang nhìn chăm chăm vào hạ thể của nàng, toát ra tràn ngập dâm tà chi khí, nếu có muốn che đậy cũng giấu không được.
Hoàng Dung khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng là Đông Tà chi nữ, trượng phu là Quách Tĩnh người người kính ngưỡng, chính mình lại là bang chủ Cái Bang, những năm qua tuy đụng phải không ít nam nhân háo sắc, nhưng ai cũng cố kỵ thân phận nàng, những nam nhân kia cũng chỉ đành đem ý muốn của mình chôn giấu ở trong lòng, Hoàng Dung cũng làm như không biết, bây giờ nàng làm sao ở trước mặt mọi người lại chịu được nhục nhã như vậy.
Quách Tĩnh cũng là giận dữ, nhưng hắn rõ ràng bây giờ đối phương đang chiếm cứ thượng phong tuyệt đối, chính mình muốn ra tay cũng bất lực, chỉ còn lại có một suy nghĩ duy nhất: “Ta ngàn vạn lần không thể để cho Dung Nhi bị ô nhục…”
Quách Tĩnh đột nhiên hét lớn một tiếng, hoàn toàn không còn quan tâm đến tự thân đang phòng ngự, trên tay liền dùng đấu pháp đồng quy vu tận, bọn người Âu Dương Phong tuy chiếm hết ưu thế, nhưng cũng không nguyện ý bị Quách Tĩnh chó cùng rứt giậu gây nên thương tích, nên hơi chùn xuống tạm lánh phong mang, bởi vậy tuy lấy ba đánh một, cho nên bị Quách Tĩnh tạm thời chiếm lấy thượng phong trở lại.
– Dung nhi, nàng đi mau!
Hoàng Dung sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt đều là nước mắt, cắn răng nói:
– Tĩnh ca ca, muội nhất định sẽ quay trở lại cứu Tĩnh ca ca!
Nói xong cả người liền vận khởi khinh công hướng mặt ngoài phóng ra…
Nếu là bình thường, Hoàng Dung tuyệt đối sẽ lưu lại cùng trượng phu mình đồng sinh cộng tử, nhưng có thể là vì thái độ của Hoàn Nhan Lượng thực sự quá vô sỉ, vả lại chung quanh thủ hạ Hoàn Nhan Lượng cao thủ quá nhiều, Hoàng Dung lo lắng đến lúc sa cơ chỉ sợ ngay cả tự vận cũng đều không có cơ hội nếu mình lưu lại, khi ấy kết cục khó thoát khỏi thân thể bị làm vấy bẩn, như vậy thì quá có lỗi với Tĩnh ca ca, nên nàng đành chỉ có thể thừa dịp trong lúc trượng phu ngăn lại các cao thủ, rưng rưng nước mắt hướng phía ngoài chạy đi.
Hoàng Dung không hổ là nữ trung gia cát, trong lúc tình huống nguy cấp dạng này thế mà còn nghĩ tới cứu biện pháp cứu trượng phu. Nàng mới vừa nói sẽ quay trở lại cứu Quách Tĩnh, thực ra cũng không phải là nói cho trượng phu mình nghe, mà là cố ý nói để cho Hoàn Nhan Lượng nghe được.
Một khi Hoàn Nhan Lượng đã có tâm tư xấu xa dâm ô đối với nàng, Hoàng Dung liền lợi dụng đến điểm này, khi Hoàn Nhan Lượng nghe được chính mình nói như vậy, Hoàn Nhan Lượng sẽ dẫn dụ để mình tự chui đầu vào lưới, tuyệt đối sẽ không lập tức giết chết Quách Tĩnh, chỉ cần Quách Tĩnh chưa chết, thì có thể tạm thời bảo trụ nhất mệnh, nàng còn có thế có cơ hội cứu được trượng phu của mình.
– Nhanh ngăn lại…
Hoàn Nhan Lượng tức giận lập tức hạ lệnh thủ hạ bắt lấy Hoàng Dung, cũng không phải là hắn nhìn ra mưu kế Hoàng Dung, mà chính là gặp vịt bay khi nước đun sôi, tức giận thở hổn hển mà thôi.
