Phần 243
– Quận chúa chắc chắn chứ?
Tống Thanh Thư nhíu mày, nói thật hắn cũng không hiểu rõ Triệu Mẫn đang suy nghĩ gì.
– Công tử bây giờ có qua hay là không qua?
Tống Thanh Thư ngẩn ra khi thấy Triệu Mẫn cáu lên, vội trơ mặt bước tới gần.
– Ngồi thấp xuống một chút.
Nhìn lấy Tống Thanh Thư đứng tại bên cạnh thùng tắm, đang từ trên cao nhìn xuống nhìn mình, Triệu Mẫn sắc mặt đỏ lên, vội lấy một tay che lấy hai bầu vú của mình, một tay che lại bên dưới hạ thể, bởi vì trên mặt nước chẳng có lấy những cánh hoa thơm che phủ như thông thường, lần này chỉ sợ đều bị hắn nhìn thấy hết rồi.
– Quận chúa sẽ không thật muốn hôn tại hạ chứ?
Tống Thanh Thư mắt trợn tròn nhìn qua nàng, một mặt không thể tin bộ dáng.
– Phí lời làm gì, nhanh lên ngồi thấp xuống.
Triệu Mẫn cả giận nói.
Tống Thanh Thư tuy cảm thấy có chút quỷ dị, vẫn là theo lời thấp người ngồi xổm xuống, vừa định nói với Triệu Mẫn cái gì, nào ngờ Triệu Mẫn vừa vặn rướn người đem đầu lại gần…
Tống Thanh Thư khẽ giật mình ngẩng đầu lên, vừa vặn một bờ môi mềm mại chăm chú dính sát trên miệng của hắn.
Triệu Mẫn lại là như điện giật rụt đầu về lại, vừa thẹn vừa giận:
– Công tử làm gì đột nhiên ngẩng đầu lên vậy.
Nguyên lai nàng chỉ tính toán hôn lên mặt Tống Thanh Thư, nào ngờ hắn đột nhiên ngẩng đầu, tạo thành hình ảnh vừa rồi miệng đối miệng hôn nhau…
Sờ sờ bờ môi, phía trên tựa hồ còn lưu lại dư hương của mỹ nhân, Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Cô nương đâu có nói là không được ngẩng đầu lên chứ.
– Vô lại!
Triệu Mẫn khẽ gắt, nghiêng đầu sang một bên…
– Tốt, hiện tại cũng đã hôn rồi, đến lượt công tử tuân thủ lời hứa thả bản cô nương ra đi.
– Nguyên lai là quận chúa sớm đã ưa thích tại hạ rồi, chẳng qua là không nói ra a…
Tống Thanh Thư cười nói.
Triệu Mẫn vội nói:
– Công tử đừng có suy nghĩ lung tung, ta chỉ là vì đàm phán để đạt được lợi ích tối đa mà thôi, so với cái công phu sư tử ngoạm kia với hoàng kim hai mươi vạn lượng, bạch ngân một trăm vạn lượng, chỉ là một cái hôn thì tính là cái gì.
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn qua nàng, ôn nhu nói:
– Thật ra thì trong lòng tại hạ, cái gì hoàng kim hai mươi vạn lượng, bạch ngân một trăm vạn lượng, còn kém rất xa ngươi một cái môi thơm trân quý này của quận chúa.
Triệu Mẫn sửng sốt, mặc dù biết đối phương hơn phân nửa là nói lấy lòng mình, thế nhưng là nghe hắn nói đến lời chân tình như thế này, trong lòng vẫn là không nhịn được cảm động, bất quá e sợ bị Tống Thanh Thư xem thấu tâm tư, nàng vội bĩu môi:
– Bên cạnh công tử có nhiều nữ nhân như vậy, chỉ sợ ai cũng bị cái loại dỗ ngon dỗ ngọt này công hãm, đúng là rất lợi hại, nhưng đáng tiếc bản cô nương không phải là loại nữ nhân ngốc nghếch kia…
Tống Thanh Thư cười cười, cũng không nhiều thêm giải thích, nói thẳng:
– Quận chúa cho là tại hạ hư tình cũng tốt, giả ý cũng được, dù sao tại hạ nói được thì làm được, chút nữa thì quận chúa liền có thể đi.
Hắn cũng không phải là vì nữ sắc mà vứt bỏ Kim Xà Doanh không để ý tới, mà chính là có một tầng cân nhắc, cứ việc bây giờ Kim Xà Doanh bách phế đãi hưng, tiền tài cực kỳ túng thiếu, thế nhưng là hắn không nghĩ tới dùng biện pháp lấy ngân lượng từ Mông Cổ, dù sao hắn đánh danh cờ xí là “Khu trừ Thát Lỗ khôi phục Trung Hoa”, một khi cùng Mông Cổ có tiền tài tới lui, về sau cũng là một khoản sổ nợ rối mù không rõ, rất dễ dàng bị địch nhân coi đây là cái cớ, dao động nói xấu căn cơ chính nghĩa của hắn, như vậy thì là được chả bằng mất.
