Phần 6
Đông Phương Mộ Tuyết cùng Khúc Phi Yên hôn hít lấy, màu hồng phấn của hai cái lưỡi đinh hương mền nhuyễn tại trong miệng đỏ của hai mỹ nhân ra ra vào vào, ngươi tới ta đi, có công có thủ, một cảnh tượng triền miên hương diễm, các nàng thân thể trần trụi yêu kiều chăm chú ôm cùng một chỗ, hai cái lưỡi phấn hồng dùng sức mà hút mút dây dưa cùng một chỗ, thôn tính triệt hạ nước bọt của đối phương, có thể cảm nhận được các nàng hương dịch nước bọt hòa lẫn tan ra cùng một chỗ.
Đông Phương Mộ Tuyết dùng tay ngọc trơn trượt nhẹ vỗ về trên hai bầu vú mềm mại săn tròn của Khúc Phi Yên, cái lưỡi thơm vẫn tiếp tục mút lấy đầu lưỡi của Khúc Phi Yên, lúc này Khúc Phi Yên cảm giác được một hồi hít thở không thông, khoái cảm đã trải rộng khắp toàn thân, Khúc Phi Yên bị động tác của Đông Phương Mộ Tuyết khiến cho thân thể yêu kiều đông bày tây động, kiều thở hổn hển rên rỉ lấy.
Những ngón tay của Đông Phương Mộ Tuyết tay chậm rãi hướng dờ xuống, tiếp theo lòng bàn tay dán tại trên bụng bằng phẳng của Khúc Phi Yên tiếp theo lại đưa đến giữa háng nàng, dùng đầu ngón tay chậm rãi đẩy ra âm mao dọc theo hai bên, dịu dàng vuốt lấy chính giữa khu vực cửa miệng ngọc môn quan. Khúc Phi Yên hai má thoáng cái đỏ bừng lên, tại trong ngực Đông Phương Mộ Tuyết có chút run rẩy, tình ý nhộn nhạo, toàn thân như nhũn ra, tiếp tục đầu ngón tay Đông Phương Mộ Tuyết không ngừng văn vê viên đậu âm hạch mẫn cảm kia của Khúc Phi Yên, ngón tay còn lại dọc theo cái khe thịt ẩm ướt róc rách vỗ về chơi đùa lấy, khiến cho các đầu ngón tay đều dinh dính trơn trượt, cái cửa miệng ngọc môn quan kiều càng là không ngừng co rút lại lấy, chảy xuôi ra một làn âm dịch…
Nhìn thấy Khúc Phi Yên bị Đông Phương Mộ Tuyết khơi mào nhộn nhạo xuân tình, Tống Thanh Thư không khỏi thán phục trước mắt bức tranh phong cảnh người hoàn mỹ không tỳ vết này, hắn chỉ thấy Khúc Phi Yên giống như một con cừu nhỏ ôn thuần co rúc trong lòng của Đông Phương Mộ Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng, bị Đông Phương Mộ Tuyết kỹ xảo cao siêu khiêu tình, Khúc Phi Yên đã hoàn toàn buông lỏng, thân thể của nàng đã hoàn toàn bị tính dục chi phối, phong tình vạn chủng thanh thuần, mỹ mâu xấu hổ khép hờ, đôi lông mi vừa đen vừa dài che một ít sóng nước như hồ thu hơi rung động, hai chân thon dài trơn trượt, cặp đùi ngọc tuyết trắng ép chặt lấy…
Biết rõ Khúc Phi Yên đang lên khát khao đòi hỏi cấp thiết, Đông Phương Mộ Tuyết liền lộ ra hai ngón thần chỉ, cũng không có vội vã thăm dò vào bên trong u cốc, tay ngọc kia vẫn không ngừng tại trên thân thể mềm mại nõn nà Khúc Phi Yên đang nóng hổi vuốt ve trơn trượt, tất cả các ngón tay đều tấn công hướng trên người các bộ vị mẫn cảm của Khúc Phi Yên, ngón tay linh xảo thêm vào trêu đùa hai mép trong âm hộ đã sung huyết, Khúc Phi Yên hai chân như nhũn ra, hạ thể từng rận trận sợ run, nàng đang hưởng thụ sung sướng khoái cảm đang được đẩy dần dần lên cao, đột nhiên Khúc Phi Yên cảm giác được bên trong u cốc đã có vật xâm lấn đưa vào bên trong nhưng có chút gì đó khác thường, nguyên lai hai ngón thần chỉ của Đông Phương Mộ Tuyết tại bên trong u cốc của nàng chỉ đưa vào chút ít khều gảy trêu chọc, làm trong thân thể của đang có khuynh hướng muốn tiếp cận sâu thêm vô cùng khó chịu, không khỏi ưỡn cái mông lên, hy vọng hành lang u cốc có thể được hai ngón thần chỉ nhập sâu an ủi.
