Phần 230
Hoàn Nhan Lượng mặt lộ vẻ do dự, nhìn quanh một chút, trở nên ấp úng:
– Chuyện này…
Hoàn Nhan Nguyên nhất thời gấp gáp:
– Hải Lăng Vương huynh, bằng vào giao tình của chúng ta, chẳng lẽ ngươi thấy chết cũng không cứu sao? Lần trước tại Thu Hương lâu, chúng ta không phải hẹn xong là cùng nhau tiến lùi mà?
Hoàn Nhan Lượng vội lôi kéo ống tay áo Hoàn Nhan Nguyên:
– Nhỏ giọng một chút, những lời này nếu truyền đến lỗ tai của hoàng thượng, ta cũng là chịu không nổi đâu, đến lúc đó lại không có ai giúp ngươi.
– Vương huynh, gần đây ta hoang mang lo sợ, ngươi hãy nghĩ kế giùm ta, hôm nay cái yến hội này, ta đến cùng có nên đến hay là không.
Hoàn Nhan Nguyên vội nói…
– Đương nhiên là phải đi, hôm nay là ngày mừng thọ của hoàng thượng, nếu như ngươi không đi thì bị vạch tội, hoàng thượng đang cố tình tìm kiếm lý do đây này!
Hoàn Nhan Lượng do dự một chút, lại nhỏ giọng nói tiếp…
– Bất quá cũng phải cẩn thận một chút, tốt nhất bất luận lý do gì, thì cũng không nên uống rượu.
– Có ý tứ gì?
Hoàn Nhan Nguyên ngẩn ngơ, chưa kịp phản ứng.
– Trong lịch sử vương tôn quý tộc bị ban cho rượu độc đếm không hết…
Nhìn thấy Hoàn Nhan Nguyên trên mặt huyết sắc tái nhợt đi, Hoàn Nhan Lượng biết hỏa hầu không sai biệt lắm, vội vàng bổ sung…
– Ta cũng không tiện nhiều lời, huynh đệ ngươi hãy cẩn thận.
Cho dù trong lòng bối rối vô cùng, Hoàn Nhan Nguyên vẫn một mặt cảm kích:
– Đa tạ vương huynh.
Nhìn theo Hoàn Nhan Nguyên rời có bóng lưng chút lảo đảo, Hoàn Nhan Lượng âm thầm cười lạnh…
Đồ Đan Tĩnh nhìn thấy Hoàn Nhan Nguyên rời đi, cũng từ một bên đi tới:
– Vương gia, hắn nói gì với huynh vậy?
– Không có gì, chỉ là có chút tâm sự mà thôi.
Hoàn Nhan Lượng cười nói.
Đồ Đan Tĩnh có chút lo âu nói ra:
– Trong khoảng thời gian này hoàng thượng rõ ràng muốn bắt hắn khai đao, huynh cùng hắn đi gần như vậy, không sợ bị dẫn lửa thiêu thân sao?
– Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Hoàn Nhan Lượng vừa nói đi vừa dắt tay thê tử, nào ngờ Đồ Đan Tĩnh đột nhiên lại rụt tay về.
Nhìn thấy thần sắc trượng phu kinh ngạc, Đồ Đan Tĩnh vội nói:
– Có người tới.
Hoàn Nhan Lượng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đường Quát Biện mang theo Ca Bích đi tới.
– Vương gia, đã lâu không gặp.
Tống Thanh Thư thi lễ với Hoàn Nhan Lượng, đồng thời ánh mắt quét qua trên thân của Đồ Đan Tĩnh, Hải Lăng vương phi liền cúi đầu xuống, thần sắc có chút không tự nhiên, trên da thịt trắng nõn liền nhiễm một tầng hồng nhạt.
– Đường Quát huynh!
Hoàn Nhan Lượng đáp lễ, ánh mắt cũng hướng đến trên thân Ca Bích nghiêng mắt nhìn, hôm nay nàng mặc một bộ váy áo cung trang xanh nhạt, phối hợp với thân thể yểu điệu động lòng người của nàng, nhất thời có một cảm giác diễm áp quần phương, thê tử của hắn Đồ Đan Tĩnh cũng là nức tiếng xa gần là mỹ nhân, bất quá cùng Ca Bích đứng chung một khối, rõ ràng có chút phai mờ.
