Phần 252
Ca Bích gật gật đầu:
– Đúng vậy a.
– Lần kia theo muội đi ra bên ngoài đi săn cũng chính là Tống Thanh Thư sao?
Hoàn Nhan Bình lúc này vừa thẹn vừa giận, không biết làm sao kể rõ cho tỷ tỷ mình biết…
– Ngày đó muội nghĩ rằng hắn là tỷ phu, nên đã cùng hắn… cùng hắn…
Ca Bích mím môi, khóe miệng mỉm cười thản nhiên:
– Muội bây giờ mới kịp phản ứng? Vừa rồi còn cười nhạo tỷ tỷ, kết quả mình cũng mơ hồ bị nam nhân khác cưỡi trên thân mà không biết.
Hoàn Nhan Bình sắc mặt âm tình bất định, bỗng nhiên ngẩng đầu:
– Tỷ tỷ biết chuyện ngày đó sao?
Ca Bích thở dài:
– Ta cũng là sau đó thì mới biết được đấy, lúc ấy thấy muội có khuôn mặt ngọt ngào hạnh phúc, nên cũng không đành lòng nói cho muội biết, chỉ đành có thể dặn dò Thanh Thư tốt hơn nên rời muội xa một chút.
– Tống Thanh Thư này chính là tên hỗn đản khốn kiếp…
Nghĩ đến chính mình đần độn, u mê đem tấm thân xử nữ dâng lên cho hắn, Hoàn Nhan Bình tức giận muốn ngất đi…
– Hắn đối với tỷ muội chúng ta đều có hành động khi dễ như vậy, thế so cùng với Hoàn Nhan Lượng cầm thú kia thì có cái gì khác nhau chứ!
Ca Bích trêu ghẹo nói:
– Ai bảo trong lòng muội muốn làm loạn, thẳng nhớ thương đến tỷ phu của mình, cái này là trời cao thay cho ta trừng phạt muội đấy.
Hoàn Nhan Bình nghe vậy thì ngơ ngẩn, áy náy nhìn xem Ca Bích:
– Tỷ tỷ… có trách muội đối với tỷ phu thì không an phận lại còn để xảy ra chuyện như vậy?
Ca Bích cười lắc đầu:
– Chúng ta thân là tỷ muội, lại có mối quan hệ lại tốt như vậy, những năm qua muội đối với tỷ phu có cảm giác ra sao, thì ta cũng nhìn thấy ở trong mắt, chứ đầu có cần chờ đến muội mở miệng, chẳng lẽ ta đây làm tỷ tỷ lúc gặp muội thì cấm không cho vào cửa? Chỉ là muội có tật giật mình, nên cứ lén lút làm ta chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, muội đã đã ưa thích hắn như vậy, thì ta đây cũng phải theo ý của muội, mỗi lần muội tới tìm tỷ phu đi ra ngoài dạo chơi ta đều mắt nhắm mắt mở, chỉ là tuyệt đối không ngờ tới, cuối cùng người được lại tiện nghi lại là Thanh Thư.
– Đừng đề cập đến hắn nữa, muội nghe được lại thêm phiền muộn đây…
Hoàn Nhan Bình trong long bối rối cực kỳ muốn phát điên, Tống Thanh Thư ở trong lòng nàng, vốn chỉ là một đạo tặc thần bí có bản lĩnh cực kỳ cao cường, nàng đối với hắn vừa kiêng kị lại vừa bội phục, nào ngờ đối phương rõ ràng trong nháy mắt lại trở thành nam nhân của nàng! Lúc này nghĩ đến hắn, Hoàn Nhan Bình liền cảm thấy trong lòng mình ngũ vị tạp trần.
– Thế nhưng không đề cập tới hắn thì không được a…
Ca Bích cũng vuốt vuốt huyệt Thái Dương mình, hiển nhiên nàng cũng cực kỳ đau đầu…
– Hắn bởi vì chuyện của Thường Thắng vương, nếu không vì ta đi cầu hắn thả Thường Thắng vương ra, thì hắn cũng sẽ không rơi xuống vũng lầy như thế, giờ đây ta làm sao có thể nhìn thấy hắn chết mà không cứu đây này.
– Tỷ tỷ… cũng đã đi cầu hắn?
Hoàn Nhan Bình lên tiếng kinh hô…
– Lúc trước muội cũng đã đi cầu hắn không nên làm khó Thường Thắng vương.
Ca Bích cũng là ngẩn ngơ:
– Xem ra tỷ muội của chúng ta quả nhiên tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông).
Hoàn Nhan Bình tức giận hừ một tiếng:
– Lúc ấy muội đi cầu hắn, thấy thái độ của hắn lãnh đạm, cuối cùng thì hắn phán Thường Thắng Vương vô tội, muội còn tưởng rằng hắn chỉ là mặt lạnh tim nóng, đã vì muội mà bốc lên mạo hiểm như vậy, còn cảm động rất nhiều, đến lúc biết ra thì nguyên lai hắn làm vậy chính là vì tỷ tỷ…
Ca Bích nhịn bật cười:
– Làm sao vậy Bình nhi, muội ăn dấm chua với tỷ tỷ hả?
Hoàn Nhan Bình sắc mặt ửng hồng:
– Ai mà ăn dấm chua với tỷ tỷ, trong lòng của muội chỉ có một tỷ phu, làm sao lại vì Tống Thanh Thư mà ghen tức chứ.