Vừa rồi hắn dùng công phu sư tử ngoạm bất quá là muốn trêu đùa Triệu Mẫn một chút, nhìn xem nàng sẽ ứng đối ra sao mà thôi, chỉ là bất quá không nghĩ tới nàng lại dám làm như thế.
Triệu Mẫn ẩn tránh thấp bên trong làn nước không đáp lời, cũng không biết suy nghĩ cái gì, rất nhanh bên trong gian phòng không gian trở nên có chút ái muội.
– Ta có phải là đến không đúng lúc?
Ca Bích ôm một chồng y phục sạch sẽ đi tới, rất bén nhạy phát giác được trong phòng có chút cổ quái.
– Không có… không có gì!
Triệu Mẫn có chút tâm hoảng ý loạn nói…
– Đã làm phiền tỷ tỷ.
Ca Bích đem y phục phóng tới bên cạnh thùng tắm, cười ôn nhu:
– Ta nhìn thấy bô dáng của cô nương cùng ta cũng không sai biệt lắm, cho nên lấy y phục của ta mang đến, mong cô nương bỏ qua cho.
– Tỷ tỷ nói…
Triệu Mẫn lần nữa hướng đến Ca Bích nói lời cảm tạ, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Tống Thanh Thư vẫn đứng yên tại chỗ, nhất thời lại tức giận nói…
– Ta muốn mặc y phục, chẳng lẽ công tử cứ đứng bên cạnh nhìn?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Quận chúa cứ mặc, tại hạ sẽ không để ý tới đâu…
Bỗng nhìn thấy ánh mắt hai nàng không hẹn mà cùng giận dữ, hắn vội vàng nói:
– Chỉ đùa một chút… tại hạ đi ra ngoài trước.
Ở ngoài cửa ngán ngẩm chờ một lát, từ bên trong cửa phòng mở ra, Tống Thanh Thư nhìn lại, chỉ thấy hai nàng đều thanh tú tuyệt trần đứng chung một chỗ, quả thật là không biết để mắt đến trên thân nàng nào mới là tốt…
– Họ Tống kia, ta muốn đi.
Có lẽ là vừa tắm rửa xong, khuôn mặt Triệu Mẫn nhuộm một tầng nhàn nhạt ửng đỏ, càng lộ vẻ kiều diễm rung động lòng người.
– Đi vội vã như vậy sao? Tại hạ vẫn còn muốn lưu quận chúa ở lại làm khách đây này.
Tống Thanh Thư một mặt lưu luyến không muốn nàng rời đi.
– Phi… ta thì không muốn ở lại chỗ này của công tử…
Nghĩ đến khoảng thời gian tối tăm không thấy mặt trời bên trong mật thất, Triệu Mẫn vẫn còn có chút sợ hãi…
– Bản cô nương đi đây…
Nói xong liền giũ váy, tiêu sái bước đi ra phía ngoài, đi mấy bước, thấy Tống Thanh Thư không có làm khó dễ, nàng liền dừng lại nói ra:
– Xem ra thì công tử cũng lời giữ lời nói, bản cô nương cũng biết thế nào là tốt xấu, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đem toàn bộ thế lực rút khỏi Kim Quốc, nơi này cứ để cho công tử tùy ý phát huy.
Nàng nghĩ rất thấu triệt, đã là Tống Thanh Thư cũng là có mục đích đảo loạn Kim Quốc, như vậy nàng có lưu lại nơi này ý nghĩa cũng không còn có bao nhiêu, huống chi Nhữ Dương Vương phủ còn có nhiều chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, nàng cũng không có khả năng ở lại đây một thời gian dài, cho nên chi bằng thuận nước giong thuyền để cho Tống Thanh Thư.
– Quận chúa chuẩn bị đi đến chỗ nào đây?
Triệu Mẫn thì luôn luôn xuất quỷ nhập thần, nên Tống Thanh Thư cũng tò mò nàng đến hành tung của nàng.
– Ai bảo ta số khổ trúng phải Tam Thi Não Thần Đan, trong khi công tử lại không giúp ta đi tìm thuốc giải, giờ đây ta cũng chỉ đành tự mình đi tìm a…
Triệu Mẫn u oán nói…
– Lần này đạt được tin tức, có ba nơi là có khả năng Mộ Dung Cảnh Nhạc hạ lạc, Đại Hưng phủ cũng là một, thế nhưng trong khoảng thời vừa rồi ta tại Kim Quốc cũng không có phát hiện ra đầu mối gì, đành phải lại đi dò tra hai nơi còn lại…
– Hai nơi đó ở đâu?
