Phần 215
Chu Chỉ Nhược dùng cánh tay ôm thật chặt Tống Thanh Thư, bên dưới chỗ tư ẩn của nàng đã ướt át đầy đủ, Tống Thanh Thư sau khi cởi sạch y phục của nàng, hắn cúi người nhìn xem giữa hai chân Chu Chỉ Nhược, cái âm hộ đen sẫm thảm lông, đem bộ vị trọng yếu che đậy lại, tiếp theo Tống Thanh Thư dùng tay nhẹ nhàng tách ra hai mép ngoài âm hộ, thì bày biện ra mê người cái khe thịt màu hồng phấn, bên dưới cửa miệng âm đạo mấp máy, âm dịch đang rỉ chảy ra, theo thân thể Chu Chỉ Nhược mắc cỡ giãy giụa, cơ bắp trong khe thịt cơ không ngừng nhúc nhích, hắn lập tức không chút do dự cúi đầu về phía cái khe thịt ẩm ướt lè lưỡi liếm xuống, khi thì hung mãnh, khi thì nhiệt tình mút lấy, hút cắn âm hạch Chu Chỉ Nhược, rồi dùng hàm răng nhẹ khẽ cắn lấy không tha, còn bất chợt đem đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong âm đạo quấy lấy, từ chóp mũi Tống Thanh Thư chạm vào lao xao những sợi lông đen mềm mại, ngửi theo từ cái âm hộ tản mát ra mùi vị đặc tính của con cái, mùi mồ hôi, mùi ngai ngái từ lỗ tiểu, mùi nồng nồng của âm dịch tiết ra từ miệng âm đạo, kích thích lấy thần kinh Tống Thanh Thư làm cho hắn hưng phấn như là muốn hỏng mất…
Chu Chỉ Nhược mắc cỡ dùng y phục tán lạc tại dưới đám cỏ khô che khuất mặt mình, mái tóc mây bay tán loạn, gò má nóng hổi, bên dưới hạ thể bị đầu lưỡi Tống Thanh Thư liếm láp, nàng càng lúc càng hưng phấn, phần eo cùng cái mông liền hẩy lên cao, đem thân dưới đỉnh hướng bên miệng của hắn, hồn nhiên vong ngã cảm thụ mỹ diệu, mãnh liệt mà khoái cảm ba đào làm cho nàng toàn thân càng không ngừng run rẩy.
Nàng lúc này một mặt truy cầu bên trong khoái cảm, say mê tại trong sự kích tình, vô luận Tống Thanh Thư làm ra bất cứ động tác đa dạng nào, nàng đều không chút do dự tiếp nhận.
– Um… ui… muội… chịu hết nỗi rồi… á… a…
Chu Chỉ Nhược ngọc thể trằn trọc, kìm lòng không được, cái eo nhỏ nhắn vặn vẹo, hừng hực dục hỏa, nàng tách rộng ra cặp đùi ngọc, để thuận tiện miệng lưỡi Tống Thanh Thư có thể càng thêm thâm nhập, tùy ý làm bậy, rất nhanh những mũi chân thanh tú căng lên cứng thẳng, mái tóc bay múa, điên cuồng rên lên, thân thể run rẩy co rút lại, âm tinh trào ra tràn lan.
Dưới cái miệng lưỡi kỹ xảo của Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược đã trèo lên đỉnh phong tình dục, khoái cảm như nước thủy triều, cao trào tiết thân…
Tống Thanh Thư nhìn xem nàng trần truồng không mảnh vải thần phục tại dưới thân của mình, trong nội tâm đại hỉ, đậm tình hôn nồng nhiệt hôn vào trên trán của nàng, trên mí mắt, lên mũi ngọc, trên gương mặt… cuối cùng bờ môi hai người lại một lần thật sâu kết hợp cùng một chỗ!
Thẳng đến nam nhân đem hai chân của nàng tách ra, Tống Thanh Thư có chút di động thân thể, chỉ thấy trước ngực hai bầu vú kiều nộn cao ngất, trên đỉnh hai nụ hoa kiều diễm săn cứng nhô cao, bụng dưới bằng phẳng mảnh mai, vòng eo uyển chuyển thướt tha, mông ngọc vểnh lên rất nhuận tròn, một đôi đùi đẹp giao nhau tương hợp, từ nơi cấm địa thần bí hiện ra hình tam giác ngược cỏ thơm đậm đặc…
Tống Thanh Thư không lãng phí thời gian, cầm lấy cây côn thịt nhắm ngay giữa hai chân của Chu Chỉ Nhược ngay ngắn hướng đến cái âm hộ đã là một mảnh bừa bộn dịch nhờn, lập tức quy đầu chen vào cửa miệng âm đạo ướt át chậm rãi đẩy tới…
– Um…
Khi phần eo Tống Thanh Thư đột dùng sức, cây côn thịt to dài cứng rắn hoàn toàn tiến nhập vào trong thân mỹ nhân tuyệt sắc, đến khi không có một tia khe hở khoảng cách!