Theo hai ngón thần chỉ của Đông Phương Mộ Tuyết vừa thẳng tiến vừa được nàng vận công xoay tròn như cánh quạt, Khúc Phi Yên cảm thấy cái u cốc hư không của mình từng tấc được lấp đầy, cái tư vị sung sướng kia làm cho nàng thần hồn điên đảo, lạ lẫm và mãnh liệt phong phú cùng lửa nóng, nàng nhịn không được nhẹ lắc lắc bờ eo nghênh hợp với hai ngón thần chỉ làm cho người phải mơ mơ màng màng, Đông Phương Mộ Tuyết thấy thế bắt đầu khởi động động tác, hai ngón thần chỉ tại trong huyệt mềm Khúc Phi Yên vừa cạo ma sát, vừa xoay tròn, vừa luyện chỉ để hai ngón tay dài thêm ra một đoạn, sâu trong u cốc bị hai ngón tay thần chỉ từng điểm từng điểm thọc sâu vào lấy, động tác tuy nhiên không cường liệt, nhưng lại là đã ngứa ngọt ngào, các loại đau xót khi hai ngón tay thần chỉ chạm đến hoa tâm cạo lấy, vừa nhuyễn lại tê dại như từng luồng sóng đánh úp, tiếp theo từng làn sóng mỹ diệu xâm nhập đánh úp, trước một lớp lại một lớp sớm đã qua đi, cái kia tư vị sướng khoái làm cho Khúc Phi Yên khó mà chịu nỗi thêm nữa, một đôi thon dài đùi ngọc không ngừng mở rộng, cái miệng không ngừng phát ra từ tiếng rên rỉ, cuối cùng Khúc Phi Yên nhịn không được, bên trong u cốc một hồi co rút run rẩy, âm tinh đã bắt đều tươm ra, nghênh đón cơn cao trào đã tới, hoa tâm cũng đem hai ngón thần chỉ của Đông Phương Mộ Tuyết kẹp chặt lấy xiết lại…
Qua một chút để cho Khúc Phi Yên chấm dứt cơn cao triều, Đông Phương Mộ Tuyết mới rút hai ngón thần chỉ từ trong u cốc Khúc Phi Yên rút ra, phía trên hai ngón thần chỉ dinh dính rất nhiều âm tinh nhìn thấy quả thực là vô cùng kích thích.
Tống Thanh Thư ở một bên có thể nói là mở rộng tầm mắt, nhiệt độ cơ thể cực kịch tăng lên, Đông Phương Mộ Tuyết một bên mị nhãn như tơ liếc hắn:
– Còn không mau tới?
Dục hỏa tăng vọt Tống Thanh Thư phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn đến tại chính giữa hai chân Khúc Phi Yên, cầm lấy cây côn thịt để ngay miệng ngọc môn quan ướt nhẹp, eo hơi dùng sức, côn thịt nóng rực cực đại lập tức chui vào bên trong u cốc trong Khúc Phi Yên, ngay tức khắc nàng lại rên lên.
– Um… a…
Bên trong u cốc rất chật chội, để cho trên mặt Tống Thanh Thư lộ ra say mê thần sắc.
Tống Thanh Thư một trận hữu lực dùng cây côn thịt chạy đua sâu trong u cốc, thân thể tuyết trắng Khúc Phi Yên như một con thuyền nhỏ tại trong biển rộng loạng choạng, xuân tình mặt mũi tràn đầy, mị nhãn như tơ, tiếng rên rỉ sung sướng càng lúc càng vút cao, còn Tống Thanh Thư thì cuồng mãnh khiến cho Khúc Phi Yên có một loại cảm giác tê dại thân thể bị xỏ xuyên, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ tới.
