Phần 241
– Tạo… phản?
Hoàn Nhan Nguyên toàn thân run lên, hắn tuy đối với ca ca bất mãn, nhưng từ trước đến giờ đều không nghĩ tới con đường tạo phản, dù sao huyết mạch vốn là ít người, lại thêm Ngụy Vương đã chết, nói như thế nào thì hắn cũng là người kế thừa hoàng vị duy nhất, bởi vậy trong long vẫn còn tràn ngập huyễn tưởng.
Tuy không cùng hắn chân chính phu thê, nhưng Đại Khỉ Ti tất rõ ràng tính tình của hắn, nàng biết nếu không đem hắn bức đến tuyệt lộ, thì hắn rất khó để mà quyết đoán.
– Nếu vương gia sợ hãi, thì coi như về sau muội phải hảo hảo phục thị hoàng thượng, chung quy là để cho vương gia bảo đảm bình an cả đời.
Đại Khỉ Ti lạnh nhạt nói.
Nàng sở dĩ muốn mượn cơ hội bức Hoàn Nhan Nguyên tạo phản, là bởi vì tình thế của tổng giáo Ba Tư càng ngày càng nguy cấp, nàng nhất định phải nhanh nắm lấy đại quyền Kim Quốc, cùng với Hoàn Nhan Đản so ra, thì Hoàn Nhan Nguyên rõ ràng dễ dàng khống chế hơn nhiều, với lại một khi Hoàn Nhan Nguyên lên làm hoàng đế, thì nàng có thể danh chính ngôn thuận lên làm hoàng hậu, đến lúc đó tùy theo thời điểm, lời nói nhẹ bên tai của nàng liền có thể ảnh hưởng tới sách lược của Kim Quốc đối với Mông Cổ. Trái lại nếu như dựa vào Hoàn Nhan Đản, dù sao mối quan hệ song phương dưới mắt người ngoài là bất luân, thân phận nàng cũng vĩnh viễn không thể để lộ ra ánh sáng bên ngoài, cho nên đối với Hoàn Nhan Đản thì lực ảnh hưởng chỉ là có hạn.
Bị thê tử một kích, Hoàn Nhan Nguyên sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hô hấp cũng dồn dập lên, Đại Khỉ Ti ở một bên lẳng lặng nhìn qua hắn, không nói một lời quấy rầy, thật lâu qua đi, Hoàn Nhan Nguyên hít một hơi thật sâu:
– Hoàn Nhan Đản khinh người quá đáng, hắn đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Đại Khỉ Ti mặt lộ mỉm cười:
– Muội quả nhiên không có gả sai nam nhân, vương gia mau chóng liên lạc với thuộc hạ tâm phúc, kiếm ra đủ lực lượng để khống chế cục diện kinh thành, sau đó muội ở trong cung làm nội ứng, đến lúc đó thì nội ứng ngoại hợp.
Hoàn Nhan Nguyên nhướng mày:
– Phu nhân vẫn còn muốn tiến cung sao a?
Đại Khỉ Ti đến phía sau hắn, xoa bóp bả vai hắn, ôn nhu nói:
– Chúng ta bây giờ cần nhất là có thời gian, muội ở bên cạnh Hoàn Nhan Đản không chỉ có thể làm cho hắn lơ là không cảnh giác, còn có thể giám thị động tĩnh…
Thấy sắc mặt Hoàn Nhan Nguyên vẫn như cũ khó coi, Đại Khỉ Ti thở dài một hơi:
– Xưa nay người làm thành đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, thê tử, phụ thân của Hán Cao Tổ đều rơi vào trong tay Hạng Vũ, Hán Cao Tổ vẫn không nhúc nhích chút nào dao động, cuối cùng mới thành tựu đại nghiệp. Chỉ cần Vương gia về sau leo lên hoàng vị, không chê thân thể muội đã không còn trong sạch, thì muội đã vừa lòng thỏa ý rồi.