Tống Thanh Thư vội hỏi, mặc dù đến sang năm Đoan Dương còn cách một thời gian dài, thế nhưng bên trong thân thể Triệu Mẫn đang trúng kịch độc, tính mạng cũng giống như là mành chỉ treo chuông, khiến cho người ăn ngủ không yên.
Triệu Mẫn mím môi lắc đầu:
– Tạm thời không thể nói cho công tử biết được, để cho lần sau nếu gặp lại nhau thì còn có bất ngờ…
– Ách?
Tống xanh không còn gì để nói.
Triệu Mẫn phất tay, thân hình dần dần rời xa, trong không gian loáng thoáng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nàng:
– Công tử còn ở tại Kim Quốc thì cũng giúp ta lưu ý một chút đến nơi hạ lạc của Mộ Dung Cảnh Nhạc, chắc hẳn công tử cũng không nỡ nhìn thấy ta chết chứ? Ha… ha…
Ca Bích thấy vậy thở dài một hơi:
– Xem ra thúc thúc cùng vị Triệu cô nương này có mối quan hệ không thể so sánh tầm thường a.
– Xem như vừa là địch vừa là bằng hữu…
Tống Thanh Thư cười cười, lại nhớ đến lúc nhìn thấy thân thể trần truồng của Triệu Mẫn mờ ảo bên dưới làn nước, một cổ tà hỏa đột nhiên dân lên cao, một tay ôm chầm bờ eo Ca Bích, tại bên tai nàng thổi nhẹ một hơi…
– Bất quá đệ cùng nàng có quan hệ cũng không có giống như quan hệ thân mật của đệ với tẩu tẩu… tẩu tẩu hiểu chứ…
Ca Bích đỏ bừng mặt, đôi bàn tay trắng như phấn nện nhẹ vào trên ngực hắn khi nhìn thấy bộ dáng của hắn, thì biết là hắn đang muốn gì rồi.
Vừa nói xong, thì bàn tay của Tống Thanh Thư cũng đã duỗi vào bên trong làn váy của nàng sờ loạn rồi, Ca Bích hơi thở phì phò.
– Đừng sờ… ô uế, đừng… từ sang giờ… ta chưa tắm rửa qua…
Tống Thanh Thư không quản đến phản ứng của nàng, cởi bỏ nút thắt áo váy của Ca Bích, đưa tay vào trong cái yếm, đem một đôi bầu vú căng tròn của nàng vuốt ve lấy, rất nhanh hai đầu núm vú phấn nộn chậm rãi trở nên cứng rắn nhô đầu hẳn ra, ánh mắt xinh đẹp tuyệt trần của nàng hơi nhắm, đôi lông mi thật dài không ngừng run run.
Tống Thanh Thư bàn tay của hắn cuốn làn váy Ca Bích hướng lên trên, bên trong chỉ còn một cái tiểu nội khố thủy lam, hai bên lộ ra cặp mông trắng như tuyết, hắn để cho Ca Bích cúi người xuống, tay vịn trước mặt thành cái thùng tắm, mái tóc Ca Bích tóc vẫn búi lên đơn giản, mặt trên cắm một cái trâm hồ điệp màu trắng, lúc này nàng hơi cúi thấp đầu, một đôi chân dài trắng nõn với chính giữa trung gian màu thủy lam cái tiểu nội khố, cái mông nảy nở tạo thành một đường cong duyên dáng, hướng về phía sau vểnh lên, từ phía sau mơ hồ thấy từ giữa hai chân nàng, từ phía trước có mấy sợi lông đen âm hộ nhô dài ra, Tống Thanh Thư một bên hai tay vịn cái mông của nàng, để cho đôi chân ngọc của nàng tách ra, lập tức vừa nhẹ lại chậm chạp trầm xuống hạ thân, đem cây côn thịt cứng rắn kia đang có nhu cầu cấp bách muốn được phát tiết, đưa sâu vào bên trong cơ thể Ca Bích.
– Ân… a…
Vài tiếng rên rỉ thật dài kèm theo động tác Tống Thanh Thư sáp nhập cây côn thịt rút ra đút vào bên trong mật động Ca Bích… hắn cảm thụ được bên trong hang động của nàng ướt át thành thịt lại có lực đàn hồi khép lại thật chặt quanh thân cây côn thịt, một bên không ngừng rút ra đút vào lấy cây thịt cứng rắn.
