Phần 235
Đào Hoa phu nhân chậm rãi đi đến Hoàn Nhan Đản trước mặt, nhấc váy thi lễ:
– Đào Yêu tham kiến bệ hạ.
– Mau mau đứng lên!
Hoàn Nhan Đản vươn tay đỡ nàng…
– Nàng làm gì mà xa lạ như thế, năm xưa…
– Quân thần chi lễ không thể phế, hoàng thượng bây giờ đã là người đứng đầu của Kim quốc, thần thiếp đương nhiên không thể giống như trước mà dám làm càn.
Đào Hoa phu nhân không lộ ra dấu vết rút người lại, để Hoàn Nhan Đản hai tay đỡ vào khoảng không.
Tống Thanh Thư đôi mắt co rụt lại, vừa rồi nàng không lộ ra dấu vết né tránh quả, thật không bình thường đây là người có võ công cao minh, Đào Hoa phu nhân này càng lúc càng thần bí.
Hoàn Nhan Đản thở dài:
– Trẫm chỉ muốn nàng cứ tự nhiên như ngày trước vậy, thích cười liền cười, không thích thậm chí còn mắng trẫm…
Đào Hoa phu nhân khẽ mỉm cười, lẳng lặng nghe hắn nhớ lại chuyện quá khứ cũng không chen vào lời nói.
Hoàn Nhan Đản nhắc tới một hồi, thấy đối phương không có nói gì, có chút thấy tẻ nhạt vô vị, liền kết thúc chuyện xưa nhớ lại, hỏi:
– Trẫm có một vấn đề đến giờ vẫn không minh bạch, trước kia cũng không có cơ hội hỏi nàng, hôm nay trẫm muốn hỏi cho rõ ràng.
– Không biết hoàng thượng đến tột cùng có vấn đề gì muốn hỏi?
Đào Hoa phu nhân đáp.
Trước mắt mỹ nhân dung mạo chiếu rọi, xinh đẹp không gì sánh được, Hoàn Nhan Đản phảng phất quay trở lại thời gian:
– Năm xưa trẫm trước mắt đã sắp leo lên hoàng vị, nàng vì sao hết lần này tới lần khác lại lựa chọn Hoàn Nhan Nguyên?
Đào Hoa phu nhân tầm mắt buông xuống, nhàn nhạt đáp:
– Thần thiếp chỉ ưa thích người toàn tâm toàn ý với thiếp thân, vì thế chỉ muốn trượng phu của mình là một nam nhân như vậy, còn hoàng thượng thì lại có tam cung lục viện nhiều phi tần như vậy…
Hoàn Nhan Đản vội đáp:
– Nếu trẫm có nàng, thì làm gì mà cần đến tam cung lục viện!
Trốn ở trên xà ngang Tống Thanh Thư nghe được cả người nổi da gà, Hoàn Nhan Đản thật đúng là làm cho người ngơ ngẩn a, hiện tại ngươi đã làm hoàng đế, muốn nữ nhân nào mà không làm được, cứ nhắc đến chuyện cũ làm gì? Bây giờ thì trời tối người yên, cô nam quả nữ, không làm cho xong việc đi, chứ kéo dài sướt mướt để làm cái gì chứ?
– Hoàng thượng xin có chừng mực, thần thiếp bây giờ đã là Vương phi của Thường Thắng vương.
Tống Thanh Thư nghe thanh âm của Đào Hoa phu nhân không buồn không vui, hoàn toàn không có một cảm giác tơ hào nào sợ hãi, nếu không phải bây giờ đã là cam chịu nhận mệnh, thì nàng quả thật là có đầy đủ dũng khí.
– Thì tính sao đây chứ?
Hoàn Nhan Đản rốt cục cũng tìm về bá khí hoàng đế…
– Nàng hôm nay không phải là đến tới nơi này để cầu trẫm sao?!
Đào Hoa phu nhân hít một hơi thật sâu, đối hắn cung bái:
– Thường Thắng vương hôm nay làm cho hoàng thượng giận dữ, nhưng tuyệt không phải là có ý xem thường thiên uy, mong rằng hoàng thượng rộng lòng tha thứ, buông tha cho hắn lần này.
