Phần 44
Nhậm Ngã Hành tấn công tới tấp, mắt thấy chưởng pháp Phương Chứng dần dần trở nên hơi loạn, mừng thầm: “Ngươi tu vi tuy cao, nhưng dù sao không giống như bổn tọa lâu nay lăn lộn trong giang hồ chém giết tứ phương, cho nên khi thực chiến rất khó tung ra hết được thực lực đỉnh phong của mình…”.
Đang muốn thừa thắng xông lên, chợt Nhậm Ngã Hành cảm giác cánh tay xuất chưởng của mình hơi tê rần, nội lực lưu chuyển bên trong cơ thể khó chịu, liền kinh hãi, biết là vừa rồi do mình hút một thành công lực của Không Trí, còn chưa kịp luyện hóa, thì đã kịch chiến, lúc này nội lực thừa cơ dâng lên phản phệ.
Nguyên lai Hấp Tinh Đại Pháp tuy uy lực cực lớn, nhưng lại có một khuyết điểm chí mạng, đó chính là khi hút công lực từ bên ngoài tới một trình độ nhất định, thì luồng nội lực đó sẽ tranh đấu lẫn nhau, bắt đầu tự thân phản phệ, vì thế bình thường thì lão phân ra một phần nội lực trấn áp thể chân khí nội lực dị chủng, dựa theo công lực Nhậm Ngã Hành, chỗ thiếu hụt này của Hấp Tinh Đại Pháp cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ tiếc là võ công của Phương Chứng cùng lão tương đương, trong bất tri bất giác lão đã vận dụng toàn bộ công lực đánh ra, cho nên bên trong thể nội, chân khí dị chủng không bị nội lực của lão trói buộc không chế, thừa cơ tạo ra phản phệ.
– A Di Đà Phật…
Phương Chứng rất nhanh phát giác ra lão dị thường, lập tức phản thủ làm công, nhất chưởng hướng trước ngực lão đánh ập tới.
Nhậm Ngã Hành khẽ cắn môi, đành phải duỗi ra hữu chưởng đón đỡ, thân thể hai người vụt qua một cái, Phương Chứng đứng yên, Nhậm Ngã Hành lùi lại mấy bước, toàn thân khí huyết sôi trào, trong lòng hoảng hốt, rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy đánh tới, chính mình chỉ sợ thể diện đành phải mất hết.
Thối lui thêm hai bước, Nhậm Ngã Hành đột ngột xoay người, tay phải liền nắm lấy trước ngực Không Trí đang đứng gần đó, tay trái xuất chưởng hướng đỉnh đầu Không Trí vỗ xuống.
Lần này động tác mau lẹ, không ai có thể đoán được phát sinh kỳ biến như thế này, mắt thấy Nhậm Ngã Hành đang cùng Phương Chứng đại sư đánh nhau, tình thế dần dần bất lợi, trước mắt thấy Nhậm Ngã Hành cố gắng chống đỡ còn Một nước cờ này bất ngờ biến hóa quá nhanh làm cho Không Trí trở tay không kịp, chứ lão cũng là đệ nhất thần tăng, nếu như cùng Nhậm Ngã Hành đánh nhau, cho dù tối hậu tất bại, nhưng quyết không thể nào chỉ trong vòng một chiêu đã gặp thất lợi, chúng tăng hoảng hồn kêu lên “A” một tiếng…
Phương Chứng đại sư thân thể vọt lên, giống như phi điểu bổ nhào, song chưởng đều xuất hiện, đánh về phía sau ót của Nhậm Ngã Hành, đây là kế sách “Vây Ngụy cứu Triệu”, để cho tay phải Nhậm Ngã Hành đang đang đánh chưởng về phía đỉnh đầu Không Trí, phải rút về đỡ đòn… Chúng tăng thấy Phương Chứng đại sư trong nháy mắt sử xuất chưởng này, đều rất là khâm phục, biết tính mạng Không Trí có thể cứu được.
Nhậm Ngã Hành đâu phải là kẻ hư danh, một chưởng này rút về, trở tay cản lại, tay phải liền xuất ra chỉ phong nhắm lấy “Thiên Trung Huyệt” của Phương Chứng Đại Sư, điểm trúng tâm khẩu của lão tăng. Phương Chứng đại sư thân thể mềm nhũn, liền té ngã trên đất.
Chư tăng Thiếu Lâm lúc này đã kịp phản ứng, vừa kinh hãi, vừa hô quát, đồng loạt phóng lên.