Nàng rất nhanh liền sắp đến cao triều, tiếng rên rỉ của Ca Bích đã trở thành tiếng thở dốc không ra hơi, theo cây côn thịt Tống Thanh Thư nhanh chóng rút ra đút vào, Ca Bích đã cảm thấy quy đầu côn thịt của hắn rung động, một bên đong đưa cái mông loáng mịn màng, một bên thở hổn hển nói:
– Không cần nương nhẹ… làm… làm mạnh… bên trong đi, không được… ừ… mau… a… ừ…
Bên trong thành thịt non âm động Ca Bích co rút lại, hiển nhiên là Tống Thanh Thư đang dùng sức đầy cây côn thịt lửa nóng nghiền nát lấy sâu trong chỗ đào nguyên kiều nộn kia, Ca Bích cảm giác lập tức từng trận trận tê dại đánh úp về phía toàn thân nàng, thân thể yêu kiều nàng khẽ run, răng ngà cắn môi son, hai tay chăm chú bấu chặt thành thùng tắm, đang đợi chờ hắn bộc phát, Tống Thanh Thư cũng không đành lòng chà đạp nàng lâu hơn, một hồi cấp tốc chạy nước rút…
Đến khi hắn đem cây côn thịt cắm vào chỗ sâu nhất, quy đầu một trướng lên lập tức bắn ra từng làn dương tinh nóng hổi, đem toàn bộ dương tinh trong cơ thể phóng thích đi ra xuất tại trên hoa tâm nàng, Ca Bích bị cú kích thích này, toàn thân trận trận run rẩy, âm tinh lại cũng lần nữa tiết ra…
Lúc nàng mặc y phục, Ca Bích oán giận trách hắn:
– Thúc thúc xem này, bên trong đầy ngập, làm sao ta mặc vào cái tiểu nội khố để đi ra ngoài đây chứ, làm sao đây à…
Nước trong thùng tắm là Triệu Mẫn đã nhúng thân thể qua, đương nhiên là Ca Bích sẽ không bao giờ đụng đến…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Bất quá tiếp theo phát sinh một sự kiện đại sự làm chấn kinh triều dã, khu vực Hà Nam có quân binh nổi loạn, tự xưng là hoàng đệ Án Sát Đại Vương, khởi binh tạo phản.
Tuy nhiên quy mô cuộc phản loạn rất nhanh liền bị bình định, chỉ là các vị quan văn võ trong triều đều biết chuyện này sẽ không nhanh hoàn tất kết thúc như thế, sở dĩ như thế bởi vì quân binh tạo phản tự xưng là hoàng đệ Án Sát Đại Vương! Mà đương kim hoàng thượng chỉ có một thân đệ đệ là Thường Thắng Vương Hoàn Nhan Nguyên.
Đoạn thời gian trước tất cả mọi người đều cho là Thường Thắng Vương đã xong đời, nhưng kết quả hoàng thượng thay đổi làm cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, không những không có truy cứu Thường Thắng Vương chi tội bất kính, mà còn phong thưởng lấy đó làm trấn an.
Lần này quân binh Hà Nam tạo phản, mọi người liền cho là hoàng thượng cao lắm là cười một tiếng rồi cho qua, để chứng tỏ đế vương khoan dung độ lượng, dù sao trong khoảng thời gian này thái độ hoàng đế đối với Thường Thắng Vương là cực kỳ thân mật.
Nào ngờ Hoàn Nhan Đản sau khi nhìn xem tấu chương, lập tức liền trở mặt, hạ lệnh thị vệ đem Thường Thắng Vương nhốt vào thiên lao, tên cầm đầu quân binh tạo phản cũng bị áp giải vào kinh, cả vụ án liền giao cho phò mã Đường Quát Biện làm chủ thẩm.
Tống Thanh Thư cũng là vô cùng ngoài ý muốn, sự tồn tại uy danh của Đường Quát Biện tại trong triều đình rất yếu, tuy là chức quan tả thừa, thế nhưng hắn biết rõ đó là nhờ vào thân phận trượng phu của Ca Bích. Lần này dính đến đại án tạo phản với một vương gia như thế này, tại sao lại giao cho hắn đến chủ trì chứ?
Thẳng đến khi Hoàn Nhan Lượng tới tìm hắn, thì hắn mới hiểu được đầu đuôi sự tình.
Bởi vì vụ án này trọng đại, trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư liền thiết lập hẳn nơi làm việc ở trong thiên lao, để phòng ngừa bị thế lực ngoại giới gây nên ảnh hưởng, hoàng đế hạ chỉ, trong lúc phá án không cho phép hắn cùng bất luận cùng kẻ nào khác tiếp xúc.
