Phần 213
Nghĩ đến ánh mắt của mẫu thân lúc lâm chung, Đường Tái Nhi trong lòng chua xót, liền cầm lấy hai viên dược hoàn nuốt vào, tiếp lấy lạnh lùng nói:
– Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết đây là thứ gì đi…
– Một viên là Tam Thi Não Thần Đan, một viên khác là Báo Thai Dịch Cân Hoàn, cô nương thân là Thánh Nữ của Bạch Liên Giáo kiến thức rộng rãi, chắc hẳn biết được dược tính của hai loại này chứ…
Tống Thanh Thư đáp.
– Chi bảo của Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng với trấn giáo của Thần Long Giáo ngươi cũng có thể cầm tới trong tau, Kim Xà Vương quả thật có bản sự thông thiên.
Đường Tái Nhi giây khắc này bên trong nội tâm không hề bình tĩnh giống như mặt ngoài của nàng như vậy, Bạch Liên Giáo tuy nhiên có thế lực cường đại tại Giang Nam, thế nhưng là so với Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Thần Long Giáo cũng không chiếm quá ưu thế, lại thêm một Kim Xà Doanh, mình cho dù có xin sự giúp đỡ từ Phiêu Miễu Phong Linh Thứu Cung, cũng chưa chắc đấu qua được với đối phương.
– Tại hạ xem như là được Đường cô nương khen thưởng…
Tống Thanh Thư cười cười, thuận tay giải khai trên người nàng cấm chế…
– Một năm sau tìm đến tại hạ để lấy giải dược, hiện tại cô nương có thể đi đi, nhưng nhớ lúc quay trở lại Bạch Liên Giáo thì lời nào nên nói, lời nào không nên nói, cô nương là người thông minh, không cần tại hạ chỉ dẫn chứ…
Đường Tái Nhi giãn ra thân thể, cảm giác được chân khí vận chuyển lại, lúc này mới ngẩng đầu lên thật sâu nhìn Chu Chỉ Nhược, tiếp lấy không nói một lời bước ra khỏi cửa động, bóng người liền biến mất ở phương xa.
– Chu Chỉ Nhược, nàng ta lúc rời đi nhìn ngươi với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi, về sau ngươi sẽ có quả ngon để ăn rồi.
Triệu Mẫn ở một bên nhìn có chút hả hê nói.
– Chuyện này không cần đến ngươi quan tâm.
Chu Chỉ Nhược lạnh nhạt nói.
– Không phân biệt tốt xấu, không biết nhân tâm tốt…
Triệu Mẫn bĩu môi, đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng kêu to lên…
– Đúng… vừa rồi tại sao lại đánh ta?
– Muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?
Chu Chỉ Nhược khóe môi hiện ra như có ý cười.
– Đương nhiên là nói thật.
Triệu Mẫn hận hận nhìn chằm chằm nàng.
– Bởi vì từ lâu ta đã muốn đánh ngươi, vừa rồi đụng phải cơ hội tốt như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chu Chỉ Nhược một mặt bình tĩnh đáp, tựa như đó là một chuyện bình thường vậy.
– Ách…
Triệu Mẫn không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, dựa theo tính tình trước kia, rõ ràng sẽ tìm các loại lý do để tô son trát phấn cho hành vi của mình, Chu Chỉ Nhược luôn tạo ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu để làm cho người khác phải mủi long yêu thương, ai biết đột nhiên trở nên thay đổi như vậy, làm cho Triệu Mẫn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
– Bị ta đánh có phải là không phục?
Nhìn thấy Triệu Mẫn trợn mắt há mồm, Chu Chỉ Nhược khóe môi ý cười càng đậm.
– Hừ!
Triệu Mẫn hận đến nghiến răng, biết rằng võ công song phương bây giờ chênh lệch quá lớn, mình đã không phải là đối thủ của Chu Chỉ Nhược, Tống Thanh Thư cũng không có khả năng giúp mình đánh thê tử của hắn.
Chu Chỉ Nhược tựa như vẫn không đủ giải hận, kéo lên cánh tay Tống Thanh Thư, ngọt ngào nói ra:
– Ta thân là thê tử của Thanh Thư, vì nhìn thấy một số nữ nhân không đứng đắn vây bên người hắn như ruồi muỗi, nên đương nhiên muốn thay trượng phu đuổi đi…
Triệu Mẫn tức giận đến mặt trắng:
– Ngươi nói nữ nhân nào không đứng đắn, còn nói ai là ruồi muỗi?
Chu Chỉ Nhược a một tiếng, nghiền ngẫm nhìn Triệu Mẫn:
– Nếu ngươi không phải thuộc loại nữ nhân không đứng đắn kia, vậy thì chắc là thay đổi vì chuẩn bị muốn gả vào Tống gia, bất quá ta đã là thê tử của Thanh Thư, là chính thất nhập môn trước, ngươi nhiều lắm chỉ có thể làm thiếp, chính thất giáo huấn thiếp, đâu có gì mà là thiên kinh địa nghĩa, ngươi phải sớm tập thành thói quen a, về sau nói không chừng sẽ còn thường xuyên đụng phải loại tình huống như thế này.
Triệu Mẫn tức giận phổi như sắp nổ, nhớ ngày trước Chu Chỉ Nhược mỗi lần đều muốn tạo nên hình tượng yếu đuối thiện lương nên cố kỵ với mình, bởi vậy cho nên mình mới có thể nắm bắt lấy điểm ấy làm khó Chu Chỉ Nhược, không ngờ hôm nay Chu Chỉ Nhược lại trở nên không biết xấu hổ giống mình năm đó, đúng là phong thủy luân chuyển…
– Tống Thanh Thư, nam tử hán đại trượng phu, lời đã nói ra có giữ hay không vậy?