Theo thời gian trôi qua, Tống Thanh Thư càng hưng phấn, nội tâm hỏa diễm càng thêm rừng rực, dục hỏa triệt để bạo phát ra, làm cho hắn rất nhanh đút vào rút ra côn thịt, toàn thân Khúc Phi Yên đã đổ mồ hôi đầm đìa, lúc này Đông Phương Mộ Tuyết lại dùng cặp môi thơm kiều diễm ướt át mềm mại tại trên đôi môi ướt át Khúc Phi Yên liếm lấy trêu đùa, sau đó duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn mềm mại, trượt nhập vào trong miệng đỏ Khúc Phi Yên, cùng nhau dây dưa lấy đầu lưỡi lẫn nhau, hai cái lưỡi thơm tho của hai mỹ nữ kịch liệt quấn giao đẩy đưa cùng một chỗ, đồng thời cùng phát ra ngọt ngào tiếng um um…
Tại bên dưới côn thịt của Tống Thanh Thư một hồi mạnh hơn một hồi kịch liệt chạy nước rút trong hang động u cốc, Khúc Phi Yên bị cây thịt kia cuồn cuộn như phong ba mãnh liệt đánh sâu vào hoa tâm dẫn tới khoái cảm cuồng động, trầm mê ở trong nhục dục, hai chân của Khúc Phi Yên chăm chú vòng tại bên hông Tống Thanh Thư càng ngày càng vô lực, thân thể yêu kiều càng không ngừng run rẩy thêm lợi hại, cuối cùng cái khoái cảm không ngừng tích lũy đến tới hạn bộc phát, từ bụng nhỏ dâng lên từng hồi làm cho người sung sướng vạn phần, thư sướng đến cực điểm, truyền khắp toàn thân, khoái hoạt phảng phất như được đằng vân giá vụ, lại khiến cho Khúc Phi Yên nhịn không được nhô lên mông trắng, dùng sức mà hướng cái âm hộ lên đỉnh, hai tay càng ôm chặt lấy đầu Đông Phương Mộ Tuyết, dùng sức mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng.
Không đến một lát, Khúc Phi Yên thân thể yêu kiều một hồi k run rẩy rồi chợt cứng ngắc, phảng phất thời gian tại thời khắc này bị ứ đọng lại rồi. Tống Thanh Thư đem hết toàn lực nặng nề một kích, tiến quân thần tốc, thật sâu chống đỡ tại sâu trong nơi ngọc phòng huyền bí hoa tâm Khúc Phi Yên, nghênh đón lấy từng làn nhiệt lưu âm tinh trào ra…
– A… a… a…
Theo một tiếng thét lên, Khúc Phi Yên thân thể yêu kiều căng cứng từ từ mềm nhũn, u cốc đào nguyên chất lỏng âm dịch trào ra, nhưng là Tống Thanh Thư vẫn còn chưa đủ, không có đợi cho cao trào của Khúc Phi Yên biến mất, cây côn thịt đằng đằng sát khí kia tại tại trong u cốc tiếp tục động tác rút ra đút vào.
Rất nhanh một lúc sau thân thể yêu kiều mỹ diệu mê người Khúc Phi Yên tại bên dưới thân của Tống Thanh Thư đã như là linh xà không ngừng vặn vẹo.
Hai người tiếng thở dốc càng ngày càng thô trọng, Khúc Phi Yên toàn thân đã ửng lên màu hồng phấn, bên trong u cốc mềm nhuyễn liên tục bị cây côn thịt nóng hổi cứng rắn mãnh liệt va chạm, bất chợt sâu trong u cốc dũng đạo lại đột nhiên cường lực mút lấy quy đầu côn thịt, lúc này đôi chân thon của Khúc Phi Yên siết chặt bên hông Tống Thanh Thư hướng lên mãnh đạp, kèm theo toàn thân co rút kéo lên căng cứng, hoa tâm của nàng nhanh chóng hút lấy quy đầu, giống như miệng nhỏ mút sữa, tiếp theo hoa tâm co rút hạ xuống, lập tức lại cuồng phun ra một làn âm tinh nồng đậm.
– A… muốn chết a…
Khúc Phi Yên thở hổn hển, rên rỉ nói, côn thịt Tống Thanh Thư duy trì chống đỡ tại hoa tâm, tận tình hưởng thụ lấy cái cảm giác tiêu hồn thực cốt này. Mị thái chọc người của Khúc Phi Yên khi âm tinh xuất tại trên quy đầu gây cho hắn tuyệt diệu khoái cảm, khiến cho cây côn thịt kịch liệt run lên, tinh dịch nóng hổi tựa như núi lửa ầm ầm bộc phát mãnh liệt xì ra, lực đạo mười phần bắn xuống tại sâu trong hoa tâm Khúc Phi Yên, nàng dục tiên dục tử cơ hồ muốn hôn mê qua đi…
Thân thể yêu kiều Khúc Phi Yên xụi lơ, đôi mắt nàng nhắm chặt, mãi một lúc khi cao trào Khúc Phi Yên đã lui ra khỏi thân thể vẫn còn cực độ mẫn cảm của nàng, Tống Thanh Thư đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Đông Phương Mộ Tuyết.