Trên có chính sách thì bên dưới có đối sách, Hoàn Nhan Đản chỉ lệnh nhưng không có cách nào ngăn được toàn bộ người, tối hôm đó Hoàn Nhan Lượng liền phủ lấy một cái áo choàng trà trộn vào thiên lao.
Có lẽ là đã mua chuộc những người liên quan, bọn ngục tốt trong thiên lao rất ăn ý tránh ra nơi khác, chỉ lưu lại Tống Thanh Thư cùng Hoàn Nhan Lượng hai người đầy đủ không gian trò chuyện.
Hoàn Nhan Lượng cùng Tống Thanh Thư một trận hàn huyên về sau, rất nhanh liền vào nhập chính đề, cũng nhắc nhở cho Tống Thanh Thư biết vụ án này nhạc dạo là cái gì:
– Đường Quát huynh, lần này Thường Thắng Vương sẽ chết chắc…
– Chuyện này ta minh bạch, bất quá vẫn là muốn tra rõ sự tình một phen, dù sao đến lúc đó còn phải ngăn chặn lời ong tiếng ve…
Tống Thanh Thư âm thầm cười lạnh, Hoàn Nhan Lượng chiêu này quả thực là đem hắn đặt lên ở trên lửa nướng a, dựa theo chỉ thị của Hoàn Nhan Lượng làm việc, nghĩ đến trở thành một thanh đao trong tay Hoàn Nhan Lượng, được chỗ tốt thì Hoàn Nhan Lượng chiếm, tiếng xấu giết oan Thường Thắng Vương thì mình cõng đến.
Thế nhưng nếu không dựa theo chỉ thị của Hoàn Nhan Lượng mà làm, chẳng khác nào là cùng Hoàn Nhan Lượng công nhiên quyết liệt? Tiền kỳ đã đầu nhập tốn nhiều công sức như vậy, Tống Thanh Thư cũng không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh.
“Từ xưa đến nay, đầu danh trạng (làm vừa lòng) đều không phải là tốt để làm.” Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, tuy trước đó đã cùng Hoàn Nhan Lượng trao đổi thê tử, để có thể tiến vào phạm vi trọng tâm, nhưng rất rõ ràng, Hoàn Nhan Lượng cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm hắn, sự tình lần này cũng là một vấn đề thăm dò.
Nghe được hắn trả lời xong, Hoàn Nhan Lượng cũng không thấy có cái gì bất thường:
– Vậy thì cũng được, chuyện này ta muốn Đường Quát huynh làm cho thật tốt, để cho người không ai nói lời nào thì mới là hay. À… Đường Quát huynh, lần này ngươi sẽ có cơ hội tài sắc song thu rồi đấy…
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên mặt mày hớn hở nói.
– Tài sắc song thu?
Tống Thanh Thư không hiểu ra sao.
– Vì ta đã xem ngươi trở thành người một nhà nên mới nói ra…
Hoàn Nhan Lượng cẩn thận nhìn chung quanh, lại đưa miệng qua tới gần lỗ tai hắn nói…
– Lần này Thường Thắng Vương xảy ra chuyện, người trong nhà Thường Thắng Vương chắc chắn sẽ dốc hết sức lực chuẩn bị, ngươi đang nắm chủ thẩm là trọng yếu nhất, sẽ có một khoản ngân lượng phong phú phi nghĩa chờ ngươi.
– Lấy ngân lượng mà không giúp được gì, chuyện này không tốt lắm chứ?
Tống Thanh Thư nhướng mày hỏi, Hoàn Nhan Lượng ý tứ rõ ràng chính là muốn nhân cơ hội lần này tận lực bóp chết Thường Thắng Vương, đồng thời lại cổ vũ hắn thu hối lộ người nhà Thường Thắng Vương, cũng thật là đủ xấu xa…
– Có cái gì mà không tốt chứ?
Hoàn Nhan Lượng bình thản nói…
– Thường Thắng Vương lần này chết chắc, đến lúc đó người nhà hắn của hắn người thì sung quân, kẻ thì làm nô, còn có ai đủ bản sự lật được cơn sóng lớn này a? Đừng có ngại, loại chuyện này trong kinh thành lâu nay cũng đã phát sinh, ngươi có nhìn thấy qua, có người nào bởi vì chuyện giống như thế này mà xảy ra vấn đề chưa?
Tống Thanh Thư cảm thán, trong triều đình kẻ già đời thật đúng là đủ hắc, thủ đoạn độc ác không nói, càng đem cái vô sỉ phát huy đến cực hạn, chẳng qua hiện nay thân của hắn ở trong nước bùn, nếu làm không tốt ở trong nước bùn mà không bị nhiễm thì chẳng khác nào đi tìm đường chết, nên hắn đành phải cười nói:
– Vương gia nói đến tài thì ta hiểu, còn sắc thì là tình huống như thế nào?
