Phần 31
Trương Tam Phong đã mở miệng phải gấp lên đường, đoàn người đương nhiên không dám trì hoãn, mặc dù không thể nói là đi cả ngày lẫn đêm, nhưng cũng không chút lãng phí thời gian nào, bởi vậy khoảng cách của địa bàn Kim Xà Doanh vốn là đã không xa lắm, trải qua qua mấy ngày, mấy người đã đến bản doanh Kim Xà Doanh bây giờ là Tể Ninh.
“Cũng không biết Thanh Thanh, A Cửu các nàng ứng phó cục diện ra như thế nào rồi…”
Nhìn xa xa thành môn Tể Ninh, Tống Thanh Thư lo lắng, hắn đang không muốn lấy thân phận chân thật của mình để đối mặt cùng Trương Tam Phong, dù sao hắn đối với Võ Đang, cảm tình có chút ngũ vị tạp trần.
“Kẹt… kẹt… kẹt…”
Tiếng ngột ngạt chậm rãi vang lên, thành môn Tể Ninh dần dần mở ra, một đoàn nhân mã từ trong chạy ra nghênh đón.
Nguyên lai mọi người trong Kim Xà Doanh đã nhận được thông báo trước, biết Trương Tam Phong tự mình đến đây, nên tất cả mọi người lộ ra rất lo lắng, vì thế Hạ Thanh Thanh cùng A Cửu tự mình xuất lĩnh mọi người ra khỏi cửa thành.
Tống Thanh Thư nhìn qua A Cửu, liền biết ngày hôm nay cải nam trang giả làm Tống Thanh Thư chính là Hạ Thanh Thanh, qua một đoạn thời gian không gặp, thấy hai nàng phong thái vẫn như cũ, bất quá hai hàng lông mày ẩn ẩn chi ý mệt nhọc, Tống Thanh Thư cũng đau lòng: “Chính mình vung tay tiêu sái, Kim Xà Doanh từ trên xuống dưới nhiều chuyện như vậy lại giao cho các nàng, thật đúng là vất vả cho bọn họ.”
– Thái… sư phụ… tới đây có việc gì sao?
Hạ Thanh Thanh suất lĩnh đoàn người nghênh đón, bắt chước ngữ khí Tống Thanh Thư hỏi.
Trương Tam Phong nghi ngờ nhìn qua Tống Thanh Thư (Hạ Thanh Thanh) rước mắt, bất quá vẫn đáp:
– Ả… ta có chút việc cần đi ra ngoài tìm hiểu một chút…
– Trương chân nhân một đường dài rong ruổi mệt nhọc, xin mời tất cả vào thành…
Một bên A Cửu vái chào, ôn nhu nói.
Nhìn thấy A Cửu, Trương Tam Phong hai mắt tỏa sáng:
– Vị này chắc hẳn là Trường Bình công chúa, bần đạo thất lễ…
A Cửu vội vàng đáp:
– Không dám… không dám, Trương chân nhân là thái sư phụ của Tống lang, đương nhiên cũng là thái sư phụ của A Cửu, A Cửu nào há có thể dám nhận đại lễ…
Còn Nhậm Doanh Doanh lúc đầu nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Thư (Hạ Thanh Thanh), đôi mắt nhanh phun ra lửa, tuy nhiên khi nhìn thấy A Cửu kế bên, không nhịn được cũng âm thầm cảm thán mỹ mạo của A Cửu: “Trước kia Cửu công chúa tại Minh giáo lúc làm Thánh Nữ, đã thanh lệ thoát tục, không nghĩ tới một đoạn thời gian không gặp, bây giờ lại càng sáng rực kiều diễm nổi bật hơn trước nữa…”.
Nghĩ đến đây Nhậm Doanh Doanh lại tức giận bất bình, nữ nhân này xuất trần thoát tục, tại sao lại cùng kết lấy với tên Tống Thanh Thư dâm tặc kia, thật sự là lão Thiên không có mắt.
Bên cạnh tâm tình Ô Vân Châu cùng Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn tương phản, khi nhìn thấy người trong mộng của mình quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn bất phàm, bên trong phương tâm nàng phanh phanh trực nhảy, tuy nhìn lúc thấy bên cạnh Tống Thanh Thư (Hạ Thanh Thanh) đã có A Cửu xinh như tiên nữ, nàng có chút nghĩ lại thân mình lại đau xót: “Hắn có tình lữ xinh đẹp như vậy, chắc hẳn là không thèm nhìn đến một nha đâu như ta, chỉ là không biết hắn cùng vị cao nhân của mình, đến tột cùng ai anh tuấn hơn ai…”
Ô Vân Châu vừa nghĩ, một bên vô thức hướng qua vị cao nhân mang mặt nạ nhìn lại, vừa vặn lại thấy ánh mắt bất thiện của A Tử, liền bị dọa phải vội vàng dời đi ánh mắt.