– A…
Theo cây côn thịt của Tống Thanh Thư Cự Long cắm hết vào, Chu Chỉ Nhược phát ra một tiếng rên rỉ cao vút, cặp đùi ngọc liền dốc sức kẹp lấy phần eo của hắn, còn hai tay của hắn thì cố định lấy eo thon Chu Chỉ Nhược, có chút điều chỉnh thoáng một chút tư thế của mình, rồi bắt đầu chạy nước rút đút vào rút ra đút vào…
Tiếng va chạm kia sáng ngời như mưa to gió lớn, sinh ra từng luồng sóng tê dại khoái cảm, không ngừng xâm nhập lấy thể xác và tinh thần Chu Chỉ Nhược. Tình dục bộc phát làm cho nàng kìm lòng không được mà rên rỉ, cái mông đầy đặn tuyết trắng cao thấp lắc lư lấy nghênh hợp, trước ngực hai bầu vú cao ngất cũng không chịu cô đơn đung đưa, nhộn nhạo tạo ra thành từng làn sóng sữa!
Cây côn thịt của Tống Thanh Thư cường lực đút vào phía trong âm đạo, Chu Chỉ Nhược toàn thân run rẩy, từ chỗ yết hầu chỗ phát ra từng tiếng kiều hừ, đôi lông mày mắt đóng chặt, cái miệng anh đào thở hổn hển, mỗi một lần cây côn thịt Tống Thanh Thư va chạm đến hoa tâm đều làm cho nàng nhíu mày, cái trán tả hữu lắc lư, mái tóc như mây tứ phía bay múa, lộ ra gợi cảm mê người! Tống Thanh Thư dưới háng ra sức đút vào thánh đạo của nàng, càng chọc vào càng nhanh, càng chọc vào càng mạnh mẽ! Quy đầu côn thịt không ngừng mãnh lực đụng chạm lấy hoa tâm kiều nộn, bên tai nghe nàng tại dưới người mình uyển chuyển hầu hạ vong tình rên rỉ…
– A… ừ… á… a… nam nhân tốt… thật lợi hại… á… hảo phu quân…
Chu Chỉ Nhược cảm nhận được khoái cảm từng đợt đánh úp lại, làm cho nàng toàn thân mềm yếu vô lực. Lúc Tống Thanh Thư liên tiếp chạy nước rút, nàng thở gấp, tinh mâu nửa khép, xụi lơ lấy mặc kệ để cho hắn muốn làm gì thì làm, khuôn mặt như bông sen bay lên đám mây thẹn thùng, ngọc diện hàm xuân, hai má đỏ hồng, mở ra mê người cái miệng anh đào thở dốc không thôi, bỗng nhiên, thân thể thành thục kịch liệt run rẩy, cái mông ngọc phảng phất hồi quang phản chiếu, nhiệt tình kịch liệt hẩy lên liên tiếp đón hùa động tác rút cây côn thịt vào của Tống Thanh Thư, cái miệng nhỏ nhắn duyên dáng gọi to:
– A… không được… muốn bay lên rồi… a… nhấn mạnh lên chút… a…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, hắn lập tức thay đổi tư thế, cầm lấy đôi đùi ngọc Chu Chỉ Nhược khiêng lên để tại phía trên bờ vai của mình, bên dưới cây côn thịt lại bắt đầu điên cuồng co rúm lấy, cường lực đụng chạm lấy hoa tâm nàng.
– Á… a… a…
Một tiếng rên rỉ cao vút yêu kiều, bờ eo Chu Chỉ Nhược hướng lên tạo thành một độ cong xinh đẹp vô cùng, hai chân buộc thẳng tắp, dùng sức kẹp lấy cổ của Tống Thanh Thư, hai tay càng nắm bắt cánh tay của hắn, móng tay bấu vào làn da bên trong của hắn, từ hoa tâm âm tinh bóng bỏng trào ra từng đợt…
Tống Thanh Thư lần cuối cùng một loạt va chạm về sau, quy đầu thật sâu đâm vào sâu trong âm đạo Chu Chỉ Nhược, nham thạch tinh dịch nóng chảy liên tục cũng không ngừng tiến nhập vào trong ngọc thể Chu Chỉ Nhược!