Hoàn Nhan Lượng cười quỷ dị:
– Vương phi của Thường Thắng, được người xưng danh Đào Hoa phu nhân, dung mạo không kém gì tôn phu nhân, Đường Quát huynh hẳn đã từng nghe nói qua?
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc đáp:
– Đúng là có nghe qua…
– Bây giờ Đào Hoa phu nhân đang trong kinh thành, vì chuyện của trượng phu mình, đang bôn tẩu khắp nơi, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ đến trước cửa cầu ngươi đấy…
Hoàn Nhan Lượng nháy mắt ra hiệu nói…
– Một nữ nhân vì cứu trượng phu, chuyện gì có phát sinh cũng đều rất là hợp tình hợp lý a.
Tống Thanh Thư âm thầm bĩu môi, Hoàn Nhan Lượng không biết thân phận chân thật của Đào Hoa phu nhân, cho nên mới suy đoán như thế này cũng chẳng có gì lạ, Đại Khỉ Ti nữ nhân kia làm thế nào có thể vì Hoàn Nhan Nguyên mà hy sinh trong sạch chính mình chứ? Cũng như Hoàn Nhan Đản đường đường là hoàng đế, bất quá đạt được cũng chỉ là một ngụm khói mê mà thôi.
– Vương gia thật là khiến cho ta bội phục, bội phục.
Dù sao lời nói cũng không cần tiền, Tống Thanh Thư không ngại hống với Hoàn Nhan Lượng một hồi.
Hoàn Nhan Lượng trong long cũng cười lạnh: “Đào Hoa phu nhân bây giờ đã là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi nếu không biết sống chết dám đụng đến nàng, hắc… hắc… chờ đến lúc Ca Bích thành quả phụ, bản vương sẽ thay ngươi chiếu cố thật tốt với nàng…”
Hai kẻ tâm hoài quỷ thai trò chuyện một hồi, Hoàn Nhan Lượng liền vội vàng rời đi…
Hoàn Nhan Lượng rời đi không bao lâu, một khách không mời khác lại đến thiên lao, nhìn lấy cô nương xuất hiện ở trước mắt có chút tiều tụy, Tống Thanh Thư khẽ giật mình:
– Bình nhi?
– Đừng có gọi muội thân thiết như vậy nữa…
Hoàn Nhan Bình mặt không thay đổi nói…
– Lần trước muội từng nói qua, giữa chúng ta đã là ân đoạn nghĩa tuyệt.
Tống Thanh Thư biết nàng vì là sự tình lần trước ở Hoán Y Viện, bởi vì bị hắn lừa gạt rời đi, để cho nàng hoài nghi chính mình là chủ sử sau màn cái sự kiện Hoán Y Viện, từ đó cho rằng trước đó nhu tình mật ý đều là do lợi dụng nàng, còn Tống Thanh Thư xuất phát từ ý nghĩ đau dài, không bằng đau ngắn, liền ngầm thừa nhận việc này, từ đó về sau, Hoàn Nhan Bình trở về quay lại là một đại đương đầu có thủ đoạn độc ác của Hoán Y Viện kia.
– Um…
Tống Thanh Thư đành phải hỏi…
– Muộn như vậy muội tới không biết là có chuyện gì?
– Đương nhiên là ta vì vương huynh mà đến.
Hoàn Nhan Bình do dự một chút, thở dài một hơi…
– Nếu trong lòng của huynh nếu đối với muội còn có một chút áy náy, lần này đối với Thường Thắng Vương xin thủ hạ lưu tình…
– Thường Thắng Vương?
Mặc dù đã đoán được mục đích Hoàn Nhan Bình đến, nhưng nghe nàng nói ra, Tống Thanh Thư vẫn có chút giật mình…
– Theo ta được biết, muội cùng với Thường Thắng Vương không phải là chung cùng một mẫu thân sinh?
Nàng và Hoàn Nhan Nguyên là đồng phụ di mẫu, còn cùng với Hoàn Nhan Đản lại là huynh muội thân sinh, lần này rõ ràng là Hoàn Nhan Đản muốn đối phó với Hoàn Nhan Nguyên, vì cái gì mà Hoàn Nhan Bình lại muốn giúp Hoàn Nhan Nguyên có mối quan hệ xa hơn kia?