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn về phía Đông Phương Mộ Tuyết, chỉ thấy nàng trong đôi mắt đẹp uy nghi thường ngày của nàng lúc này lại dịu dàng phủ đầy sóng nước, một đôi tay trắng nõn vuốt ve nhẹ nhàng trên thân thể Khúc Phi Yên.
Thân thể Đông Phương Mộ Tuyết kia đầy đặn mê người, trước ngực hai bầu vú mà cao ngất điểm ở trên đỉnh hai đầu núm vú đỏ bừng nở rộ như nụ hoa sơn trà đón gió hơi run rẩy, phía dưới hạ thân vùng châu thổ thảm cỏ thơm um tùm đen nhánh bóng loáng càng hiện ra mê người hấp dẫn, Tống Thanh Thư tựa như một đầu báo đi săn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp lấy lỗ tai Đông Phương Mộ Tuyết, đại thủ cũng không có nhàn rỗi, thân thủ bắt lấy đôi thánh nữ phong ngạo nhiên đứng thẳng của Đông Phương Mộ Tuyết dùng sức xoa nắn, đè xuống biến hóa hai khối thịt non biến hóa thành các loại hình dạng.
Tiếp theo một bàn tay của Tống Thanh Thư đưa xuống phía dưới, chuyển qua cái bụng bằng phẳng của Đông Phương Mộ Tuyết lướt qua cái gò mu đẫy đà màu mỡ rừng rậm đen kịt, đi đến nơi cửa ngọc môn quan thần bí mê người kia, từ chỗ đó âm dịch đã tràn lan một mảnh lớn, Đông Phương Mộ Tuyết dù cho mặt mày động tình nhưng cũng nói với Tống Thanh Thư:
– Ngươi… không được trêu chọc ta nữa…
Đông Phương Mộ Tuyết nàng cũng đang nhịn không được nữa nội tâm dục hỏa thiêu đốt, không để ý đến Khúc Phi Yên đang nằm xụi lơ, hướng về phía Tống Thanh Thư nói tiếp:
– Muốn tiếp tục phát tiết… thì phát tiết trên người của Khúc Phi Yên… A… này đồ đệ ngoan… đến bên sư phụ nhanh…
Chần chừ một lúc, Tống Thanh Thư sớm đã nhịn không thêm được, gầm nhẹ bổ nhào qua người của Khúc Phi Yên, lật nàng nằm úp sấp, nâng cái mông tròn trịa của nàng vểnh lên thành động tác quỳ bò, một bên Đông Phương Mộ Tuyết ngửa người nâng lên cái âm hộ ướt sũng âm dịch, đưa đến sát miệng của Khúc Phi Yên.
Lúc này từ phía sau cái mông đang vểnh lên của Khúc Phi Yên, Tống Thanh Thư đẩy mạnh cây côn thịt sâu vào trong u cốc vẫn còn đong đầy tinh dịch nhơ nhớp của lần xuất tinh đầu tiên vừa rồi của hắn, lập tức cái đầu của Khúc Phi Yên cúi thấp xuống cùng với đầu lưỡi hãm sâu vào trong cửa ngọc môn quan của Đông Phương Mộ Tuyết, chốc sau rất nhanh vang lên tiếng rên rỉ như khóc của Khúc Phi Yên:
– Tống đại ca… sư phụ… hai người các ngươi tại sao lại có thể hư hỏng như vậy chứ…
– Nhanh rời giường, đến lúc tảo triều rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, một giọng nói lười biếng vô cùng vang lên bên tai, Tống Thanh Thư mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy Đông Phương Mộ Tuyết đã mặc xiêm y chỉnh tề, đang ngồi ở bên giường nhìn hắn.
– Sớm như vậy sao?
Tống Thanh Thư nhìn ra không gian bên ngoài cười khổ, làm hoàng đế thật đúng là sự tình khổ sai, thiệt thòi cho Đông Phương Mộ Tuyết một mực làm lâu nay không biết mệt, đổi lại là mình, nếu là muốn mỗi ngày đúng hạn đi tảo triều, cho dù là có phúc lợi tam cung lục viện, hắn cũng không nguyện ý làm hoàng đế này.
– Hôm nay tảo triều chỉ sợ là có không ít sự tình phát sinh, ngươi mới vừa trở về, rất nhiều chuyện không rõ ràng, dễ lộ ra sơ hở, hôm nay làm Khang Hi cứ tạm thời để ta tiếp tục đóng vai đi, ngươi chỉ cần tránh ở một bên nghe qua là được.