Đêm đó hy sinh sự trong sạch của thê tử, trong lòng Hoàn Nhan Lượng vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi, bất quá bây giờ nhìn thấy trước mắt nữ nhân kiều diễm vô song kia, nghĩ đến tình cảnh đêm đó nàng tại dưới thân mình uyển chuyển hầu hạ, hắn liền cảm thấy quả thực là là xứng đáng giá trị a, bất quá nếu hắn biết rõ ra chân tướng, đêm đó cùng hắn chỉ là một kỹ nữ, chỉ sợ sẽ bị chọc giận đến thổ huyết.
Hai đôi phu thê vừa trò chuyện vừa tiến cung, ngoài miệng mặc dù đều là nói đứng đắn, bất quá mỗi người đều có tâm tư riêng.
Hoàn Nhan Lượng suy nghĩ lúc nào lại tìm một cơ hội cùng Đường Quát Biện thêm một lần trao đổi, ôn lại phong tình đêm đó, bất quá hắn lại nghĩ tới gần đây kế hoạch của mình đang đến lúc khẩn yếu quan đầu, chỉ sợ không có thời gian, nên xoắn xuýt vạn phần.
Đồ Đan Tĩnh thì có vẻ có chút mất hồn mất vía, trên đường đi nàng luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực rơi trên thân người mình, khiến cho nàng kìm lòng không được, lại nhớ tới đêm đó hưởng thụ lấy sự sung sướng kinh tâm động phách cùng với Đường Quát Biện kia, bất chợt từ bên dưới hạ thể, cái lỗ nhỏ âm đạo đã là rỉ nước ra rồi, nếu không phải là đang tiến cung, nàng chỉ sợ sớm đã run chân…
Ca Bích ngoài miệng mỉm cười, nhưng trong lòng thì băng lãnh một mảnh: “Oát Cốt Lạt, muội nhất định sẽ báo thù cho huynh, đến lúc đó còn làm cho phu phụ Hoàn Nhan Lượng ly tán, cửa nát nhà tan…”
Tống Thanh Thư thì lại đang nhớ lại vừa mới rồi Hoàn Nhan Lượng nói với Hoàn Nhan Nguyên, hắn vừa rồi tuy nhiên đứng cách xa, nhưng lấy tu vi của hắn, nếu chủ tâm nghe lén, đương nhiên nghe được rõ ràng.
“Hoàn Nhan Lượng sẽ tốt bụng như vậy nhắc nhở Hoàn Nhan Nguyên sao?” Tống Thanh Thư nhíu mày, cảm thấy bên trong có cái gì kỳ quặc, thế nhưng là trong lúc này cũng nghĩ không thông…
Tiệc rượu tại điện Nhân Chính đang chuẩn bị cử hành, đám thái giám, cung nữ ra ra vào tấp nập, từng nhóm vương công đại thần tụ nói chuyện phiếm, nhóm Tống Thanh Thư sau khi tiến vào trong điện, Hoàn Nhan Lượng đột nhiên nói ra:
– Phu nhân, ngươi cùng bọn họ trò chuyện một lúc, ta có việc đi ra ngoài một chút.
– Ai…
Đồ Đan Tĩnh vươn tay muốn giữ trượng phu lại, nhưng hắn nói xong đã liền rời đi rồi, vừa nghĩ tới mình sẽ đơn độc đối mặt với nam nhân kia, nàng liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mà lại bởi vì hôm nay yến hội cử hành bên trong nội cung, cho nên toàn bộ hộ vệ của các đại thần đều lưu lại bên ngoài cung, Đồ Đan Tĩnh liền cảm thấy một chút an toàn cũng đều không có.
Hoàn Nhan Lượng vừa đi, thì không gian nơi phu phụ Ca Bích cùng Đồ Đan Tĩnh liền trở nên cực kỳ quỷ dị, Đồ Đan Tĩnh có chút sợ hãi khi nhìn thấy Tống Thanh Thư, lúc nàng liếc nhìn Ca Bích lại có chút áy náy, nếu không phải tại vì trượng phu làm loạn, đêm đó Ca Bích cũng sẽ không mất đi sự trong sạch.
Ca Bích thì lại có chút hưng phấn nhìn vương phi trước mắt, gặp Đồ Đan Tĩnh cũng giả ra một bộ không biết việc gì trong đếm đó, trong nội tâm nàng liền thống khoái không thôi: “Oát Cốt Lạt, huynh thấy không, Hoàn Nhan Lượng hỗn đản kia một mực muốn ngấp nghé muội, kết quả không ngờ tới lại đem thê tử của mình phụng bồi cho nam nhân khác, huynh nếu trên trời có linh, chắc hẳn cũng là thật cao hứng chứ…”
Ba người tùy ý nói phiếm vài câu, Ca Bích liền đứng dậy nói:
– Phu quân, huynh trước bồi vương phi, muội đi đến gặp những người quen cũ trong cung một chút…
Ca Bích thân là công chúa, từ nhỏ trong hoàng cung lớn lên, thuyết pháp này cũng là hợp tình hợp lý, Đồ Đan Tĩnh tuy không muốn đơn độc cùng Tống Thanh Thư ở chung một chỗ, lại cũng không cách nào ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn lấy Ca Bích cũng đã rời đi.
Nhớ lại Ca Bích lúc rời đi âm thầm nháy mắt ra hiệu đối với mình, Tống Thanh Thư thầm cười khổ: “Ca Bích bình thường ôn nhu thiện lương, nhưng khi dính đến chuyện báo cừu, nàng ngược lại là xấu bụng cực kỳ…”
– Vương phi, bây giờ cách yến hội sẽ còn cách một thời gian nữa, chi bằng chúng ta đi ra bên ngoài dạo đi?
Tống Thanh Thư cần khảm tại bên cạnh Hoàn Nhan Lượng một quân cờ, hiển nhiên Đồ Đan Tĩnh là người thích hợp, thật vất vả mới có cơ hội cùng với nàng ở riêng một chỗ, hắn làm sao không nắm lấy thời cơ?
Đồ Đan Tĩnh giật mình, lui lại một bước, lắc đầu nói:
– Không… không, ta muốn ở chỗ này đợi vương gia quay trở lại…
Tống Thanh Thư không quản đến nàng cự tuyệt, một tay liền kéo tay nàng đi ra ngoài:
– Vương gia có việc muốn làm, cũng không nhanh như vậy trở về đâu…
Bị hắn một phát nắm được tay mình, Đồ Đan Tĩnh bị dọa đến hồn bay phách lãng, lo lắng nhìn quanh liếc qua, vừa thẹn vừa vội:
– Mau buông tay!
Tống Thanh Thư cười cười, cũng không để ý nàng, làm theo ý mình liền kéo nàng ra ngoài.
– Ngươi nếu không buông tay ta ra, ta sẽ hô người.
Đồ Đan Tĩnh một trái tim đều nhấc lên, nếu bị người trông thấy tình huống hai người bây giờ, nàng lập tức sẽ lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục.
– Vương phi muốn hô người thì cứ việc hô…
Tống Thanh Thư cầm thật chặt tay nàng, một chút buông ra cũng không có ý tứ.
Phụ cận chung quanh có ít người tựa hồ nhìn thấy được động tĩnh bên này, vô thức quay đầu hướng bên này trông lại, Đồ Đan Tĩnh gấp đến độ kém chút khóc:
– Ta đáp ứng cùng ngươi ra ngoài, ngươi mau buông tay ta ra.
Tống Thanh Thư mỉm cười, lúc này mới buông ra tay nàng, vừa mới thoát khốn Đồ Đan Tĩnh liền đưa tay rụt về lại, vừa vặn phụ cận có người nhận ra nàng, cùng nàng chào hỏi:
– Nguyên lai là Hải Lăng vương phi, sao không có nhìn thấy vương gia vậy?
Đồ Đan Tĩnh nhận ra đối phương là đại thần thân cận với trượng phu, trong lòng càng nhảy lợi hại hơn, cố giữ lấy một chút khuấy động tâm tình, lúc này mới mỉm cười đáp:
– Vương gia vừa ra ngoài có việc, sẽ lập tức quay trở về…
Cứ như vậy ứng phó xong trên đường đi người quen, Đồ Đan Tĩnh phát hiện mình bất tri bất giác đã đi theo Tống Thanh Thư đi vào một nơi yên tĩnh có ngọn giả sơn rất lớn, lúc này mồ hôi lạnh đã ướt đẫm cái yếm, bị làn gió lạnh thổi tới, khiến cho toàn thân nàng dinh dính khó chịu…
– Vương phi trả lời người ngoài rất tốt đấy…
Tống Thanh Thư cười như không cười nhìn qua nàng.
Đồ Đan Tĩnh không có phản ứng đến lời châm chọc của hắn, vội vàng nói:
– Không phải là đã nói sau đêm đó qua đi, chúng ta không còn liên quan gì a, vì cái gì ngươi vẫn còn quấn tới lấy ta?
Tống Thanh Thư nhún nhún vai:
– Đây chẳng qua là tự mình vương phi muốn vậy mà thôi, đệ lúc nào đã đáp ứng?
– Vậy lúc này ngươi kéo ta ra ngoài này, đến tột cùng muốn làm cái gì đây?
Đồ Đan Tĩnh một bên nói còn một bên quan sát chung quanh, sợ có thái giám cung nữ đi ngang qua nhìn thấy hai người, nàng biết trong cung nhiều người lắm mồm, cho dù là không có làm gì, thì cũng sẽ bị lời truyền không hay xảy ra, huống chi hai người vốn đã là không có minh bạch.
– Muốn làm gì?
Tống Thanh Thư khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị, hắn tiến lên một bước ôm eo của nàng, một tay kéo nàng đến sát ngực mình, sau đó tại bên tai nàng nhỏ giọng nói nói…
– Muốn làm vương phi…
Đồ Đan Tĩnh mắt trợn tròn, vạn lần không nghĩ đến đối phương thế mà lại nói như vậy, nàng bình thường cao cao tại thượng, giờ đấy nam nhân này dám đối với nàng vô lễ, bất quá không biết vì sao, lúc này nghe được lời nói thô lỗ hạ lưu như thế, nàng lại có một loại cảm giác kích thích lạ kỳ.
– Ngươi điên sao?
Cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, Đồ Đan Tĩnh một tay lấy hắn đẩy ra, một mặt khiếp sợ nhìn qua đối phương.
– Đệ đương nhiên là không điên.
Tống Thanh Thư vừa nói lại một một bên đưa tay kéo nàng.
Đồ Đan Tĩnh vừa thẹn vừa giận:
– Ngươi không nhìn một chút đây là nơi nào? Nơi này là hoàng cung! Nếu bị người trông thấy, đây chính là đại tội tru di cửu tộc…
– Cũng bởi vì như thế mới càng lộ vẻ kích thích đấy…
Tống Thanh Thư kéo nàng lại hướng bên cạnh ngọn giả lớn lớn đi đến…
– Yên tâm đi, nơi này bình thường thì không có ai đến đâu.
– Ngươi mau buông tay!
Đồ Đan Tĩnh muốn đẩy ra tay hắn, đáng tiếc dùng sức một hồi, một chút tác dụng cũng không có.
– Vương phi nếu là phối hợp, chúng ta có thể mau chóng kết thúc, có cứ trì hoãn như thế này càng lâu, thì khả năng bị bị phát hiện cũng lại càng lớn.
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn qua nàng…
– Dù sao hôm nay đệ đã quyết tâm muốn nếm lại tư vị của vương phi, đến tột cùng là vương phi chịu phối hợp hay là tiếp tục trì hoãn, tự chọn lựa đi.