Hoàn Nhan Bình thở dài:
– Chúng ta tuy không phải là cùng một mẫu sinh ra, thế nhưng có mối quan hệ xưa nay rất tốt. Ngày trước lúc muội còn rất nhỏ, khi đó Thái Tông còn làm hoàng đế, chúng ta thì thuộc tử tôn nhất hệ Thái Tổ, nên thường xuyên bị khi phụ, mà muội lúc ấy thì nhỏ tuổi nhất, các vương tử của hệ Thái Tông thường đến khi dễ muội, lúc đó Thường Thắng Vương mỗi lần đều vì muội mà ra mặt, nên thường xuyên bị đánh thương tích đầy mình, rồi sau này theo tuổi tác lớn lên, quan hệ của chúng ta cũng phai nhạt dần dần, nhưng mà ân tình ngay xưa đó, muội cũng nên báo đáp lại mới là phải…
Tống Thanh Thư khó xử:
– Thế nhưng muội hẳn phải biết vụ án lần này là do Hoàng Thượng có ý gì chứ?
– Cho nên muội mới tới tìm huynh…
Hoàn Nhan Bình bình thản nói, thế nhưng nếu quan sát kỹ, thì vẫn có thể thấy được đôi mắt tràn ngập hoang mang.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Việc này quan hệ trọng đại, ta cần phải suy nghĩ thật kỹ một chút.
Hoàn Nhan Bình nén vẻ thất vọng, ngữ khí lạnh nhạt:
– Đã là như vậy, đêm nay muội không quấy rầy nữa.
Nói xong liền quay người rời đi, lưu lại Tống Thanh Thư một mình cười khổ.
Tống Thanh Thư biết nàng lại hiểu lầm cho là mình giở giọng, nhưng nàng đâu có biết tình cảnh của mình, nếu phán cho Hoàn Nhan Nguyên vô tội, đừng nói là Hoàn Nhan Lượng, ngay cả hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua chính mình.
Khi chưa có chắc chắn nghĩ ra được biện pháp song toàn, mạo muội hứa hẹn thật sự đó là một loại không có trách nhiệm, bởi vậy Tống Thanh Thư mới không nói cho nàng nghe đáp án.
Hắn ở chỗ này suy nghĩ, thì trong thiên lao mấy tên tiểu đầu mục ngục tốt đang tụ tập cùng một chỗ uống trà, trước đó Hoàn Nhan Lượng lúc đi vào toàn thân trên dưới che phủ cực kỳ kín mít, bọn chúng không biết đối phương là ai, chỉ là đến thu lễ vật phong phú, liền mở một mắt, nhắm một mắt cho qua.
Về sau thì Hoàn Nhan Bình tiến đến thì không cần phải đút lót bọn chúng, nàng là thân muội muội của hoàng đế, lại là đầu lĩnh trong Hoán Y Viện, có việc phải vào thiên lao cũng không phải là việc khó gì, cho nên bình thản đi vào, toàn bộ hành trình liền bị mấy tên cai tù nhìn ở trong mắt.
Nhìn lấy Hoàn Nhan Bình lúc rời đi, dáng người thanh mảnh tịnh lệ với cáo mông săn tròn hơi vểnh lên, mấy tên cai tù nhịn không được nghị luận:
– Chậc… chậc, hai cái đùi vừa tròn lại thẳng, nếu như cây côn thịt bị kẹp lấy bên trong, nam nhân nào chịu nổi chứ?
– Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nhìn tư thái bước chân của nàng, rõ ràng đã không còn là xử nữ, không biết là nam nhân nào may mắn, bị cặp đùi khít rịt này kẹp lấy thì cảm giác sướng đến chừng nào…
– Hắc hắc, các ngươi lá gan cũng rất lớn, ngay cả kỳ quốc công các ngươi cũng dám nói phía sau lưng, các ngươi chẳng lẽ không biết nàng tại trong Hoán Y Viện nổi danh là nữ ma đầu, phàm là ai rơi vào trong tay của nàng, thì kết cục hạ tràng đều thê thảm vô cùng.
– Sợ cái trứng a, lão tử tại trong thiên lao này cái gì quan to quyền quý mà chưa thấy qua? Đừng nói chỉ là một công chúa, không thấy thân vương cũng đang bị giam ở bên trong sao? Nhớ năm xưa lão tử còn đích thân tra khảo đến chết một vương gia đây này.
– Vì thế nếu kỳ quốc công này không phạm tội thì tốt, một khi nàng phạm tội rơi xuống trong tay chúng ta, hắc… hắc, đến lúc đó các huynh đệ có dám đè nàng ra làm không vậy? Vừa nghĩ tới nàng bình thường phong phạm lạnh lùng như ma đầu băng nữ, đến lúc đó chúng ta đè ra mà cưỡi lên trên thân nàng, khẳng định là sướng đến lật trời.
– Nói nhỏ chút đi, chúng ta tuy không sợ nàng, nhưng gần đây mới tới vị phò mã gia kia, nàng lại là tiểu di tử của hắn, nếu như bị hắn nghe qua, các ngươi còn muốn trở thành không đầu hay không?