Hoàn Nhan Nguyên vội nói:
– Phu nhân đừng có nói ra lời này! Phu nhân làm tất cả mọi chuyện cũng đều là vì ta, nếu không nhờ có phu nhân, thì bản vương đã sớm bị Hoàn Nhan Đản cầm thú xử tử rồi, về sau bản vương nếu là ghét bỏ phu nhân thì chẳng phải là không bằng loài cầm thú sao?
– Có câu nói này của vương gia thì trong long của muội liền an tâm hơn nhiều.
Đại Khỉ Ti vẻ mặt kích động, nhưng trong lòng thì bình thản vô cùng, nhiều năm qua phải cải trang sinh hoạt đã làm cho tâm tình của nàng trở nên giống như giếng cổ không gợn sóng.
– Bất quá còn có một vấn đề…
Hoàn Nhan Nguyên đột nhiên nhíu mày nói…
– Hoàn Nhan Đản có Đại Hưng Quốc bên người thâm bất khả trắc, cứ coi như chúng ta có thể tạo ra thế cục bất ngờ, nhưng Đại Hưng Quốc cũng có thể che chở cho hắn an toàn rút lui, một khi Hoàn Nhan Đản tổ chức lại phản kích, chúng ta liền sẽ bị thất bại trong gang tấc.
– Vương gia không cần lo lắng, muội có biện pháp đối phó với Đại Hưng Quốc.
Đại Khỉ Ti vỗ vỗ tay, ngoài cửa đột nhiên lách mình tiến đến ba bóng người, Hoàn Nhan Nguyên hoảng sợ trong lòng nhảy dựng.
Hoàn Nhan Nguyên định thần nhìn lại, tiến đến là hai nam một nữ, hình dạng cùng nhân sĩ Trung Thổ khác nhau một trời một vực, một người có râu quai nón mắt xanh, một người khác râu vàng mũi ưng, ngược lại là nữ nhân kia thì có mái tóc màu đen, cùng người Trung Thổ không khác, nhưng đôi con ngươi thì lại có màu nhạt, mặt trái xoan, ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo lại là rất đẹp.
– Ba người bọn họ là bằng hữu trên giang hồ mà muội nhận biết, danh xưng là Phong Vân nguyệt tam sứ giả, vị này là Lưu Vân sứ giả, vị này là Diệu Phong sứ giả, vị này là Huy Nguyệt sứ giả, ba người bọn họ nếu liên thủ lại, thì Đại Hưng Quốc hẳn phải vong mạng là điều không nghi ngờ.
Đại Khỉ Ti lần này quay trở lại Trung Nguyên, Tiểu Chiêu lo lắng mẫu thân gặp nguy hiểm gì, liền phái ba vị sư giả Ba Tư đi cùng Đại Khỉ Ti.
Ba người bọn họ sở học chính là võ công quỷ dị Thánh Hỏa Lệnh, lúc ở trên Linh Xà đảo, Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di, Thái Cực Quyền Kiếm các loại võ công đã đại thành, nhưng vẫn bị bị ba người đánh cho chật vật không chịu nổi, thậm chí khiến cho Triệu Mẫn phải sử xuất chiêu thức đồng quy vu tận…
Đại Khỉ Ti suy nghĩ Đại Hưng Quốc võ công tuy cao thâm, cũng không có khả năng cao hơn Trương Vô Kỵ, ba người bọn họ liên thủ lại thêm võ công của mình, lấy hữu tâm tính vô tâm, diệt trừ Đại Hưng Quốc cũng không phải là việc khó gì.
Nghe được Đại Khỉ Ti giới thiệu, Hoàn Nhan Nguyên đại hỷ:
– Nếu được như vậy thì thành công nắm chắc hơn phân nữa!
Năm xưa lúc nhận biết Đào Yêu, thì hắn chỉ biết huynh muội nàng và Hàn Thiên Diệp là người trong giang hồ, nên đối với lời nói của nàng thì trong long cũng không chút nào sinh nghi.
