Phần 212
– Ta thừa nhận ngươi võ công rất cao, bất quá muốn giải Sinh Tử Phù, tuyệt không có khả năng.
Đường Tái Nhi do dự một chút, lại bồi thêm một câu…
– Giải Sinh Tử Phù là một quá trình hung hiểm không bình thường, nếu không cẩn thận thì lục phủ ngũ tạng bốc hỏa mà chết, ngươi ngàn vạn lần đừng có loạn thử.
Triệu Mẫn ngạc nhiên liếc nhìn Đường Tái Nhi, lại quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, nhịn không được tấm tắc lấy:
– Tống công tử, ta phải thừa nhận công tử đối với nữ nhân quả thật là có lực sát thương vô cùng nguy hiểm, chỉ cần trải qua một chút công phu, liền làm cho một nữ nhân đối với công tử đòi đánh đòi giết biến thành lo lắng cho công tử. Đã là được Đường cô nương quan tâm đến Tống công tử nhà ta như vậy, chi bằng cứ đưa cho hắn giải dược Sinh Tử Phù đi a…
Đường Tái Nhi quýnh lên:
– Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta chỉ là lo lắng nếu hắn loạn thử nhỡ bị mất mạng, ta cũng sẽ không sống được mà thôi, mà thật tình là ta không có giải dược Sinh Tử Phù.
– Đừng làm khó nàng, nàng đúng là không có giải dược Sinh Tử Phù…
Tống Thanh Thư kéo lấy Triệu Mẫn, sau đó nói với Chu Chỉ Nhược…
– Muội thay ta hộ pháp, ta sẽ vận công giải Sinh Tử Phù.
– Thế nhưng là…
Chu Chỉ Nhược mặt lộ vẻ thần sắc lo lắng, ngọt ngào nói:
– Chiếu theo lời nàng nói như thế, chính huynh tự giải có thể bị nguy hiểm…
– Yên tâm đi, ta đã nắm chắc.
Tống Thanh Thư nói xong liền bắt đầu ngồi xuống, đôi mắt cũng nhắm lại.
– Um… rất nguy hiểm… đó…
Đường Tái Nhi cũng gấp, năm đó Thiên Sơn Đồng Mỗ bắn Sinh Tử Phù vào trong người của tam thập lục Đảo chủ cùng với thất thập nhị Động chủ, trong số những người này không thiếu võ công cao thủ, đã từng có không ít người có ý đồ dùng nội lực của mình để hóa giải Sinh Tử Phù, thế nhưng tất cả không có ngoại lệ, toàn bộ đều chết, cho nên số cao thủ còn lại hoàn toàn thần phục Linh Thứu Cung.
– Câm miệng, đừng ảnh hưởng tới hắn vận công.
Chu Chỉ Nhược thuận tay liền phong bế á huyệt Đường Tái Nhi, cho dù trong lòng cũng rất là lo lắng an nguy của Tống Thanh Thư, bất quá trong thời gian chung đụng với hắn, nàng cũng biết trượng phu của mình không phải là người không biết phân nặng nhẹ, hắn đã nói như vậy, nàng liền lựa chọn tin tưởng vào hắn.
Không có xung quanh quấy nhiễu, Tống Thanh Thư bắt đầu vận công hóa giải Sinh Tử Phù, hắn sở dĩ nắm chắc như vậy, là bởi vì đã kiếp trước đã biết được Thiên Sơn Đồng Mỗ dạy cho Hư Trúc những lời kia, hắn đã biết được nguyên lý bên trong, lại hỏi rõ ràng Đường Tái Nhi vừa rồi phát xạ mấy phần Dương mấy phần Âm trong cách huyệt của hắn, Tống Thanh Thư liền có thể đối ứng giải trừ.
Tống Thanh Thư nhớ lại câu nói của Đường Tái Nhi mới vừa rồi, không khỏi cảm khái Sinh Tử Phù quả nhiên âm độc vô cùng, Thiếu Dương bị trúng Sinh Tử Phù tám phần Âm hai phần Dương, như vậy nhất định phải lấy tám phần Dương hai phần Âm để hóa giải, thế nhưng huyệt Thiếu Dương vốn là rất là cường thịnh dương khí, bây giờ lại bị đẩy thêm vào dương khí, như vậy lực đạo của Sinh Tử Phù liền sẽ gia tăng mãnh liệt, mà Âm Dương chi lực sẽ dần dần phát sinh chuyển biến, ngay từ đầu tám phần Âm hai phần Dương, rất nhanh liền lại biến hóa thành hai phần Dương tám phần Âm, cho nên nếu nói muốn hóa giải lúc sử dụng Âm Dương chi lực, thì không thể cứ dùng một tầng bất biến, cần phải tùy lúc dựa vào tình huống lực đạo của Sinh Tử Phù hoạt động mà điều hòa Âm Dương chi lực theo tỉ trọng, nếu lơ là, liền sẽ đẩy Sinh Tử Phù vào bên trong tạng phủ, lúc đó cho dù là Đại La Kim Tiên đến cũng cứu không được.