Bất quá Triệu Mẫn là người nào, đâu có thể khoan nhượng chính mình ba lần, bốn lượt bị Chu Chỉ Nhược khi dễ, liền chuyển hướng sang qua Tống Thanh Thư…
Gặp hai nàng thần thương khẩu chiến, Tống Thanh Thư ở một bên ngó trời, ngó đất… âm thầm hy vọng đừng có bị tai bay vạ gió, chỉ tiếc thượng thiên cuối cùng vẫn không để ý đến hy vọng của hắn.
– Đương… đương nhiên là giữ lời.
Tống Thanh Thư đoán không được tính toán Triệu Mẫn, có chút ấp a ấp úng đáp.
– Vậy thì tốt, bây giờ hãy đánh Chu Chỉ Nhược hai mươi tát tai đi…
Triệu Mẫn đưa tay hướng chỉ đến Chu Chỉ Nhược.
Chu Chỉ Nhược lông mày giương lên, cũng không nói lời nào, có chút hăng hái nhìn xem Tống Thanh Thư phản ứng ra sao.
Tống Thanh Thư chột dạ liếc nhìn nàng, ngượng ngùng nói ra:
– Vì cái gì a?
– Vừa rồi thời điểm Chu Chỉ Nhược đánh ta, tự công tử nói muốn hoàn trả gấp mười lần, Chu Chỉ Nhược đã đánh ta hai tát tai, như vậy công tử phải là đánh hoàn trả hai mươi tát tay mới được.
Triệu Mẫn nhanh chóng đáp.
Tống Thanh Thư kêu khổ, không nghĩ tới tình huống loại này:
– Chuyện này… là hiểu lầm, vừa rồi là tại hạ không biết thân phận của Chu Chỉ Nhược, huống chi nàng cũng là vì giấu diếm để qua mặt Đường Tái Nhi, nên mới sử xuất khổ… khổ nhục kế.
Tống Thanh Thư càng nói càng không có khí, bởi vì hắn chính mình cũng không tin tưởng vào lời nói của mình.
– Khổ nhục kế?
Triệu Mẫn cười rộ lên…
– Thế nào, công tử không có ý định tuân thủ lời hứa phải không?
Tống Thanh Thư ngượng ngùng nói:
– Lúc đó cũng là thuận miệng nói, không tính là lời hứa gì…
– Tốt, nếu công tử cho đó là thuận miệng nói, vậy ta sẽ cho công tử thấy lời hứa chính thức…
– Có phải trước kia công tử đã đáp ứng thỏa mãn cho ta một điều kiện?
Tống Thanh Thư sắc mặt biến hóa:
– Có là có, bất quá…
Triệu Mẫn hừ một tiếng:
– Lúc ấy ta chưa nghĩ ra, nhưng bây giờ ta nghĩ kỹ, dùng tay đánh Chu Chỉ Nhược hai mươi cái cho ta, chúng ta xem như là thanh toán xong nợ nần.
– Hả?
Tống Thanh Thư mắt trợn tròn…
– Như vậy… làm sao được…
– Làm sao không được, chẳng lẽ công tử đường đường một nam tử hán đại trượng phu, lời hứa chỉ là gió thoảng mây bay a?
Triệu Mẫn lần này bị Chu Chỉ Nhược khi dễ nóng mặt, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng ăn qua thua thiệt như dạng này.
Tống Thanh Thư còn trong lúc đang xoắn xuýt, Chu Chỉ Nhược lại mở miệng:
– Thanh Thư, cứ đáp ứng nàng đi…
– A?
Tống Thanh Thư chưa kịp phản ứng.
Chu Chỉ Nhược lạnh lùng nói ra:
– Nữ nhân này hay dùng các điều kiện để thừa cơ buộc lại tâm nam nhân, ta không muốn huynh thiếu nợ nàng cái gì, chứ đừng để cho nàng lại đưa ra điều kiện khó làm hơn như lần trước ở Hào Châu thành…
Tống Thanh Thư biết nàng ám chỉ cái gì, lúc trước Trương Vô Kỵ cũng là bởi vì đáp ứng ba điều kiện của Triệu Mẫn, bởi vậy tại hôn lễ ở Hào Châu thành, Trương Vô Kỵ phải cùng đi với Triệu Mẫn, bỏ lại Chu Chỉ Nhược một mình…
– Nói đến thì tại hạ còn phải cảm tạ Triệu cô nương tại Hào Châu thành đem Trương Vô Kỵ mang đi, nếu không phải vậy, thì ta như thế nào có được cơ hội để lấy muội chứ?
Tống Thanh Thư nhu tình mà nhìn Chu Chỉ Nhược, hắn không có vì chuyện đó mà sinh ra cảm xúc không vui, quá khứ đã qua, làm một nam nhân trọng yếu nhất đó chính là rộng lượng cùng sự tự tin.
Chu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ lên:
– Ta là sợ nàng về sau lại cầm cái điều kiện này làm khó dễ huynh, thì có thể sẽ gây ra không biết bao nhiêu chuyện phiền toái, giờ có chịu dùng tay đánh hai mươi cái cũng không phải cái đại sự gì.
– Ha ha tốt cho một đôi tình chàng ý thiếp, ngươi cũng không cần kích ta, bản cô nương hành sự từ trước đến giờ luôn dựa vào cao hứng của mình, hôm nay để cho hắn đánh ngươi hai mươi cái, ta đã có đầy đủ cao hứng.
Triệu Mẫn ưỡn ngực, cũng đã khôi phục lại thần thái sặc sỡ lóa mắt như ngày nào…