Đại Khỉ Ti nở nụ cười xinh đẹp, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, trong cung nam nhân vừa rồi đụng phải kia đến tột cùng là ai, sau này mình sẽ tận lực mang theo Phong Vân tam nguyệt sứ giả bên người, để tránh gặp lại bất lợi khi đụng phải hắn.
Lúc này trong vương phủ Hải Lăng, Hoàn Nhan Lượng cùng Tiêu Dụ đồng dạng nhắc tới Tống Thanh Thư.
– Ngươi nói là lần này đem vụ án mưu nghịch giao cho Đường Quát Biện làm chủ thẩm?
Hoàn Nhan Lượng nghi ngờ nhìn lấy Tiêu Dụ.
– Bẩm đúng vậy!
Tiêu Dụ gật đầu nói…
– Án này quan hệ rất trọng đại, người sáng suốt sẽ nhìn ra được Thường Thắng Vương bị oan uổng, nếu vương gia người một nhà ra mặt, khó tránh khỏi làm cho ngoại nhân chỉ trích, Đường Quát Biện thì lại khác, không có ai biết là hắn đã đầu nhập vào vương gia, lại thêm hắn là đương triều phò mã, đến lúc đó vô luận như thế nào xử trí Thường Thắng Vương, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng đó là ý tứ của hoàng thượng.
– Diệu kế a!
Hoàn Nhan Lượng vỗ đùi…
– Chiêu mượn đao giết người này thật sự là diệu, lại còn để cho bản vương phủi sạch trong chuyện này không có liên quan gì, tốt… cứ định như vậy, bản vương lập tức sẽ bắt đầu vận hành, để Đường Quát Biện lần này trở thành chủ thẩm vụ án mưu nghịch này!
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Còn Tống Thanh Thư thì không biết mình đang bị hai nhóm người này nhắc tới, lúc này hắn đang đi đến mật thất nhìn qua phạm nhân đặc thù kia…
Triệu Mẫn đang ngồi ở trên giường ôm đầu gối ngẩn người, đột nhiên nghe được bên ngoài lối đi ra truyền đến động tĩnh, cả người như con thỏ giật mình nhảy dựng lên, nhìn thấy thần sắc nam nhân tiến vào giống như cười mà không phải cười, nàng liền giận không chỗ phát tiết:
– Họ Tống kia, tên khốn kiếp…
Tống Thanh Thư giật mình, trên mặt bất động thanh sắc:
– Họ Tống? Triệu cô nương chẳng lẽ lại bị giam lâu nên thần trí bị mơ hồ rồi?
Triệu Mẫn cười lạnh:
– Đừng có ở chỗ này giả vờ ngây ngốc nữa.
Tống Thanh Thư vỗ đầu một cái, làm như hiểu ra:
– Trong miệng của cô nương nhắc đến vị họ Tống kia, là Kim Xà Vương Tống Thanh Thư phải không? Cô nương đối họ Tống đó nhớ mãi không quên, xem ra hắn ta nhất định đã thiếu cô nương rất nhiều ngân lượng a…
Nghe được hắn nói, Triệu Mẫn trên mặt hiện lên nghi hoặc, lạnh lùng nói:
– Hắn thiếu nợ ta cả đời này cũng trả không hết được…
Nàng quả thực cũng không xác định nam nhân này có phải là Tống Thanh Thư hay không, chỉ là khi nghĩ đến Đường Quát Biện đột nhiên có võ công cực kỳ cao minh, mà hắn lại đồng thời cùng Trọng Tiết và Ca Bích hai mỹ nhân tuyệt sắc này có liên hệ, cùng với sự suy đoán của nàng trước đó lại trùng hợp, nào ngờ đối phương một điểm sơ hở cũng đều không để lộ ra, khiến cho nàng cũng nổi lên nghi ngờ suy đoán của tự chính mình…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Họ Tống kia thiếu nợ cô nương cả một đời cũng trả không hết, thế nhưng tại hạ nhìn thấy cô nương mỗi lần nhắc đến hắn, thì không thấy có chút nào tức giận, xem ra cô nương muốn để cho hắn thiếu nợ nhân tình mãi mãi rồi…
Triệu Mẫn hơi đỏ mặt:
– Ngươi nói bậy bạ gì vậy…
Tống Thanh Thư cười cười, cũng không đáp lời, tại bên trong mật thất quan sát chung quanh, không có phát hiện điều gì khác thường, Triệu Mẫn quả nhiên là người phi thường, nếu là nữ nhân bình thường bị giam lâu như vậy, chỉ sợ là đã muốn phát điên lên rồi:
– Triệu cô nương ở chỗ này cũng ổn chứ?