Đông Phương Mộ Tuyết một bên vừa nói, một bên vừa chú ý lấy thần sắc Tống Thanh Thư.
– Há… còn cầu sợ không được, mỗi lần cùng đám đại thần thành tinh kia liên hệ, để liền trở nên đau đầu.
Tống Thanh Thư không quan tâm đến, một lời đáp ứng.
Thấy hắn không chút do dự, Đông Phương Mộ Tuyết trong mắt dị quang lóe lên, bất quá khi nàng nhìn thấy Khúc Phi Yên vẫn còn ngủ say, mê mệt như một bãi bùn nhão, sắc mặt lại đỏ lên: “Hừ, tối hôm qua ta hy sinh lớn như vậy, thật đúng là không có lương tâm…”
Tống Thanh Thư mặc y phục tử tế, đang muốn ra cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Khúc Phi Yên:
– Để Khúc Phi Yên lưu tại nơi này, không sợ nhỡ xảy ra chuyện gì sao?
– Yên tâm đi.
Đông Phương Mộ Tuyết đáp.
– Trong thời gian vừa qua trong thâm cung ta thiếu trợ thủ, cho nên đã đem nàng từ Ngũ Độc Giáo điều tới đây, trên dưới người trong cung cũng đã quen mặt nàng, đã vậy còn đồn thổi Khúc Phi Yên là cao thủ ám vệ gì, rồi còn là thị thiếp a… Khúc Phi Yên là trường hợp cá biệt, niên kỷ tuy nhỏ, nhưng lại cực có bản lĩnh lại nhanh lẹ, chẳng mấy chốc đã đem thái giám cung nữ trong Càn Thanh Cung dọn dẹp ngoan ngoãn, cho dù là có người thấy được nàng ngủ ở trên long sàng, ai dám nói nửa chữ nữ lời với Khúc Phi Yên chứ?
Tống Thanh Thư mặt lộ dị sắc, nhớ lại tối hôm qua cùng thân thể mềm mại tiểu cô nương này ác chiến, thì phát hiện nhân vật Khúc Phi Yên lợi hại dẻo dai đến chừng nào, nàng cũng chẳng hề thua kém một trận nào với hắn cả, cuối cùng đành phải cảm thán: “Nữ nhân thật sự đúng là giống loài vô cùng thần kỳ…”
– À… còn Chung Linh thì sao?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi.
– Ngũ Độc Giáo vẫn phải còn cần người tọa trấn, Chung Linh và Lam Phượng Hoàng lưu thì lưu lại ở đó, theo lời Khúc Phi Yên nói, nha đầu Chung Linh kia tựa hồ trời sinh ra cũng là đã có khả năng đùa bỡn với các độc vật, ngay cả Lam Phượng Hoàng cũng cảm thán Chung Linh tiến bộ quá nhanh chóng đây.
Đông Phương Mộ Tuyết cười nói.
Nghĩ đến tiểu cô nương thật thà lúc trước kia, Tống Thanh Thư mỉm cười, rồi lại nghĩ tới sự tình với Mộc Uyển Thanh, hắn liền rốt cuộc không cười nổi nữa, đến lúc đó như thế nào để thân tỷ muội bọn họ ở chung hòa thuận, thật đúng cũng là một vấn đề…
Tống Thanh Thư đi theo Đông Phương Mộ Tuyết đến điện Thái Hòa, ẩn nấp ở trong sảnh, lắng nghe toàn bộ sự việc trong lúc tảo triều.
Quả nhiên như là Đông Phương Mộ Tuyết nói tới, đã phát sinh một số sự tình, trước là dựa theo chia ra hai phe của các đại thần để xử trí vấn đề của Nhạc Nhạc như thế nào thì lại nhao nhao một lần, tiếp theo thì sứ giả của Tam Phiên thượng tấu, tấu rằng những năm gần đây áp lực biên cảnh cực đại, đề nghị triều đình gia tăng gần như gấp đôi quân hưởng, sứ giả của Ngô Tam Quế còn đưa ra vấn đề riêng về nữ nhi của mình, hy vọng hoàng đế phê chuẩn để cho A Kha về Sơn Hải Quan thăm viếng… các đại thần lại một mảnh xôn xao.
Tam Phiên trong tay nắm trọng binh, những năm qua chi tiêu quân phí thậm chí đã chiếm đến hơn ba phần tổng chi tiêu của triều đình, bây giờ triều đình vừa mới tổn thất mười vạn quân binh tinh nhuệ, Tam Phiên thời cơ hội này lại đưa ra loại yêu cầu này, chi tâm muốn thu tóm như thế nào, ai nhìn qua cũng đều biết.
