Phần 211
– Nói!
Nghĩ đến Tống Thanh Thư rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, Chu Chỉ Nhược nhất thời gấp gáp.
– Um… um…
Đường Tái Nhi bị nàng bóp cổ khó chịu, vội vàng chỉ trên cổ tay…
– Ngươi… trước thả ta ra… rồi hãy nói.
Chu Chỉ Nhược hừ:
– Nếu ngươi còn dám giở trò gian, đừng trách ta không nể tình.
Nói xong liền buông tay ra.
Đường Tái Nhi miệng há ra thở mấy cái, mới nói:
– Ta sẽ nói cho ngươi biết, bất quá ngươi phải giải khai huyệt đạo của ta trước.
– Không được! Bất quá ta có thể đáp ứng ngươi, nói ra xong thì sẽ thả ngươi.
Chu Chỉ Nhược quả quyết cự tuyệt…
Đường Tái Nhi cắn môi nói ra:
– Ngươi nếu không giải khai huyệt đạo ta, sau đó ngươi đổi ý, lúc đó ta không năng lực phản kháng, ta không có ngu như vậy.
– Ngươi không có lựa chọn nào khác…
Chu Chỉ Nhược ấn một chút bàn tay, nàng sở dĩ không đáp ứng, là bởi vì Đường Tái Nhi võ công quá cao, lại quỷ kế đa đoan, nàng không có nắm chắc sau khi giải khai huyệt đạo đối phương thì có thể khống chế được Đường Tái Nhi.
Chú ý tới động tác của Chu Chỉ Nhược, Đường Tái Nhi tái mặt, vừa rồi cái cảm giác nghẹt thở kia nàng cũng không muốn thể nghiệm lại lần thứ hai, bất quá nàng cũng rõ ràng ở thời điểm này cũng phải quả quyết nói cứng:
– Đã là như vậy, cứ để ta và nam nhân của ngươi cùng một chỗ chung phó ước xuống hoàng tuyền đi, đến lúc đó ta sẽ cân nhắc, nói không chừng ta còn có thể giúp ngươi phục thị trên giường cùng hắn một chút, đến lúc đó muội muội cũng đừng có ghen nha.
Nói xong liền khanh khách cười rộ lên.
Triệu Mẫn nhịn không được thở dài một hơi:
– Ngươi có bộ dáng vô sỉ này rất có phong phạm giống ta năm đó, nhưng hiện tại làm sao ta càng thấy lại càng không vừa mắt đây.
Chu Chỉ Nhược tức giận liếc Triệu Mẫn:
– Ngươi cũng biết năm đó ngươi vô sĩ à?
Triệu Mẫn lông mày giương lên:
– Thế nào, muốn cãi nhau a?
Chu Chỉ Nhược nhìn trên mặt Triệu Mẫn vẫn còn dấu đỏ của tát tai, khóe môi cong lên:
– Cãi nhau làm gì, vì giờ ta có thể đánh ngươi.
Triệu Mẫn hô hấp cứng lại, lúc đầu trước đó hai nàng võ công không có sai biệt bao nhiêu, chính nàng còn hơi thắng được một số chiêu, bất quá từ khi Chu Chỉ Nhược học được Cửu Âm Chân Kinh qua đi, thì nàng liền đã hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Chỉ Nhược.
Chỉ thấy nàng đôi chuyển động, vội vàng chạy đến bên người Tống Thanh Thư, kéo hắn cánh tay:
– Tống công tử, không nhìn thấy ta bị khi dễ sao?
Tống Thanh Thư buồn bực nói:
– Muốn cầu cạnh tại hạ liền hô Tống công tử, còn không thì cứ gọi là ta với ngươi?
– Mặc kệ ta…
Triệu Mẫn âm thầm nhéo hông hắn một cái.
Nhìn thấy hai người thần thái thân mật…
Chu Chỉ Nhược tròng mắt hơi khép lại:
– Lại năm lần, bảy lượt một bộ dáng đó, lúc trước có Trương Vô Kỵ bảo hộ cho ngươi, bất quá bây giờ ngươi ôm nam nhân này lại chính là trượng phu của ta, ngươi cảm thấy hắn sẽ giúp thê tử hắn hay là giúp ngươi?
– Hắn là trượng phu của ngươi thì sao a, ta cũng có thể để cho hắn làm trượng phu của ta, cứ như vậy chẳng phải hòa nhau?
Triệu Mẫn cười đáp.
Chu Chỉ Nhược rốt cục bị lời nói của nàng đánh bại, nhịn không được xì một cái:
– Nữ nhân Mông Cổ ai cũng đều giống như ngươi không biết xấu hổ là gì…
– Xấu hổ thì có làm được cái gì, ta chỉ cần Tống công tử mà thôi…
Triệu Mẫn một bên nói, còn một bên lung lay cánh tay Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư chịu thua, hắn đương nhiên biết Triệu Mẫn lúc này cần hắn một tấm mộc đỡ đòn nên mới nói như vậy, nên cũng không coi là thật:
– Thôi đừng ầm ĩ nữa, tại hạ trên người bây giờ độc còn chưa có cách giải đây này…
Hai nàng lúc này mới hừ một tiếng, ngậm miệng lại.
Tống Thanh Thư lúc này mới đem lực chú ý quay trở lại trên thân Đường Tái Nhi:
– Đường cô nương, ta bội phục trước cơ linh của cô nương, đã lâu rồi tại hạ không có lâm vào tình trạng loại nguy hiểm như thế này.