– Chậc… chậc, tiểu di tử thường là cái áo khoác nhỏ của tỷ phu, theo ta thấy nam nhân cướp đi tấm thân xử nữ của nàng, nói không chừng chính là phò mã gia đây.
– Tỷ phu cùng tiểu di tử? Ngẫm lại thấy kích động a.
– Hừ… tên Đường Quát Biện này diễm phúc cũng quá tốt đi, thê tử là Ca Bích công chúa đệ nhất mỹ nhân nhi Đại Kim Quốc của chúng ta, còn tiểu di tử thì như hoa như ngọc cũng chẳng thua kém là bao.
– Thôi đi, đó là ngươi kém kiến thức, ta tuy chưa thấy qua Ca Bích công chúa, thế nhưng đã từng may mắn gặp qua Đào Hoa phu nhân nổi danh, đúng là tiên nữ hạ phàm, đời ta trải qua được cưỡi lên biết bao nữ nhân cộng lại cũng không sánh nổi bằng một đầu ngón chân của Đào Hoa phu nhân, chỉ là bị nàng ánh mắt liếc qua nhìn một chút, cả thân thể đều là xốp giòn nửa bên.
– Hừ… làm gì mà trên đời này lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy chứ?
– Thật là có…
– Ngươi cũng đã gặp qua?
– Có… có… người đang… đi tới.
Tên kia có chút nói năng lộn xộn.
Mọi người giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, từng tên như bị sét đánh, một nữ nhân đẹp như thiên tiên chậm rãi đi tới, khuôn mặt thanh lệ thoát tục trắng nõn như lưu ly, trong thiên lao tỏa ra hào quang chiếu sáng, da thịt trong trắng lộ hồng càng thêm lộ ra kiều diễm rung động lòng người, khóe miệng hơi nhếch lên khiến cho mọi người sinh ra ảo giác là nàng đang cười với mình.
Thẳng đến nữ nhân kia đi đến trước mặt mọi người, bọn họ cũng còn chưa kịp phản ứng:
– Chào mọi người, ta là đại quốc công Ca Bích công chúa, đã được hoàng thượng đồng ý, muốn gặp phò mã Đường Quát Biện, xin hỏi hắn có ở trong đó hay không?
Nghe được giọng nói nàng ôn nhu như nước, mấy tên cai tù đều cảm nhận được cái cảm giác nửa người xốp giòn mà tên kia vừa nói đến, liền đáp ứng nói:
– Bẩm… có… có, phò mã gia đang ở tại trong gian phòng ở tận cùng bên trong, hay là để tiểu nhân dẫn công chúa đi đến.
Mấy người không hẹn mà cùng xum xoe…
– Không cần làm phiền các vị đại ca, ta tự mình đi được rồi…
Ca Bích gật đầu, liền thướt đi tìm Đường Quát Biện.
Mấy tên cai tù si ngốc nhìn qua hình dáng nàng, bờ mông lớn nhưng lại cong tròn, trước ngực đôi bầu vú ngạo nhân sừng sững vươn thẳng ra cao cao, cũng không biết là ai cảm thán:
– Quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, thật sự là quá xinh đẹp, toàn thân phảng phất đều tản ra hào quang…
– Không chỉ là xinh đẹp, ngay cả đối với chúng ta là những nô tài, mà lời nói cũng là ôn nhu như vậy, thật sự là quá hoàn mỹ, ta không dám hy vọng xa vời, nếu là có thể liếm được ngón chân của nàng, thì đời này ta cũng vừa lòng thỏa ý.
– Không có tiền đồ, ngươi trong suy nghĩ thì không nỡ khinh nhờn nữ thần, còn Đường Quát Biện thì không phải mỗi ngày đều ép nàng bên dưới thân thể tùy ý chinh phạt?
– Đường Quát Biện này diễm phúc quá nghịch thiên a, có một thê tử tuyệt sắc như vậy, lại còn có một tiểu di tử xinh đẹp!
– Cũng đừng ganh ghét, tề nhân chi phúc không phải tốt như vậy hưởng, có thê tử xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đều phải đè ra mà cưỡi vài lần, thế nào Đường Quát Biện so với người bình thường sẽ bị đoản thọ cạn tinh mà chết…
Mấy tên cai tù tự mình khoác lác nói loạn, lại nào biết được bọn họ hồ ngôn loạn ngữ thế mà lại đoán trúng được tám chín phần, Hoàn Nhan Bình tấm thân xử nữ thật đúng là đã giao cho tỷ phu nàng, mà Đường Quát Biện chính thức xác thực so người bình thường cũng là đoản thọ chết mất rồi…