Cao trào về sau Chu Chỉ Nhược theo cây côn thịt còn đâm sâu trong thân thể nàng chấn động, cái miệng rên rỉ có tiết tấu lấy…
Thật lâu sau, ở dưới người hắn, Chu Chỉ Nhược càng là đã mỏi mệt không chịu nổi! Nàng hoàn toàn không còn có chi lực chống đỡ lại, cuối cùng chỉ có thể là tùy ý nam nhân tại trên người của mình mạnh mẽ đâm tới, tung hoành ngang dọc bên trong cái hang nhỏ của mình! Mà nàng thì ở dưới thân người nam nhân uyển chuyển hầu hạ, tung thể thụ yêu!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Chỉ Nhược từ trong bụi cỏ khô ngồi dậy, hai bắp chân trơn bóng như ngọc nghiêng dựa vào ở một bên, trên gương mặt còn lưu lại ửng hồng, vừa sửa sang lại y phục, vừa liếc Tống Thanh Thư:
– Huynh luyện loại công pháp này, thì trên thế gian này cũng không có mấy nữ nhân trải qua chịu được dạng giày vò này, khó trách huynh đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười:
– Không có cách nào khác, môn công phu Mật Tông này có chút tà môn, một khi bắt đầu luyện qua, thì không có cách nào dừng lại…
Chu Chỉ Nhược sâu kín thở dài một hơi:
– Thực ra có đôi khi muội muốn, nếu như huynh vẫn đơn thuần như Tống Thanh Thư lúc trước kia thì tốt bao nhiêu a, đối với ta toàn tâm toàn ý…
Tống Thanh Thư còn chưa kịp đáp lời, chính nàng lại lắc đầu:
– Nhưng nếu huynh tính tình cứ giống như Tống Thanh Thư trước kia, thì cũng có thể ta cũng sẽ không thích huynh đâu…
Tống Thanh Thư trái tim thật sâu xúc động, một tay kéo lấy nàng:
– Chỉ Nhược…
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt dán tại trên bả vai hắn, sâu kín nói ra:
– Huynh có tìm đến nữ nhân nào khác thi ta có thể mặc kệ, duy chỉ có một yêu cầu, đó chính là không thể tìm đến Triệu Mẫn.
– Ách…
Tống Thanh Thư nghẹn lời, xem ra giữa hai nữ nhân này, oán niệm thật đúng là đại a.
Chu Chỉ Nhược tiếp tục nói:
– Yêu nữ kia tâm địa thâm hiểm, cứ giành nam nhân với ta, ta đã bị nàng đoạt lấy một lần, lần này không muốn bị nàng đoạt lấy lần thứ hai.
Tống Thanh Thư nghe được thương yêu nổi lên:
– Yên tâm đi, không có lần thứ hai đâu.
Chu Chỉ Nhược um một tiếng, vuốt lại mái tóc rối, ôn nhu nói:
– Thanh Thư, ta muốn quay về Giang Nam…
Tống Thanh Thư nhướng mày:
– Chúng ta vừa gặp mặt, thì muội lại muốn đi? Hãy theo giúp ta một thời gian đi, ta có thể mang muội tại Kim Quốc khắp nơi du lãm một phen.
Chu Chỉ Nhược khóe miệng mỉm cười, lắc đầu:
– Đường Tái Nhi tuy trúng độc của huynh, bất quá nàng cũng giảo hoạt dị thường, nếu lần này nàng ta quay trở lại Bạch Liên Giáo nói những điều không nên nói… Ta không muốn tâm huyết của ta nhất thời nước chảy về biển khơi…
Tống Thanh Thư trầm mặc, hắn rõ ràng Mẫn tính tình của Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn là hai thái cực, Triệu Mẫn ngoài cứng trong mềm, có thể vì ái tình mà vứt bỏ hết thảy, còn Chu Chỉ Nhược thì ngoài mềm trong cứng, thực chất bên trong rất là mạnh mẽ, huống chi Bạch Liên Giáo vẫn là cơ nghiệp của tiên phụ nàng, bây giờ rơi vào tay người khác… nô luận từ phương diện nào, – Bây giờ liền đi sao?
Tống Thanh Thư có chút không muốn.
– Ừm…
Chu Chỉ Nhược gật đầu…
– Lúc này Đường Tái Nhi hẳn là đi được không xa, nếu trì hoãn chút thời gian, ta chỉ sợ đuổi theo không kịp nàng.
– Vậy được rồi, muội về lại Bạch Liên Giáo nhớ cẩn thận hơn, một khi nếu gặp nguy hiểm, trước cứ bảo trụ tính mạng của mình rồi hãy tính…
Tống Thanh Thư không yên tâm dặn dò.
– Biết rồi… hảo phu quân…
Chu Chỉ Nhược đột nhiên lại gần hôn lên miệng hắn một cái, sau đó đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu nhắc nhở…
– Không được cùng Triệu Mẫn thông đồng a…
Từ khi đến cái thế giới này, Tống Thanh Thư luôn nhìn thấy Chu Chỉ Nhược lúc nào cũng lạnh lùng như băng, bây giờ thấy được nàng lộ ra ra tư thái của một tiểu cô nương, Tống Thanh Thư không khỏi có chút ngẩn ngơ si mê…
Lúc này bên trong hoàng cung Kim Quốc, Kim Hi Tông đang nhìn lấy đàm người Hoàn Nhan Bình quỳ trên đất mà nổi trận lôi đình:
– Đường đường một Hoán Y Viện, đây cũng là nơi mà trẫm tin cậy nhất, kết quả bị người muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đây là cái chợ hay sao? Các ngươi thân là thủ lĩnh nòng cốt, trong thời khắc mấu chốt cả đám đều không có mặt trong cung, vậy thì dùng các người để làm cái gì nữa… Người đâu… mang tất cả ra ngoài chém!