Nhậm Ngã Hành lúc này khí huyết đang sôi trào, nên cũng không làm khó Phương Chứng, mặc cho chư tăng đem Phương Chứng đoạt lại…
– A Di Đà Phật!
Huyền Từ chau mày, cười lạnh nói.
– Nhâm tiên sinh dùng thủ đoạn, cách thắng không có không quang minh chính đại, đó không phải là việc làm của chính nhân quân tử.
Tống Thanh Thư cười to, thừa cơ đáp:
– Luận võ đọ sức, vốn là dựa bản sự, nếu cứ coi trọng quang minh chính đại, đó chỉ là lời nói bảo thủ, Nhâm giáo chủ nhạy bén, đấu trí không đấu lực, tại hạ lại nhìn thấy cách thắng rất xứng đáng.
Nhậm Ngã Hành bất đắc dĩ mới dùng hạ sách này, lúc đầu cũng có chút ngại ngùng, tuy nhiên được Tống Thanh Thư bênh vực như thế, chợt cảm thấy cũng có chút gỡ gạc thể diện, trong lòng suy nghĩ: “Quả nhiên là hiền tế tốt, Doanh Doanh gả cho hắn tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi…”
Cưu Ma Trí cũng mở miệng:
– Bần Tăng tuy là ở ngoài Thổ Phồn, nhưng cũng biết Trung Nguyên có một câu “Binh giả, quỷ đạo dã…” phương trượng học rộng tài cao, chắc cũng hiểu được đạo lý này.
Có hai người giải vây tình huống như vậy, Nhậm Ngã Hành cũng cân bằng tốt được tâm tình, cười vang nói:
– Đối với Nhật Nguyệt Thần Giáo mà nói đến chính nhân quân tử sao? Bổn tọa nếu là chính nhân quân tử, giáo chúng hẳn là chỉ sợ sớm đã quy y Phật Môn hết rồi, vậy thì còn gì mà so sánh hắc đạo với bạch đạo chứ?
Thiếu Lâm bị ba người một trận mỉa mai, trong lúc nhất thời không biết như thế nào cãi lại, tức giận suýt chút nữa phản ứng mắng chửi lại, may mắn trong thời khắc mấu chốt nhớ tới giới luật, tuy nhiên ánh mắt kia của tăng chúng phảng phất hận không thể đem bốn người ăn hết.
Thấy ánh mắt chúng tăng nhìn về phía mình, Trương Tam Phong cười khổ, bây giờ có thể nói là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi bị vạ lây, bất quá nhãn giới khí độ của lão thì cao tăng thiếu lâm không phải so bằng được, thực ra trong lòng của Trương Tam Phong cũng ngầm tan thành với thuyết pháp của Tống Thanh Thư, những năm qua người Mông Cổ trên chiến trường thường dùng bất cứ thủ đoạn nào, liên tiếp đánh cho Nam Tống thất bại, nếu người trong võ lâm vẫn ôm quy tắc bảo thủ như vậy, thực sự không phải là chi phúc cho người Hán a.
– Nếu Nhâm tiên sinh không nói đến quy củ giang hồ, thì cũng đừng trách Tả mỗ không nói quy củ giang hồ.
Bỗng trong đám người truyền đến một tiếng hét lớn, một thân ảnh đột nhiên nhanh như chớp phóng ra, chưởng lực cuồn cuộn hướng đến hậu tâm Nhậm Ngã Hành đánh tới, Nhậm Ngã Hành thấy rõ là chưởng môn Tả Lãnh Thiện của Tung Sơn phái, vội vàng trở tay đánh trả, quát:
– Được…
Nhậm Ngã Hành xưa nay thế mạnh, Tả Lãnh Thiền lại là đại đối đầu với lão, thế thì làm sao Nhậm Ngã Hành lại có nửa phần yếu thế được?
Nguyên lai Tả Lãnh Thiền tiếp nhận được thông tri của Huyền Từ, liền vội vàng dẫn người từ núi Thái Thất chạy đến, vừa lúc nhìn thấy Nhậm Ngã Hành đang cùng Phương Chứng giao đấu đến thời khắc mấu chốt, lão âm thầm yên lặng quan sát, tận đến lúc này, mới đột nhiên xuất thủ, quả nhiên cái súc thế dồn lực này rất mạnh mẽ không thể so sánh với bình thường được, lúc xuất quyền lúc tung chưởng, lúc dùng chỉ phong lúc đánh trảo, trong chốc lát đã biến hóa mười mấy chiêu số, Nhậm Ngã Hành đột nhiên bị Tả Lãnh Thiền một vòng công gấp tới, trong nhất thời chỉ có thể nỗ lực phòng thủ. Lão vừa mới cùng Phương Chứng đại sư đánh nhau, có phần tổn hao nội lực, lúc này thể nội khí huyết sôi trào, chỉ đành âm thầm kêu khổ.