Hoàn Nhan Đản cười lạnh, trực tiếp ngồi dậy, nhìn lấy trước mắt mỹ nhân xinh đẹp rung động lòng người này:
– Thường Thắng Vương hôm nay ngay trước mặt mọi người tự tiện rời tiệc mà đi, nếu như trẫm không trừng phạt hắn, chẳng phải là để cho kỷ cương của triều đình rối loạn?
Nghe hắn nói, Đào Hoa phu nhân thở dài:
– Thường Thắng vương dù sao cũng là thân đệ đệ của bệ hạ.
– Vậy hắn có xem trẫm là thân ca ca của hắn không?
Hoàn Nhan Đản nặng nề đập tay trên bàn…
– Ngụy Vương bị chết không minh bạch, sự tình bên trong Hoán Y Viện xảy ra kỳ quặc, những năm qua hắn tự mình kết giao đại thần, thậm chí còn đem móng vuốt vươn đến trong cấm quân của trẫm, đến tột cùng là đánh lấy cái tâm tư gì? Nàng đừng có nói là ngươi cũng không biết gì.
Đào Hoa phu nhân vội giải thích nói:
– Chuyện của Ngụy Vương và Hoán Y Viện cùng với Thường Thắng vương nhà của thần thiếp một chút quan hệ cũng không có…
Nghe được nàng nói, Hoàn Nhan Đản càng là lên cơn giận dữ, cắt ngang nàng:
– Được, ngươi không cần nói thêm nữa, ta nói thật cho nàng biết, trẫm đã soạn xong thánh chỉ, chuẩn bị đem Thường Thắng Vương chung thân giam cầm tại Tông Nhân phủ.
Đào Hoa phu nhân sắc mặt biến hóa, gấp quỳ xuống đất:
– Cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
– Nàng muốn trẫm thu hồi mệnh lệnh đã ban ra?
Hoàn Nhan Đản thần sắc đột nhiên trở nên có mấy phần cổ quái…
– Trẫm muốn nghe tại sao lại phải nghe lời nói của nàng?
Đào Hoa phu nhân cắn môi, do dự một chút rồi nói:
– Chỉ cần hoàng thượng có thể buông tha Thường Thắng Vương, thì muốn thần thiếp làm cái gì cũng đều có thể…
Trên xà ngang Tống Thanh Thư trừng to mắt hướng xuống, vấn đề chính rốt cục cũng đã đến!
– Trẫm muốn nàng làm như thế nào cũng đều có thể sao?
Hoàn Nhan Đản ngồi thẳng người, thần sắc mập mờ.
– Làm cái gì cũng đều có thể…
Đào Hoa phu nhân thân thể run rẩy, trong nội tâm cực kỳ giãy giụa, Tống Thanh Thư nhất thời không hiểu, chẳng lẽ là mình đã suy đoán sai? Nếu không phải vậy thì nàng diễn trò, cũng không khỏi phát huy vô cùng tinh tế quá xuất sắc rồi…
– Nàng hẳn phải biết trẫm muốn cái gì chứ…
Hoàn Nhan Đản chậm rãi hướng nàng đi đến.
– Thần thiếp… biết.
Đào Hoa phu nhân nhếch nhếch miệng…
– Vừa rồi bên trong cung, lúc có người mang thần thiếp đi tắm rửa thay xiêm y, thì thần thiếp liền minh bạch.
– Thế nhưng là nàng vẫn tới nơi đây…
Hoàn Nhan Đản đứng ở trước mặt nàng, ở trên cao nhìn xuống nhìn lấy, cho tới bây giờ nàng đã nằm trong lòng bàn tay, phía dưới long bào của hắn cái đồ vật đó đã kích động đến run rẩy…
– Bởi vì chỉ có dạng này, thì mới có thể cứu được Vương gia nhà thiếp thân.
Đào Hoa phu nhân quỳ trên mặt đất, trán buông xuống, cũng thấy không rõ là biểu lộ gì.
– Ngẩng đầu lên!