Triệu Mẫn tức giận trợn mắt:
– Vậy đổi lại ngươi bị nhốt ở trong này lâu như vậy thử xem sao?
Tống Thanh Thư cũng có chút áy náy, nàng thân là kim chi ngọc diệp lại nhận qua loại khổ ải này, trong khoảng thời gian này mình vội vàng ở bên ngoài, không kịp chiếu cố cho nàng, may mắn còn để cho người cơm nước cho nàng…
– Những ngày qua quả thật tại hạ có chút tiếp đãi không chu đáo, cô nương bây giờ nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần tại hạ có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn cho cô nương.
Tống Thanh Thư nói.
– Nếu ta bảo ngươi thả ta ra ngoài, ngươi cũng sẽ đáp ứng cho ta sao?
Triệu Mẫn khinh thường nói.
– Ngoại trừ điều này.
Tống Thanh Thư lắc đầu.
Triệu Mẫn trầm mặc, đang lúc Tống Thanh Thư cho là nàng trầm mặc để biểu thị phản kháng, thì nàng đột nhiên mở miệng:
– Ta muốn tắm rửa thay đổi y phục.
– Hả?
Tống Thanh Thư không kịp phản ứng, hắn nghĩ rằng Triệu Mẫn sẽ mượn cơ hội này tìm các loại biện pháp để đào tẩu, thế nhưng lại không ngờ tới nàng đưa ra yêu cầu đầu tiên lại là tắm rửa thay đổi y phục.
– Hừ… ngươi không có nghe rõ sao? Bản cô nương muốn tắm rửa…
Triệu Mẫn giận nói…
– Bị ngươi nhốt lâu như vậy, toàn thân hôi hám khó chịu…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm, ta vừa đi ngang qua bên cạnh ngươi, nào có mùi gì hôi hám, bất quá hắn cũng rõ ràng nữ nhân thì thích sạch sẽ, một ngày không tắm rửa cũng sẽ không thấy thoải mái.
– Vậy được rồi, cô nương chờ chút…
Tống Thanh Thư đứng dậy, nhìn xem cửa vào mật thất, nhíu mày nói…
– Nơi này quá nhỏ hẹp, thùng tắm chỉ sợ rất khó chuyển vào tới.
– Vậy thì đến phía gian phòng trên đi…
Triệu Mẫn nói như là chuyện đương nhiên.
– Phía trên gian phòng?
Tống Thanh Thư nhướng mày, Triệu Mẫn xưa nay tinh quái, lần này chẳng lẽ lại đang giở trò đùa dạng gì đây?
– Ngươi võ công cao như vậy, chẳng lẽ sợ ta chạy trốn à?
Triệu Mẫn đoán được tâm hắn nghĩ, nói thẳng.
– Được… để tại hạ đi lên bảo nha hoàn chuẩn bị trước nước nóng.
Tống Thanh Thư đem Triệu Mẫn cầm giữ ở chỗ này, là vì lo lắng nàng tiết lộ phong thanh, bởi vậy vô cùng hạn chế hạ nhân tiếp xúc với Triệu Mẫn, người bên ngoài đương nhiên cũng không dò xét được tin tức gì.