A Tử hừ một tiếng, trong lòng suy nghĩ: “Tiểu mỹ nữ này có một bộ dạng phát xuân, xem ra thì đối với chủ nhân nhà ta cũng có hảo ý, hừ… phải tìm cơ hội giáo huấn nàng một phen… Bất quá khi đối diện với tên Tống Thanh Thư (Hạ Thanh Thanh) đúng thật sự là tuấn lãng bất phàm a, quả nhiên không uổng công ta nhập vào Trung Nguyên… A… phì phì… ta suy nghĩ lung tung cái gì vậy, tên tiểu bạch kiểm này làm sao sánh bằng được chủ nhân nhà ta chứ…”
Nghĩ đến lúc đêm đó khi thân mật gần gũi, chủ nhân cũng không có lấy lấy cái mặt nạ xuống, A Tử có chút rầu rĩ không vui: “Chủ nhân không cho ta biết bộ dáng thật sự, vạn nhất về sau có người mang mặt nạ giả mạo chủ nhân đòi cùng giường, thì ta làm như thế nào để phân biệt đây chứ…”
Một bên Tác Ngạch Đồ gặp song phương hàn huyên một lúc, cũng vội vàng nghênh đón:
– Tống hiền đệ, lúc trước từ biệt tại Kinh Thành đã lâu…
Vừa nói vừa giang hai cánh tay hướng đến Tống Thanh Thư, Hạ Thanh Thanh định ôm chầm, để bày tỏ chi tình thân mật.
Tống Thanh Thư sắc sạm lại, thấy Tác Ngạch Đồ sắp chiếm lấy tiện nghi Hạ Thanh Thanh, ngón tay ở trong tay áo nhẹ bắn ra.
– Ai ui…
Tác Ngạch Đồ liền cảm thấy đầu gối tê rần, cả người lảo đảo quỳ gối trước mặt Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh lúc đầu muốn trốn tránh, lại lo lắng hai người Tống Thanh Thư và Tác Ngạch Đồ quả thật có giao tình quá mệnh, trốn tránh sẽ bị người nhìn ra sơ hở, đang thời khắc tiến thối lưỡng nan, thì thấy Tác Ngạch Đồ thế mà ngã sấp xuống, nên hoàn toàn yên tâm:
– Tác huynh làm cái gì vậy, mau mau xin đứng lên…
Tác Ngạch Đồ trên người tất cả đều là bụi, mặt xấu hổ, ngượng ngùng nói ra:
– Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chân đột nhiên tê dại khụy xuống…
Trương Tam Phong như có điều suy nghĩ nhìn Tống Thanh Thư liếc một chút.
– Tống hiền đệ a, ngươi không biết, ca ca ta lần này tới gặp ngươi, suýt chút nữa thì cái mệnh không còn, nhờ có Trương chân nhân cùng vị anh hùng cao nhân này cứu giúp.
Tác Ngạch Đồ đứng lên liền bắt đầu giới thiệu.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đeo mặt nạ, Hạ Thanh Thanh cùng A Cửu không hẹn mà cùng liếc nhau, nhao nhao nghi hoặc nhìn đối phương.
Tống Thanh Thư tiến lên thi lễ:
– Hư Nhược Vô xin chào Kim Xà Vương cùng Cửu công chúa, dám hỏi chỗ này có một vị cô nương tên là U U? Tại hạ cùng với cô nương U U là bằng hữu, đang tìm kiếm nàng, mong rằng hai vị cho biết.
Lúc đầu các nàng đã cảm thấy mặt nạ của Tống Thanh Thư có chút quen mắt, hình thể bộ dáng cùng tình lang của mình rất là tương tự giống nhau, bây giờ nghe hắn nhấc đến cô nương U U, hai nàng đâu còn có hoài nghi là ai khác nữa chứ.
Hai nang đều là hạng người cực kỳ thông minh, biết Tống Thanh Thư không muốn lấy bộ mặt thật sự để hội ngộ, thì biết hắn có đạo lý riêng mình, bởi vậy hai nàng cũng không có biểu hiện ra dị dạng, chỉ là trong ánh mắt ẩn hiển ra vẻ vui mừng.
– Chỉ sợ làm công tử thất vọng, nơi này của chúng ta không có vị cô nương nào là U U cả…
Hạ Thanh Thanh từ tốn nói, trong lòng bởi vì đối phương nhắc đến cái tên giả của mình trước kia, sinh ra một cảm giác, ngọt ngào.
– Tuy nhiên tình ý của công tử, cô nương U U kia nhất định có thể cảm nhận được.
Trừ những người trong cuộc thì hiểu lấy, còn lại tất cả mọi người bên ngoài nghe qua đối thoại của bọn họ như lọt vào trong sương mù, Nhậm Doanh Doanh càng gấp đến độ dậm chân, nàng nghĩ thầm cao nhân này đang giả mạo làm Lệnh Hồ Xung đến đoạt cưới a, tại sao lại cùng nữ nhân của Tống Thanh Thư tựa như dính líu có quan hệ? Tuy nhiên cho tới bây giờ, nàng cũng không có cách nào nói được cái gì, đành phải đi một bước rồi nhìn một bước.
Một đoàn người vào trong thành, khi đi vào đến phòng đại nghị sự, Hạ Thanh Thanh giả bộ như vừa mới nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh:
– A… Nhậm tiểu thư cũng cùng đến đây sao?
Tống Thanh Thư vừa đi ra bên ngoài một thời gian ngắn, thoáng cái đã nghe nói có hôn thê là Nhậm Doanh Doanh của Ma giáo, Hạ Thanh Thanh cùng A Cửu dù rộng lượng đến đâu, cũng khó tránh khỏi có chút ý nghĩ bực tức.
Đối mặt Tống Thanh Thư (Hạ Thanh Thanh), sắc mặt Nhậm Doanh Doanh tự nhiên không có gì hảo ý, chỉ hừ một tiếng rồi không đáp lời.
Một bên Trương Tam Phong cũng thừa cơ mở miệng nói:
– Thanh Thư, lần này ta đến, cũng có một việc liên quan đến vị Nhâm tiểu thư này…