Hoàn Nhan Đản ra lệnh, khi Đào Hoa phu nhân ngẩng đầu lên, hắn không thể không cảm thán, trên đời lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy, so ra với những phi tần của mình trong hậu cung, hoàn toàn chỉ là những nữ nhân bình thường…
Hoàn Nhan Đản đỡ lấy đầu vai của nàng, nhìn lấy đôi gò má trơn bóng như mặt ngọc, vươn tay ra ôm giữ lấy cái cái cằm của nàng:
– Năm xưa ngàng gả cho Thường Thắng Vương, trẫm liền âm thầm đã thề, đời này nhất định phải đạt được nàng, hôm nay rốt cục có thể đã được như ý nguyện.
– Hồng nhan họa thủy, Hoàn Nhan Nguyên cũng là bị thần thiếp làm liên lụy.
Đào Hoa phu nhân thăm thẳm thở dài một hơi.
– Như nàng ngày trước là nữ nhân cực phẩm, lẽ ra nên dành nam nhân cường đại nhất thiên hạ được hưởng, Hoàn Nhan Nguyên thì thực lực không đủ, lại muốn có nàng, đây là do hắn tự chịu diệt vong mà thôi!
Hoàn Nhan Đản lạnh lùng nói…
– Đêm nay nàng phục thị trẫm, nếu làm cho trẫm hài lòng, thì trẫm sẽ liền tạm thời tha cho hắn một lần.
Trên xà ngang Tống Thanh Thư âm thầm tán thưởng, đây mới đúng là một bá khí mà hoàng đế phải có, bất quá Đào Hoa phu nhân động tác kế tiếp lại cơ hồ khiến Tống Thanh Thư cơ hồ khống chế không được chính mình mà lao xuống đi đem nàng đẩy ngã mãnh liệt để làm một hồi rồi.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi tới phía cái ghế, bàn tay thiên tiên ngọc trắng chậm rãi đem áo ngoài của mình cởi bỏ để ở phía lưng ghế dựa, chỉ còn lại trên người một bộ quần áo thiếp thân, trước ngực của nàng mang theo một cái yếm màu hồng nhạt hiển hiện rõ ràng trong làn vải tơ của cái áo thiếp thân, bao bọc một đôi bầu vú đầy đặn chăm chú xiết lại ở bên trong, làm cho Tống Thanh Thư hận mình không thể hóa thân trở thành cái cái yếm kia, cùng đôi tuyết phong của nàng tiếp xúc thân mật, hắn do dự đến tột cùng là mình ở bên trênh quan sát, hay là xuống dưới đánh ngất xỉu Hoàn Nhan Đản rồi đổi lại là mình bên trên?
Tống Thanh Thư trong đầu nhịn không được bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, bất quá đây cũng chính là ngẫm lại mà thôi, dựa theo vừa rồi hắn suy đoán, tiếp xuống khẳng định sẽ có biến cố phát sinh, thế là lại liền treo lên tinh thần quan sát tình huống phía dưới.
Ngay tại trong lúc ánh mắt Tống Thanh Thư tập trung, thì Đào Hoa phu nhân nhẹ nhàng cúi người, một thân đường cong hoàn mỹ mơ hồ, một đôi bầu vú kiên quyết lại bị che khuất, nhưng lại càng thêm xông ra nổi bật cái mông đẹp đầy đặn vểnh lên…
Hoàn Nhan Đản cảm thấy cổ họng khô khốc, vô thức nuốt nước miếng, tay chậm rãi hướng trước mắt bên trong vạt áo thiếp thân với tới, còn chưa có đụng chạm lấy bầu vú của nàng, trong đầu đã nghĩ ra cái thân thể này khi cởi ra bộ quần áo thiếp thân này thì là cỡ nào là mê người.
Mắt thấy những ngón tay hắn lập tức đụng phải bầu vú, thì Đào Hoa phu nhân đột nhiên ngẩng đầu đầu, đối với hắn nở nụ cười xinh đẹp, Hoàn Nhan Đản chính là đang trong lúc thần hồn điên đảo, thì bên trong bờ môi của Đào Hoa phu nhân đột nhiên phun ra một làn phấn khí màu hồng sắc thổi vào trên mặt Hoàn Nhan Đản, thần sắc hắn liền ngẩn ngơ, cả người liền như không còn có xương cốt, từ từ khụy té ngã qua xuống đất.