Chỉ tiếc Âu Dương Phong, Cừu Thiên Nhận, Mộ Dung Bác ba người đang bị Quách Tĩnh cuống loạn ngăn lại, không có cách nào phân thân, Dương Quá tuy có thể xuất thủ, bất quá hắn cuối cùng vẫn đứng tại chỗ, thân hình cũng không có di động mảy may, mặc dù hắn hận phu phụ Hoàng Dung hại chết phụ thân mình, nhưng có thể nói phu phụ bọn họ năm đó dù thế nào đi nữa đối với hắn cũng có ân, nên hắn không thể ngồi nhìn Hoàng Dung bị Hoàn Nhan Lượng ô nhục…
Tuy nhiên cho dù không có mấy cao thủ đẳng cấp ra tay, thì dưới trướng Hoàn Nhan Lượng cũng đều là võ sĩ đỉnh phong của Kim Quốc, đã vậy lần này vây quét phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung, có thể nói là bố trí xuống thiên la địa võng, Hoàng Dung vừa vượt qua ra ngoài, thì chạm mặt tới cũng là một đợt mưa tên.
Hoàng Dung liền sử dụng thân pháp của Cái Bang là Tiêu Dao Du thi triển đến cực hạn, nhưng dù tránh được đa phần mũi tên, nhưng vẫn còn có mấy mũi tên cuối cùng vô pháp né tránh được.
Hoàng Dung rõ ràng mình nếu là bị lưu lại, thì phu phụ bọn họ mới là thật xong đời, thế là hàm răng cắn chặt, liều mạng cho dù bị thương cũng phải vọt thẳng ra ngoài.
Mắt thấy mũi tên sắp bắn trúng mình, trong lòng Hoàng Dung hiện lên một ý niệm trong đầu:
“Không biết Nhuyễn Vị Giáp có thể lưu giữ được tính mạng của ta hay không?”
Đang muốn phó thác số mạng cho trời, đột nhiên từ xa lao đến một cái bóng người, một tay đưa ra ôm nàng vào trong ngực, cánh tay còn lại nhẹ nhàng phất giữa không trung phất một cái, những mũi tên nhọn khí thế đang lao tới tất cả đều trong nháy mắt bị rơi xuống mặt đất.
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn nam nhân đang ôm chặt mình, cho dù hắn mang theo mặt nạ, nhưng hình dáng quen thuộc, khóe miệng còn mang theo một vẻ bỉ ổi ti tiện, không phải Tống Thanh Thư thì còn là ai!
Thì ra Tống Thanh Thư tuy say, nhưng dù sao công lực cao thâm, khi nghe tới động tĩnh trong viện, hắn lập tức liền giật mình tỉnh lại, trước vận công đem hơi rượu còn chếnh choáng trong thân thể bức ra, sau đó lặng yên không một tiếng động phóng đến, vừa kịp mắt thấy hết thảy tất cả.
Bất quá đến lúc Quách Tĩnh thụ thương, hắn do dự một chút rồi cũng không có hiện thân. Hắn kính nể Quách Tĩnh là một chuyện, nhưng hắn cùng Quách Tĩnh cũng không có nửa phần quan hệ giao hảo, hắn đâu có ngu ngốc bốc đồng mạo hiểm để cùng Quách Tĩnh cùng một chỗ ứng phó nhiều cao thủ đẳng cấp như vậy, dù sao hắn bây giờ tính mạng đã không phải là một mình hắn, sự an nguy của hắn còn quan hệ đến vận mệnh mấy vạn tướng sĩ của Kim Xà Doanh, hơn nữa còn là đông đảo hồng nhan tri kỷ đang chờ đợi hắn quay về, nếu như hắn tự đặt mình vào tình huống nguy hiểm như thế này, thì cũng là đối với những người kia không có trách nhiệm.
Đương nhiên, ngoại trừ nếu thuận tay cứu lấy Hoàng Dung thì vẫn có thể.