Tống Thanh Thư nhướng mày, lấy nhãn lực hắn, làm thế nào nhìn không ra Nhậm Ngã Hành một hơi đang tìm cách trì hoãn? Thân hình hắn liền lóe lên, thân liền ngăn ở giữa hai người:
– Hừ… Tả chưởng môn, muốn thừa cơ chiếm lấy tiện nghi, uổng cho các hạ một đời làm tông chủ, để tại hạ tiếp đón các hạ…
Tả Lãnh Thiền mấy lần thua ở trong tay Tống Thanh Thư, vừa thấy hắn xuất hiện, trong lòng đã run sợ vài ba phần, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, lấy thân phận của lão, trước mặt là một kẻ hậu bối như Tống Thanh Thư mà yếu thế thì đâu còn mặt mũi nào, xoay chuyển liền nói:
– Đợi ta đánh ngã lão thất phu họ Nhâm này thì sẽ đấu với ngươi, lão phu há sợ các ngươi dùng xa luân chiến sao?
Miệng nói, nhất quyền đã hướng đến Nhậm Ngã Hành đánh ra.
Tả Lãnh Thiền trong lòng đã có tính toán, chỉ cần Tống Thanh Thư xuất thủ, lão liền lấy cớ đối phương nhiều người mà lui về, như thế thì lão không tổn hại đến uy phong Tả chưởng môn của mình, còn nếu Tống Thanh Thư không xuất thủ, lão liền thừa cơ đoạt lấy tính mạng Nhậm Ngã Hành, diệt trừ cái cây đinh trong mắt này, hắn đã nhìn ra sức lực của Nhậm Ngã Hành bây giờ nỏ mạnh hết đà, chính mình muốn thắng thì đơn giản dễ như trở bàn tay, đến lúc đó đánh chết giáo chủ Ma Giáo, thì uy vọng tất nhiên tăng vọt chưa từng có, hy vọng Ngũ Nhạc hợp nhất lại có phần cao hơn.
Chỉ có Ngũ Nhạc hợp nhất, hắn mới vừa có tiếng nói chính thức, vừa cùng tham gia thế lực chiến đấu với thiên hạ.
Tống Thanh Thư làm sao để lão lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được, đang muốn hoa chưởng đón đỡ, thì bất ngờ Nhậm Ngã Hành lại lạnh lùng nói:
– Hiền tế tránh ra…
Tống Thanh Thư nhướng mày, liền minh bạch Nhậm Ngã Hành cực kỳ hiếu thắng, cũng không dễ trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt mũi của lão, tuy nhiên nếu mà khoanh tay đứng nhìn, thì Nhậm Ngã Hành lại khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm, bây giờ hai người thân ở một đầu chiến tuyến, Tống Thanh Thư không muốn đối phương có tổn thương gì, đáp:
– Được… tiểu tế tạm thời thối lui. Chỉ là họ Tả này quá mức vô sỉ, để tiểu tế tặng cho lão một bạt tai cái đã…
Nói xong nhất chưởng vung lên, hướng trên mặt Tả Lãnh Thiền vỗ qua.
Tả Lãnh Thiền vừa sợ vừa giận, nếu là trước mắt bao người bị hắn đánh một bạt tai, thì sau này còn thế nào tiếp tục làm chưởng môn Tung Sơn phái, nên vội vàng nghiêng người né tránh:
– Đây là hai người đánh một sao?
Nào ngờ Tống Thanh Thư mặc dù làm động tác bạt tai, một chưởng này lại không xuất ra, chỉ là tay phải giơ tay lên, thuận thế gãi lấy gương mặt mình, đó chỉ là một hư chiêu. Hắn thấy Tả Lãnh Thiền bị mắc lừa, cười ha ha, nói:
– Nghe nói các hạ thân là minh chủ Ngũ Nhạc, nhưng lại có lá gan quá nhỏ đi, tại hạ chỉ là gãi ngứa, mà làm gì sợ đến như vậy chứ?