Hơn nữa lúc trước bởi vì chuyện của Kiến Ninh Công Chúa cùng với Vi Tiểu Bảo ngoài ý muốn chết tại Sơn Hải Quan, Ngô Tam Quế vì thỉnh tội, cho nên đem nữ nhi thương yêu nhất của mình đưa đến Kinh Thành, trên danh nghĩa là dâng cho hoàng đế làm cung nữ, nhưng nhìn vào thì cũng đều thấy được, lão đem nữ nhi dâng cho hoàng đế để làm phi tần.
A Kha kế thừa nhan sắc mỹ mạo của mẫu thân đệ nhất mỹ nữ Trần Viên Viên, sau khi nàng tiến kinh thì diễm quan nổi tiếng trong Kinh Thành, ngay cả Khang Hy cũng không nhịn được có chút động tâm. Tuy nhiên Khang Hy có khát vọng cực lớn, Khang Hi truy cầu thiên hạ, mà danh tiếng của Ngô Tam Quế thực sự quá xấu xa, Khang Hy lúc đó lo lắng nếu nạp nữ nhi của Ngô Tam Quế làm phi tần, thì sẽ bị đánh mất nhân tâm của người Hán, tại vì mẫu thân A Kha là Trần Viên Viên đã từng là hồng nhan họa thủy, Minh Triều diệt vong cùng Trần Viên Viên không thoát khỏi có can hệ, Khang Hi thân là hoàng đế, đối với vấn đề này khó tránh khỏi kiêng kỵ.
Thế nhưng Khang Hi lo lắng nếu mình cự tuyệt không nạp A Kha làm phi, dẫn đến Ngô Tam Quế mất sĩ diện rồi chó cùng rứt giậu làm phản, thì lúc này Khang Hi cũng không muốn, cho nên trong lúc lưỡng nan, thì Tác Ngạch Đồ ở một bên đưa ra ý kiến đem A Kha tạm thời dưỡng ở trong phủ của Khang Thân Vương – Kiệt Thư, dùng mỹ danh nói để luyện cho nàng lễ tiết trong cung.
Nhìn qua như vậy thì cũng có thể hướng ra phía ngoài cho mọi người thấy, thứ nhất Khang Hy không phải hoàng đế tham niệm mỹ sắc, thứ hai Kiệt Thư cũng là tông thất hoàng tộc, đối Ngô Tam Quế bên kia cũng coi như là có mặt mũi, Khang Hi nhất thời long nhan cực kỳ vui mừng, liền đồng ý ngay cái đề nghị này.
Đến lúc này thì lại làm hại khổ Khang Thân Vương – Kiệt Thư, hắn thấy mỹ mạo tuyệt sắc của A Kha thì bất cứ nam nhân nào cũng đều sẽ tâm động, Khang Hi tuy trước mắt không nguyện ý đem nàng thu nhập hậu cung, nhưng mà ai biết về sau sẽ không cải biến chủ ý. Bây giờ dưỡng A Kha ở trong phủ mình, e sợ sẽ có ngày khó tránh khỏi tình ngay lý gian, nếu bị hoàng đế nghi kỵ thì quả thật là đại sự không ổn.
Khang Thân Vương tức giận đem tổ tông mười tám đời Tác Ngạch Đồ mắng chửi, một bên ngay trong đêm lập tức âm thầm chuyển dời ra khỏi phủ đệ của mình, từ khi A Kha vào phủ về sau, rốt cuộc Khang Thân Vương không có dám về ở qua nhà một ngày.
Bây giờ Ngô Tam Quế lại muốn để cho nữ nhi trở về, trên danh nghĩa mặc dù nghe là thăm viếng nhà, nhưng có thể ai cũng biết, A Kha nếu quả thật trở về, Ngô Tam Quế tuyệt sẽ không lại để cho nàng quay trở lại Kinh Thành.
Rất nhiều đại thần của triều đình vội vàng phản đối, một số đại thần khác bị Tam Phiên âm thầm mua chuộc hối lộ thì biểu thị ủng hộ, từng bên trích dẫn kinh điển, làm cho náo loạn túi bụi.
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, Ngô Tam Quế có yêu thích A Kha đến cỡ nào đi nữa, thì dù sao A Kha dù sao chỉ là nữ nhi, lão vì sao lại tốn công tốn sức như vậy, thà đắc tội với hoàng đế cũng phải đem nàng đón về nhà, hay chỉ là đơn thuần thăm dò phản ứng của triều đình a?
Nghĩ đến A Kha xinh đẹp lúc trước khi còn ở Sơn Hải Quan khi hắn đột nhập vào gian phòng ngủ để tìm kiếm Tứ Thập Nhị Chương Kinh, lúc cái chăn đắp trên người A Kha trượt xuống hơn nửa, lộ ra một nửa cái yếm lụa màu vàng, mái tóc đen mềm nhẹ như nước xõa ở phía trên, làm nổi bật ra lớp da thịt trắng như tuyết, trong giấc ngủ lông mi thật dài, theo mỗi lần hô hấp đôi bầu vú hình dáng cực đẹp hơi rung động.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, việc của mình quá nhiều, cho nên đã nhanh quên nàng còn ở lại Kinh Thành, chắc hẳn những năm gần đây thời gian của nàng trôi qua cũng không tốt lắm.
Trong đầu lại không khỏi hiện ra mẫu thân của nàng Trần Viên Viên tư dung tuyệt thế cũng vào lúc đó, một cảnh đẹp đập vào mắt suýt chút nữa làm Tống Thanh Thư chảy cả máu mũi, Trần Viên Viên nằm mé trong giường, mơ hồ có thể thấy được dáng người dịu dàng của Trần Viên Viên uyển chuyển, cái áo đạo bào đã được thay bằng bộ xiêm y vương phi bằng lụa mỏng mông lung huyền ảo, bên dưới thân thể phu nhân như ẩn như hiện, mặc dù là nằm ngửa nhưng hai bầu vú vẫn dựng đứng thẳng với lớp lụa mỏng khó lòng che giấu tất cả thân thể phong tình, đôi lông mày lá liễu như vầng trăng non, không tô vẽ mà đen nhánh, môi không son mà mọng đỏ, quả nhiên là xứng đáng hồng nhan họa thủy có thể làm cho nam nhân đoạt thành chiếm lũy vì nhan sắc này, nhớ lại Tống Thanh Thư nhất thời có một lát thất thần…
Trong triều các quan đại thần ồn ào tranh luận, cuối cùng thì Đông Phương Mộ Tuyết đành phải ném ra ngoài một câu.
– Hôm sau lại bàn tiếp…
Đến lúc đó tảo triều mới kết thúc, Tống Thanh Thư cùng Đông Phương Mộ Tuyết cùng rời khỏi điện Thái Hòa, dưới sự sắp xếp của Đông Phương Mộ Tuyết, bây giờ cung nữ thái giám đi theo phía sau hai người đều đã đổi thành người tâm phúc…
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh hừ:
– Tam Phiên đưa ra hai điều kiện lớn như vậy, đơn giản là muốn thăm dò triều đình, nhưng bọn họ làm như thế nào lại không nghĩ đến là chúng ta bây giờ không sợ bọn họ làm phản, ngược lại chỉ là sợ bọn họ không làm phản mà tôi.
– Bức Tam Phiên làm phản thì dễ dàng, vấn đề là tỷ đến tột cùng có nắm chắc bình định được Tam Phiên hay không?
Tống Thanh Thư cười khổ, Kim Xà doanh trước mắt nhu cầu cấp bách cần có thời gian để khuếch trương thực lực, cho nên mới dùng đến kê sách Tam Phiên làm phản để ngăn chặn Mãn Thanh, thế nhưng vạn nhất Mãn Thanh quả thật lại bị Tam Phiên lật đổ, như vậy thì cái được không đủ bù cái mất. Mà Tống Thanh Thư thì còn có vô số việc cần phải hoàn thành, hắn cũng không có khả năng thời gian giả làm Khang Hi, vì thế người tọa trấn Tử Cấm Thành, nhiệm vụ bình định Tam Phiên đương nhiên lại rơi xuống trên thân Đông Phương Mộ Tuyết.
– Quân binh của Ngô Tam Quế, trong mắt của ta, cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.
Đông Phương Mộ Tuyết ngạo nghễ nói.
– Tốt a… vậy đệ tin tưởng vào Tuyết tỷ…
Tống Thanh Thư trầm giọng nói, hắn cùng Đông Phương Mộ Tuyết tiếp xúc lâu như vậy, nên rất rõ ràng nàng là nhân vật bực nào kinh thiên động địa, nếu nàng thân là nam nhi, chỉ sợ là ngoại trừ Trương Vô Kỵ bên ngoài, đời này sẽ là đối thủ lớn nhất của hắn.