May mắn Tống Thanh Thư bây giờ tu vi có sở học Cửu Âm Chân Kinh, Thần Chiếu Kinh bị Hoan Hỉ Chân Khí dung hợp, bây giờ nếu nói đối với Âm Dương chi khí khống chế, chỉ sợ không ai so ra mà vượt được hắn.
Tống Thanh Thư một tay vận khởi Dương Cương chi lực, một tay khác thì lại lấy Âm Nhu chi lực đem Sinh Tử Phù chậm rãi rút ra, cứ như thế chân khi liên tục lặp đi lặp lại, cũng không biết qua bao lâu, rốt cục đã hóa giải được hàn bang, hỏa độc, đến khi cảm thấy bên trong kinh mạch đang bị tắc nghẽn trì trệ, bỗng nhiên thông suốt, nói không nên lời thoải mái dễ chịu.
Tống Thanh Thư âm thầm thấy mình may mắn, may mắn vì Đường Tái Nhi công lực không đủ, nếu như là Thiên Sơn Đồng Mỗ tự mình phát xạ Sinh Tử Phù, thì chỉ sợ không có dễ dàng giải khai như vậy. Về sau nếu đối mặt với Thiên Sơn Đồng Mỗ, thì phải tăng lên gấp bội cẩn thận mới được, nhất là đặc điểm của Sinh Tử Phù có thể xuyên thấu qua chân khí hộ thể…
– Tống công tử… không có việc gì chứ?
Gặp hắn mỉm cười đứng lên, Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn vội vàng vây quanh.
– Không có việc gì…
Tống Thanh Thư nhìn Chu Chỉ Nhược liếc qua…
– Chỉ Nhược, lần này thật sự là nhờ có muội, nếu không phải thì ta đã bị lật thuyền trong mương.
Bên cạnh Triệu Mẫn nhịn không được bĩu môi.
Trong ánh mắt Chu Chỉ Nhược đều là ý cười, đáp:
– Để xem huynh về sau còn dám khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền quên hết tất cả…
– Không dám… không dám.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười nói, đồng thời đưa tay phất một cái dùng lăng cách huyệt giải á huyệt cho Đường Tái Nhi.
– Làm sao có thể…
Đường Tái Nhi đang bị kìm nén đến khó chịu, vừa mới thoát khốn, liền một mặt khiếp sợ nhìn qua hắn…
– Ngươi làm sao giải khai được Sinh Tử Phù chứ?
Trong lòng nàng, Sinh Tử Phù của sư phụ là ám khí thiên hạ đệ nhất, Sinh Tử Phù không có thuốc nào chữa được, bây giờ nhìn thấy bị ngoại nhân phá giải, nàng đương nhiên là chấn kinh.
Tống Thanh Thư lúc đầu cũng muốn nhân cơ hội đùa giỡn với Đường Tái Nhi vài câu, bất quá ánh mắt xéo qua quét đến bên cạnh Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn, vội vàng nhịn xuống xúc động, thuận thế ném hai viên dược hoàn cho nàng…
– Đem hai viên dược hoàn này uống đi.
Đường Tái Nhi cảnh giác nhìn lấy trên tay hai viên dược hoàn, một màu sắc diễm lệ, một màu đơn giản.
– Đây là thứ gì?
– Cứ nuốt đi rồi hãy nói.
Tống Thanh Thư lạnh lùng trả lời.
– Ta không nuốt…
Đường Tái Nhi khép chặt đôi môi, khỏi cần suy nghĩ cũng biết hai dược hoàn này khẳng định không phải là thứ tốt lành gì…
– Nếu cô nương không nuốt hai viên hoàn dược này, thì hôm nay khó thoát khỏi cái chết.
Tống Thanh Thư ngữ khí bình thản vô cùng.
– Nuốt vào ta sợ sống không bằng chết.
Đường Tái Nhi cắn môi.
– Cô nương không có lựa chọn.
Phong thủy lưu chuyển, hiện tại đến phiên Tống Thanh Thư nói câu nói này.
Đường Tái Nhi sắc mặt âm tình bất định, nếu nàng một thân một mình, nói không chừng sẽ chọn cái chết, nhưng mình đang gánh vác lấy cừu hận cùng hy vọng, không có hoàn thành được di huấn tổ tông, cho dù có chết cũng vô pháp đối mặt với cái mục tiêu tre già măng mọc của liệt tổ liệt tông.