Tống Thanh Thư một tay ôm lấy Hoàng Dung, một cái tay khác thuận tay nhặt lên cầm lấy một binh khí, những nơi hắn lướt qua không ai đỡ nổi một hiệp, Hoàng Dung âm thầm kinh hãi: “Tiểu tặc này tuy tham hoa háo sắc, nhưng võ công thật sự là đã xuất thần nhập hóa…”
Bất tri bất giác nàng liền nghĩ đến lúc vừa rồi lúc nhìn lén ở trong gian phòng, khi cây côn thịt to lớn của hắn đang đưa vào trong âm động của nữ nhân kia, hai chân trắng như tuyết của nữ nhân kẹp chặt lấy thân thể tráng kiện của hắn, Hoàng Dung liền đỏ mặt, vội vàng âm thầm xì một tiếng: “Phì… đến lúc này mà mình còn nghĩ đến cái chuyện loạn thất bát tao như vậy…”
Ba đại cao thủ bị Quách Tĩnh quấn lấy, Dương Quá lại có ý định thả Hoàng Dung đi, cho nên rất nhanh Tống Thanh Thư đã thoát khỏi trùng vây, vận khởi khinh công, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.
Hoàn Nhan Lượng bất mãn nhìn Dương Quá liếc qua, bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, không có mở miệng trách cứ, chỉ nhìn theo nơi phương hướng hai người biến mất cảm thán nói:
– Trong thiên hạ lại có cao thủ như thế, cũng không biết là ai đại giá quang lâm?
Âu Dương Phong mắt thấy quá trình Tống Thanh Thư cứu Hoàng Dung, lấy nhãn lực của lão, đương nhiên là nhận ra được hắn, bất quá lão cùng Tống Thanh Thư có giao tình rất tốt, do dự một chút, lão cũng không có lên tiếng nói cái gì.
Nằm thụ thương ở một bên, Đường Quát Biện cũng nhận ra Tống Thanh Thư, dù sao Tống Thanh Thư trong lúc vội vàng chỉ là che mặt, y phục thì không có thay đổi, hắn cùng Tống Thanh Thư uống rượu thời gian dài như vậy, tự nhiên cũng có thể nhận ra.
Bất quá hắn bây giờ đang trọng thương, lại liên tưởng vừa rồi Hoàn Nhan Lượng khoanh tay đứng nhìn trong lúc hắn bị nguy cấp, trong lòng liền âm thầm cảnh giới: “Cũng không biết vừa rồi Hoàn Nhan Lượng có tâm tư mượn đao giết người hay không…”
Bời vì lo lắng phu phụ Quách Tĩnh, Hoàng Dung nhìn ra sơ hở gì, trước đó Hoàn Nhan Lượng là giấu người ở trong một biệt viện gần bên cạnh phủ Tiết Độ Sứ, trong khoảng thời gian đó Hoàn Nhan Lượng nghiêm cấm bọn thủ hạ lộ diện, sợ đả thảo kinh xà, toàn bộ tin tức đều dựa vào Đường Quát Biện âm thầm lặng lẽ phái tâm phúc truyền lại.
Mà Đường Quát Biện không biết xuất từ chủ ý gì, lại giấu diếm việc Tống Thanh Thư xuất hiện, bởi vậy chuyện lúc Tống Thanh Thư đến phủ Tiết Độ Sứ thì Hoàn Nhan Lượng cũng không biết rõ tình hình, rồi đến bây giờ Đường Quát Biện bắt đầu hoài nghi Hoàn Nhan Lượng, đương nhiên càng thêm sẽ không nhắc đến việc này.
Tống Thanh Thư mang theo Hoàng Dung một đường chạy vội, chạy quanh một vòng tròn lớn thì quay trở lại phủ Tiết Độ Sứ, đương nhiên không phải là trở lại chiến trường bên kia, mà là quay về chỗ phòng mình đang ở, thấy Hoàng Dung giật mình, Tống Thanh Thư cười nói:
– Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất…