Phần 220
– Trọng Tiết tiểu thư, mời lên kiệu!
Đám người kia vây quanh bốn phía, tựa hồ chỉ cần nàng có ý tứ cự tuyệt, bọn chúng liền sẽ dùng đến sức mạnh.
Trọng Tiết trong lòng giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn là từ bỏ ý muốn xuất thủ, dù sao nàng cũng không rõ ràng phía sau đối phương là ai, nếu mình bại lộ chuyện biết võ công thì thực sự quá nguy hiểm, nàng nhất định phải bảo trì hình ảnh là một cô nương vô hại…
– Muốn ta lên kiệu cũng được, bất quá ta muốn hắn theo giúp ta cùng đi.
Trọng Tiết đột nhiên duỗi ra ngón tay chỉ lấy Tống Thanh Thư nói.
Đám người này mang đến chỉ có một cái kiệu nhỏ, hiển nhiên ngay từ đầu chỉ dự định mời nàng một người, không ngờ tới bên người nàng còn có người đồng hành, Hoàn Nhan Trọng Tiết lúc này là cố ý, bởi vì một khi nếu bọn họ muốn sát nhân diệt khẩu, thì Tống Thanh Thư không muốn ra tay cũng không được.
Tống Thanh Thư nhướng mày, trong nháy mắt liền minh bạch nàng có ý đồ gì, đang cân nhắc, thì lại nghe đám người kia:
– Không có vấn đề, cứ lên kiệu luôn đi.
Khác Tống Thanh Thư sửng sốt, ngay cả Hoàn Nhan Trọng Tiết cũng sửng sốt, một cái kiệu nhỏ như vậy rõ ràng là thiết kế chỉ dùng cho một người, thế nhưng là hai người ngồi thì rất là chật chội, nàng bất khả tư nghị chất vấn:
– Các ngươi để cho ta cùng hắn chen cùng một chỗ?
Người dẫn đầu kia khẽ nhíu mày:
– Mời Trọng Tiết tiểu thư nhanh lên kiệu.
Bên cạnh Tống Thanh Thư nhất thời liền vui vẻ, lúc này ngược lại đối với chủ nhân của đám người kia có chút hiếu kỳ, thế là liền sảng khoái tiến vào cỗ kiệu, kim đao đại mã ở bên trong ngồi xuống.
Hoàn Nhan Trọng Tiết trợn cả mắt lên, nhìn vào trong kiệu cả giận nói:
– Chính các ngươi nhìn xem, như thế còn chỗ nào mà ngồi hai người?
– Hơi chật một chút cũng không có vấn đề.
Tên dẫn đầu đã không còn kiên nhẫn…
– Bây giờ Trọng Tiết tiểu thư có ngồi hay không?
Hoàn Nhan Trọng Tiết thật sâu hít một hơi, đem tâm tình bình phục lại:
– Ngồi thì ngồi!
Nàng cũng đang tò mò chủ sử sau bức màn này là ai, trước khi thăm dò rõ ràng tất cả, nàng không dám bại lộ thân phận võ công của mình…
Bất quá Tống Thanh Thư ở bên trong thì ngồi chễm chệ giống như đại lão gia vậy, cơ hồ không có lưu lại chỗ trống nào, Hoàn Nhan Trọng Tiết tức giận lườm hắn:
– Nhường qua một chút…
– Tại hạ từ trước đến giờ chỉ thích ngồi như vậy, cô nương nếu chen vào không được, thì cứ an vị trên đùi của tại hạ, tại hạ cũng sẽ không chấp nhặt đâu…
Đối với lời thỉnh cầu của nàng, Tống Thanh Thư hoàn toàn thờ ơ.
Hoàn Nhan Trọng Tiết tức đến khó thở:
– Ngươi đi hỏi một chút, trong kinh thành có bao nhiêu nam nhân muốn ôm ta, thế nhưng là có ai đắc thủ qua? Muốn chiếm ta tiện nghi thì cứ nói thẳng, làm gì mà nói quanh co lòng vòng như vậy.
Tống Thanh Thư bĩu môi:
– Ai mà muốn chiếm tiện nghi một nha đầu như cô nương chứ, ngực thì không có, trên thân cũng không có mấy lượng thịt, chỉ có khuôn mặt đẹp mắt thì làm được cái gì, tại hạ còn ngại phải ôm phải cô nương đây này…
Hoàn Nhan Trọng Tiết suýt ngất đi, thật ra thì hai bầu vú của nàng thì không nhỏ, chẳng qua là vì nàng bó chặt ngực lại cho tiện hành động mà thôi, còn lại các bộ vị khác cũng đều rất hoàn mỹ tươi tốt a, đã không biết bao nhiêu nam nhân thèm nhỏ dãi, chỉ có tên hỗn đản này là mắt mù thì vẫn là mắt mù a!
Bởi vì nàng cũng đã tiến vào thì cỗ kiệu cũng đã kép vách ngăn lại, bên ngoài người nhìn không thấy tình huống bên trong, cho là nàng đã ngồi xuống kiệu, rất nhanh liền nâng lên cỗ kiệu xuất phát, Hoàn Nhan Trọng Tiết trọng tâm liền bất ổn, người lảo đảo liền hướng đến trên cặp đùi của Tống Thanh Thư ngồi xuống.