Ca Bích âm u cảm thán:
– Không ngờ tỷ muội của chúng ta đời này đã định trước sẽ cùng với một nam nhân dây dưa không rõ, lúc trước thì là cùng với tỷ phu của muội, bây giờ lại là cùng chung với Tống Thanh Thư.
Hoàn Nhan Bình gấp vội khoát tay nói:
– Đó là do tỷ tỷ cho rằng như vậy, cho tới bây giờ muội chỉ nhận biết tỷ phu, tỷ tỷ nếu muốn tái thì tốt rồi, dù sao thì muội cũng sẽ vì tỷ phu mà giữ đạo nghĩa đấy.
– Hừ… muội cố ý muốn làm tổn hại ta phải không?
Ca Bích cười mắng…
– Muội vừa không có gả cho tỷ phu của muội, vừa không có cùng hắn phát sinh quan hệ gì cả, vậy vì hắn mà giữ cái đạo nghĩa gì vậy! Nam nhân của muội chính là Tống Thanh Thư kia…
Hoàn Nhan Bình bĩu môi:
– Muội mặc kệ, dù sao muội cũng sẽ vì tỷ phu mà gìn giữ đạo nghĩa…
– Không được nói hồ đồ…
Ca Bích đau đầu nói…
– Nếu có gìn giữ đạo nghĩa thì chỉ có tỷ tỷ là được rồi, muội còn trẻ, không thể cứ như vậy để thời gian lãng phí trôi qua…
Hoàn Nhan Bình hồ nghi nhìn ánh mắt Ca Bích:
– Tỷ tỷ giữ đạo nghĩa cùng với tỷ phu? Muội xem ra bây giờ tỷ tỷ cùng với Tống Thanh Thư sinh hoạt vô cùng vui vẻ chứ có gì mà giữ lấy đạo nghĩa đâu này?
Ca Bích khẽ gắt, sắc mặt càng thêm đỏ:
– Ta đã cùng Thanh Thư thương lượng qua rồi, vì để cho tỷ phu của muội mãi mãi sống ở trong lòng mọi người, hắn sẽ tiếp tục lấy thân phận tỷ phu của muội qua thêm một đoạn thời gian, thay cho tỷ phu của muội làm rạng rỡ tông môn, hơn nữa chờ cho ta sau khi sinh ra hài tử, sẽ để cho hài tử mang lấy họ Đường Quát, như vậy thanh danh tỷ phu của muội sẽ không bị tổn hại, cũng là cho hắn có được truyền thừa hương khói.
Hoàn Nhan Bình ngây dại, không nghĩ tới tỷ tỷ tính toán được sâu xa chu đáo như vậy…
– Hắn… hắn… nguyện ý để cho hài tử mang họ của tỷ phu sao?
Hoàn Nhan Bình hỏi, trong cái thế giới này, trừ phi đến bước đường cùng hoặc là vạn bất đắc dĩ, không ai muốn đem nhi tử của mình thừa tự trong nhà người khác, bởi vì nếu đã để cho làm nhi tử của mình thừa tự trong nhà người khác, thì có nghĩa là hài tử với ngươi sẽ không bất kỳ quan hệ gì, về sau hài tử có tế tự gì gì đó đều chỉ sẽ chịu trách nhiệm đối với gia tộc của nhà người khác mà thôi.
Ca Bích biết rõ trong tâm tư của Hoàn Nhan Bình vẫn không có tiêu tan hết, bất quá chuyện như vậy phát sinh trên người nữ nhân, hoàn toàn không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cho nên Ca Bích cũng không có cưỡng cầu Hoàn Nhan Bình, chỉ là uyển chuyển nói thay cho Tống Thanh Thư qua lời hữu ích:
– Tỷ tỷ cũng không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, hắn thật đúng là nam nhân…
Nói đến đây, nàng không lại nghĩ đến một ít cảnh tượng lúc hắn hoan ái cùng nàng, khiến cho nàng mặt đỏ tới mang tai, người nam nhân kia hoàn toàn chính xác rất săn sóc ôn nhu, nhưng lúc trên giường thì lại dũng mãnh như một vị tướng lãnh xông pha ra sa trường…
Hoàn Nhan Bình hừ một tiếng:
– Tỷ tỷ cũng đừng đem hắn đề cao quá mức đi, hắn có được một thê tử xinh đẹp của người khác cùng chung giường, mà không cần hắn cõng lấy cái trách nhiệm gì, nếu muội là nam nhân đó, thì cũng đáp ứng như vậy…
Ca Bích cũng không chịu được nữa rồi, đỏ mặt gắt lấy Hoàn Nhan Bình:
– Này… muội dám làm tổn hại đến tỷ tỷ như vậy sao!
Hai người nói chuyện thêm một lát sau thì ngừng lại, Ca Bích hỏi dò:
– Muội sẽ không bởi vì oán trách hắn mà không trợ giúp hắn nữa chứ?
Hoàn Nhan Bình lắc đầu:
– Muội là người ân oán rõ ràng, hắn nếu đối với tỷ phu có ân, thì muội sẽ không thấy chết mà không cứu. Còn về phần hắn… hắn khi dễ muội, về sau lại cùng với hắn tính sổ.
– Nhưng bây giờ chúng ta đâu còn có biện pháp nào nữa đâu đây…
Ca Bích sắc mặt ảm đạm xuống…
– Vừa rồi ta đã đi cầu qua với hoàng huynh rồi, cuối cùng thì hoàng huynh không có đáp ứng, đã vậy còn không cho phép ta được tiến cung nữa…
HẾT QUYỂN 4