Đường Tái Nhi vẫn chưa trả lời, Chu Chỉ Nhược lại mở miệng trước:
– Nếu không phải là do ngươi nhìn thấy nàng ta xinh đẹp, nên thương hương tiếc ngọc, thì làm thế nào nàng ta lại có thể ám toán được ngươi.
Triệu Mẫn lại không thuận theo:
– Tống công tử rõ ràng là vì cứu ta nên mới thụ thương, đừng có giội nước bẩn lên người của hắn…
– Ngươi nói lại thử xem, có tin là ta xé nát miệng ngươi hay không?
– Ta cứ nói đấy… vì cứu ta, vv… có bản lĩnh cứ đến xé miệng ta đi…
Đường Tái Nhi cùng Tống Thanh Thư nhìn nhau, Đường Tái Nhi hé miệng cười:
– Tống công tử, hưởng tề nhân chi phúc không phải là tốt như vậy sao?
– Im miệng!
– Câm miệng!
Đối với Đường Tái Nhi làm thương tổn Tống Thanh Thư, thì Chu Chỉ Nhược cùng Triệu Mẫn ngược lại là có thái độ nhất trí một cách lạ kỳ.
Tống Thanh Thư cũng là tức xạm mặt lại, vội vàng nói sang chuyện khác:
– Đường cô nương, ta có thể đáp ứng giải khai huyệt đạo cho cô nương, bất quá, trước hãy trả lời tại hạ mấy vấn đề.
Đường Tái Nhi chần chừ một lát, rồi gật đầu nói:
– Cứ hỏi…
Trong nội tâm nàng hạ quyết tâm, chỉ cần mình cắn chết không hé miệng nói cho các nàng kia biết, ai có thể giải khai được Sinh Tử Phù, cứ trả lời mấy vấn đề thì cũng không tính là gì.
– Vừa rồi cô nương phát xạ ba Sinh Tử Phù, theo thứ tự bắn trúng tại hạ các huyệt Thiếu Dương, Thiếu Âm, Quyết Âm… Ba đại huyệt, mỗi huyệt bị bắn trúng Sinh Tử Phù, cô nương đến tột cùng dùng mấy phần Dương Cương chi lực, mấy phần Âm Nhu chi lực?
Tống Thanh Thư không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Đường Tái Nhi chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, vô thức đáp:
– Thiếu Dương dùng tám phần Âm hai phần Dương, Thiếu Âm dùng sáu phần Dương bốn phần Âm, Quyết Âm dùng bảy phần Dương ba phần Âm.
– Thì ra là thế.
Tống Thanh Thư gật đầu.
Đường Tái Nhi thần sắc chấn động, giật mình kinh hãi:
– Vừa rồi đó là Di Hồn đại pháp của Cửu Âm Chân Kinh?
– Không tệ, vì thế nếu hắn hỏi cái gì thì hãy trả lời cái đó đi…
Chu Chỉ Nhược vừa rồi sở dĩ không dùng Di Hồn, thứ nhất là nàng cũng không biết môn công phu này trong Cửu Âm Chân Kinh, thứ hai cho dù là có biết, nàng cũng không có nắm chắc đối phó một người có công lực tương đương với nàng, bây giờ thấy Tống Thanh Thư dùng Di Hồn đại pháp đối phó với Đường Tái Nhi, trong nội tâm nàng một tảng đá lớn rơi xuống, chỉ cần có thể hỏi ra ai có thể giải khai được Sinh Tử Phù, như vậy Tống Thanh Thư liền có thể cứu được.
Đường Tái Nhi sắc mặt lúc xanh lúc đỏ:
– Các ngươi có dùng Di Hồn đại pháp với ta thì cũng vô dụng, ta lại không hiểu cách giải Sinh Tử Phù, mà cho dù các ngươi biết ai có thể giải được, nhưng nếu không có ta hỗ trợ, thì người đó cũng sẽ không giải Sinh Tử Phù cho ngươi đâu…
– Người mà cô nương nhắc đến có phải là Thiên Sơn Đồng Mỗ a?
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn qua nàng.
Đường Tái Nhi biến sắc:
– Ngươi… làm sao biết được?
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không đáp lời, ngược lại tiếp tục hỏi:
– Cô nương cùng Thiên Sơn Đồng Mỗ có quan hệ như thế nào?
Đường Tái Nhi liền khép chặt đôi môi, nghiêng đầu sang một bên không trả lời.
– Cô nương nếu là không trả lời, tại hạ lại sẽ dùng Di Hồn đấy…
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm nói.
Đường Tái Nhi cắn cắn môi, rốt cục nhỏ giọng nói ra:
– Đồng Mỗ… Đồng Mỗ là sư phụ của ta.
– Hả?
Nghe được đáp án này, cả ba người đều lộ ra biểu lộ kỳ quái, Tống Thanh Thư cười nói:
– Thật sự là kỳ quái thay, truyền nhân của Phiêu Miểu Phong Linh Thứu Cung như thế nào mà lại chạy đến Giang Nam hóa thành Thánh Nữ của Bạch Liên Giáo…
Đường Tái Nhi vội nói:
– Trên thế gian này chỉ có mỗi sư phụ của ta là có thể giải được Sinh Tử Phù, nếu như các ngươi hôm nay giết ta, sư phụ ta nhìn thấy bên trong người của người trúng Sinh Tử Phù liền biết là chuyện gì xảy ra, sư phụ làm sao mà có thể xuất thủ cứu ngươi?
– Trên thế gian này chỉ có mỗi một Thiên Sơn Đồng Mỗ có thể giải được Sinh Tử Phù sao?
Tống Thanh Thư lắc đầu…
– Vậy cũng chưa chắc, chính tại hạ cũng có thể giải được…