Tống Thanh Thư giơ cao lên hai tay, ra hiệu mình không có đụng chạm gì đến nàng:
– Ầy, đây chính là cô nương… chủ động tới chiếm tiện nghi của tại hạ đấy nhé…
Hoàn Nhan Trọng Tiết này chưa từng cùng nam nhân tiếp cận qua như thế, càng không nói đến ngồi trên đùi của nam nhân, vội vàng đỏ mặt giải thích:
– Ngươi tên hỗn đản, là bọn chúng đột nhiên nâng kiệu, ta không có đứng vững mà thôi.
Tống Thanh Thư cười lạnh:
– Cô nương là võ lâm cao thủ, chỉ với cái chấn động này thì khiến cho hạ bàn cô nương bất ổn sao? Lừa gạt hài tử à? Muốn chiếm tiện nghi của tại hạ thì cứ nói thẳng, làm gì quanh co lòng vòng như thế?
Hoàn Nhan Trọng Tiết không nghĩ tới nhanh như vậy liền phong thủy lưu chuyển, đối phương dùng lời nói vừa rồi của mình để chế giễu lại, nàng trong lúc này không biết giải thích như thế nào, liền làm càn đứng lên:
– Ta chính là muốn chiếm tiện nghi của ngươi thì sao? Tránh ra!
Một bên lấy một bên kéo bắp đùi của hắn khép lại một bên, chính mình chen vào khoảng trống này.
– Này… chen lấn gì mà chật chội quá vậy, tại hạ giờ có thể cảm nhận được độ ấm trên da thịt của cô nương đấy, không thấy xấu hổ hay sao.
Tống Thanh Thư nhắc nhở.
– Dựa theo bối phận bên ngoài, ngươi là cô phụ của ta đúng không? Cùng với trưởng bối ngồi chung một chỗ thì đâu có gì…
Hoàn Nhan Trọng Tiết trợn mắt trừng một cái, không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa, nên hỏi.
– Ngươi cảm thấy chủ tử của đến bọn chúng là ai đây?
– Ta đây làm sao biết…
Thấy được nàng diện mạo đang giận, Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Bất quá tại hạ biết chủ tử của bọn chúng có thể là là nữ nhân.
– Vì cái gì?
Hoàn Nhan Trọng Tiết ngạc nhiên hỏi, đám người này đột nhiên xuất hiện, nàng đến bây giờ còn không hiểu ra sao đâu, Tống Thanh Thư tại sao lại suy đoán đối phương là nữ nhân?
Tống Thanh Thư chỉ vào thân thể của hai người đang kề cận:
– Nếu như chủ tử của bọn chúng là nam nhân, bọn họ tuyệt không dám để tại hạ và cô nương chen chung trong một cái kiệu.
Hoàn Nhan Trọng Tiết trong nháy mắt liền minh bạch, nếu như là nam nhân muốn bắt nàng, hơn phân nửa là ham muốn mỹ mạo của nàng, với loại tình huống này mà để cho mình ngồi chung một chỗ để cho nam nhân khác chiếm tiện nghi, không phải là khiến cho chủ tử bọn chúng bực bội sao a? Chỉ có chủ tử của bọn chúng là nữ nhân, cho nên vừa rồi không cần do dự, liền đem hai người để chung một chỗ.
“Tên hỗn đản này đến cùng là ai, vì sao lại có sự nhạy bén như thế chứ?” Hoàn Nhan Trọng Tiết lặng lẽ nhìn Tống Thanh Thư liếc một chút.
Tống Thanh Thư lại lâm vào trầm tư: “Nữ nhân? Là Triệu Mẫn sao?” Hắn cũng biết cái loại suy đoán này thật sự chỉ là hời hợt, thế nhưng phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là nghĩ đến Triệu Mẫn.
“Suy nghĩ nhiều cũng vô ích.” Tống Thanh Thư rất nhanh liền từ bỏ các loại suy đoán, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần, bên cạnh Hoàn Nhan Trọng Tiết từ chỗ giận không chỗ phát tiết, rất nhanh trong lòng lại có chút bội phục khí độ của hắn gặp tình huống trước mắt như thế này mà vẫn không thấy có sợ hãi, có lẽ là bị thần thái của hắn cảm nhiễm, nàng cũng rất nhanh ổn định lại tâm tình, bắt chước hắn nhắm mắt dưỡng thần.
Cũng không biết qua bao lâu, cỗ kiệu đột nhiên chấn động, Hoàn Nhan Trọng Tiết lập tức mở to mắt, không khỏi thẹn thùng, khi thấy mình thế mà lại ngủ quên, thật sự là quá bất cẩn.
Mở to mắt nàng lúc này mới phát hiện, vừa rồi bất tri bất giác lại đem mặt mình gối tại trên bờ vai của nam nhân này, lúc này mới chú ý tới, trên bả vai của hắn còn có dấu nước đọng, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ: “Quá mất mặt…”
Hoàn Nhan Trọng Tiết từ từ ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt Tống Thanh Thư giống như cười mà không phải cười, nhất thời toàn thân cứng đờ, vội dương đầu quyền:
– Chuyện vừa rồi không cho phép nói ra, nếu không phải thì ta sẽ đem bí mật của ngươi bí mật giũ ra!
– Đến tột cùng là bí mật gì mà để cho Trọng Tiết muội muội để ý đến như vậy nha?
Bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nữ nhân êm tai cùng cực.