“May mắn nàng là nữ nhân… hắc hắc.” Tống Thanh Thư không nhịn được lại nghĩ đến tối hôm qua thân thể tuyết bạch hoàn mỹ này, nhất là cái âm hộ mũm mĩm nhiều âm mao ướt đẩm âm dịch kia, nụ cười có biết bao nhiêu là bỉ ổi.
Đông Phương Mộ Tuyết thì không có chú ý tới nụ cười hạ lưu của hắn, nói ra:
– Nếu như ta đoán không sai, ngày hôm nay Tĩnh Gia vương phi sẽ tiến đến hậu cung tìm người thay Nhạc Nhạc cầu tình, ngươi suy nghĩ xem ta sẽ đem nàng dẫn tới gặp vị phi tử nào dễ dàng nhất để hành sự?
– Tiểu Đông Hậu đi.
Tống Thanh Thư vô thức đáp, dù sao trong các phi tử hậu cung này, hắn chỉ mới chạm qua Tiểu Đông Hậu, đối với tình huống nơi đó của nàng thì hắn quen thuộc hơn.
Đông Phương Mộ Tuyết cười rộ lên:
– Ngươi đúng rõ ràng là biết lựa chọn hạt giống để phong lưu, như thế nào khắp tam cung lục viện phi tần nhiều như vậy mà không động vào, chỉ nhắm ngay một Tiểu Đông Hậu?
– Tại vì đệ không đến mức là ngựa giống…
Tống Thanh Thư đột nhiên biến sắc, vì nghe ra trong giọng nói của nàng rất là đắc ý.
– Đó là đương nhiên!
Đông Phương Mộ Tuyết cười ngạo nghễ.
– Hậu cung Mãn Thanh tự có các quy củ thị tẩm, nếu ta làm giống như ngươi chỉ chuyên sủng một Tiểu Đông Hậu, để các phi tần khác không được cùng hưởng ân huệ, chỉ sợ là các phi tần kia trong hậu cung đã sớm hoài nghi rồi.
Tống Thanh Thư sắc mặt càng thêm cổ quái:
– Nhiều phi tần như vậy, tỷ chỉ là một nữ nhân làm thế nào mà ứng phó được? Các nàng à không ai phát hiện ra chuyện gì dị thường?
– Chuyện này có cái gì khó, ngày xưa ta tốt xấu gì cũng là giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo mà…
Đông Phương Mộ Tuyết đắc ý hừ một tiếng.
– Cứ tùy tiện dùng một ít dược vật thôi tình trong giang hồ, phối hợp với cái vật làm giống như cái kia của ngươi, còn không làm cho các quý phụ nhân này chưa từng trải qua việc đời bên ngoài, sung sướng chết đi sống lại sao?
Tống Thanh Thư kém chút một cái lảo đảo ngã sấp xuống đất:
– Ặc… quá thật tỷ rất là… lợi hại… a…
– Bất quá ta cũng không thể không thừa nhận ngươi có nhãn quang rất sắc bén, trong hậu cung của Khang Hy này, các nữ nhân kia còn kém rất xa về chuyện nóng bỏng rực lửa khát khao trong chuyện giường chiếu so với Tiểu Đông Hậu.
Đông Phương Mộ Tuyết như nhớ lại dư vị.
– Tốt a… cứ lựa chọn đến trong cung của Tiểu Đông Hậu đi, ta sẽ an bài, đem Tĩnh Gia vương phi dẫn qua tới.
Hai người bắt đầu đối chiếu chi tiết kế hoạch, một lúc qua đi Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên nghiền ngẫm:
– Uy… hay là chúng ta đánh cược, trước khi Tĩnh Gia vương phi đến, ngươi sẽ không dùng cách ép buộc, xem có thể dùng diện mục thật sự của mình mà cưỡi được lên trên người của Tiểu Đông Hậu không?
Tống Thanh Thư giật mình, hồ nghi lấy nhìn chằm chằm nàng:
– Đây là cái trò thú vị tà ác của tỷ phải không?
– Hiện nay cả hậu cung này đều nằm ở trong lòng bàn tay của chúng ta, nếu như vẫn phải dùng thân phận Khang Hi giao hoan cùng Tiểu Đông Hậu, như vậy thì quá bình thường, ngươi không cảm thấy là chẳng có chút gì thú vị sao?
Đông Phương Mộ Tuyết trên mặt ý cười càng đậm, trong đôi mắt tà mị phảng phất có một loại dị quang không ngừng lấp lóe lấy.
Tống Thanh Thư rõ ràng, mình nghe được đề nghị của nàng, có chút tâm động…
– Tiền đánh cược là cái gì?