Phần 209
– Đa tạ Kim Xà vương khen tặng…
Đường Tái Nhi khôi phục lại trấn định bình thường, sắc mặt lại nở ra nụ cười quyến rũ…
– Chỉ đáng tiếc vẫn là chưa có thể gây tổn thương đến cho các hạ…
Tống Thanh Thư buông tay nói ra:
– Không có cách khác, ai bảo tại hạ võ công cao như vậy đây.
Đường Tái Nhi sắc mặt cứng đờ, ngừng lại một lát mới tiếp tục nói:
– Phong cách nói chuyện của Kim Xà vương quả nhiên là… không giống bình thường.
Tống Thanh Thư cười hắc hắc nói:
– Tại hạ trên thân cũng có nhiều cái không giống như bình thường rất nhiều, cô nương sau này có thể chậm rãi cùng tại hạ tìm hiểu…
Đường Tái Nhi cười duyên:
– Ta có thể lý giải là Kim Xà vương muốn bắt giữ ta sao a?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Hôm nay tại hạ đã cùng Bạch Liên Giáo kết thù, đã là như vậy, một là không làm, còn nếu đã làm, thì phải làm cho xong, cô nương dù sao cũng là thánh nữ của Bạch Liên Giáo, có cô nương cùng toàn bộ giáo đồ này ở trong tay, Bạch Liên Giáo nếu muốn trả thù, dù sao vẫn phải sợ ném chuột vỡ bình.
Bây giờ Kim Xà Doanh định ra chiến lược là ẩn giấu thực lực để khôi phục nguyên khí, trước mắt cùng Bạch Liên Giáo sống mái với nhau đúng là không khôn ngoan, bởi vì cho dù có thắng thì cũng không có thu hoạch được gì, ngược lại còn tổn binh hao tướng.
– Nếu không như vậy đi…
Đường Tái Nhi đôi con ngươi xoay chuyển…
– Hay là chúng ta đánh cược đi, như thế nào?
– Đánh cược cái gì chứ?
Tống Thanh Thư hiếu kỳ hỏi.
Đường Tái Nhi cười nói ra:
– Nếu luận võ công, ta khẳng định là không sánh bằng đại danh đỉnh đỉnh Kim Xà vương, nhưng mà ta lại vừa vặn am hiểu ám khí, nếu các hạ có thể bình yên vô sự đón lấy một lần ám khí của ta, ta sẽ liền làm nô tỳ cho các hạ, vĩnh viễn nghe theo lời của Kim Xà vương phân phó, còn không, thì Kim Xà vương hãy thả giáo đồ chúng ta một con đường sống.
– Thánh nữ, tuyệt đối không thể a!
– Thân phận thánh nữ tôn quý, há có thể vì chúng ta mà mạo hiểm!
– Bạch Liên thánh nữ băng thanh ngọc khiết, họ tống kia thì trong giang hồ nổi danh hoa hoa công tử, thánh nữ lại há có thể phụng bồi hắn?
Tống Thanh Thư nghe được tức xạm mặt lại, thanh danh của ta thật sự là kém như vậy sao a? Đồng thời nhịn không được nghi ngờ liếc nhìn Đường Tái Nhi, nữ nhân này xinh đẹp nhưng có nhiều vũ mị, nếu nói nàng băng thanh ngọc khiết, đây là đang nói chuyện cười sao đây?
Đường Tái Nhi cũng không nghĩ tới gây nên bọn thủ hạ của mình phản ứng mãnh liệt như vậy, quát lên:
– Im miệng! Chủ công ý đã định, không cần nhiều lời.
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư:
– Kim Xà vương, các hạ có dám hay không cùng ta đánh cược một lần?
– Xem ra cô nương đã có phần nắm chắc tất thắng a.
Tống Thanh Thư trong lòng có chút hồ nghi, nữ nhân này coi như có thủ pháp ám khí cao minh đến đâu, muốn làm bị thương mình cũng không có khả năng, đến tột cùng là có lòng tin từ đâu đây?
– Thế nào, chẳng lẽ đại danh đỉnh đỉnh Kim Xà vương còn sợ ta một tiểu cô nương hay sao?
Đường Tái Nhi cười nói.
– Tiểu cô nương?
Tống Thanh Thư ánh mắt rơi vào nàng hai bầu vú sung mãn trên ngực nàng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ…
– Cô nương cũng không có nhỏ.
Đường Tái Nhi sững sờ, tiếp theo kịp phản ứng đối phương ám chỉ cái gì, trong phút chốc khuôn mặt iền đỏ, tức giận nói:
– Các hạ đến có đánh cược hay là không?
– Cược, đương nhiên cược…
Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển…
– Bất quá ta vẫn còn muốn xác định một chút, nếu cô nương thua, thì quả thật sẽ nghe theo lời tại hạ phân phó a?
– Đây là đương nhiên.
Đường Tái Nhi lúc này lại hơi ưỡn ngực ra, quả thật nhìn qua, đây đúng là một đôi bầu vú săn tròn dựng thẳng…
– Tại hạ nói cô nương làm cái gì thì cô nương cũng chịu làm?
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm trên thân thể của nàng nghiền ngẫm rồi hỏi, lời vừa nói ra, giáo đồ Bạch Liên Giáo Đồ tức giận thầm mắng không thôi…
Đường Tái Nhi thì đỏ mặt, cắn răng gật đầu nói:
– Đúng vậy…
– Ngẫm lại… cũng có chút kích động…
Tống Thanh Thư xoa xoa tay…
– Ra tay đi…
Hắn trên miệng ăn nói lỗ mãng, nhưng trong lòng cũng không dám có chút chủ quan, đối phương đã có lòng tin như vậy, chắc chắn ám khí có điều mờ ám khó giải quyết.
Đường Tái Nhi đem hai tay chắp ở sau lưng, cứ như thế đi vây quanh vòng tròn trước Tống Thanh Thư, Tống Thanh Thư nhíu mày, bất quá hắn cũng không có phản ứng dư thừa, vẫn đứng ở giữa trung tâm không nhúc nhích.
– Kim Xà vương quả nhiên là đỉnh tiêm cao thủ thiên hạ, cứ như vậy tùy tiện đứng một chỗ, toàn thân trên dưới thế vậy mà không có chút nào sơ hở.
Đường Tái Nhi mở miệng tán thán nói.
– Thật sao?
Tống Thanh Thư mỉm cười…
– Tại hạ rõ ràng đứng ở chỗ này toàn thân đều là sơ hở đấy, chẳng lẽ cô nương đang trì hoãn thời gian?
– Toàn thân đều là sơ hở, trên thực tế chính là không có sơ hở. Đối mặt với Kim Xà vương cao thủ dạng này, ta cũng phải có chút nắm chắc mới ra…
Đường Tái Nhi di chuyển vây quanh Tống Thanh Thư, lúc này vừa vặn đi đến nơi ở giữa Tống Thanh Thư cùng Triệu Mẫn đang đứng ở bên cây đại thụ gần đó, chữ “ra…” vừa vừa nói ra khỏi miệng, trong tay áo liền phóng ra ngân châm áo đầy trời, bất quá đối mục tiêu không phải là Tống Thanh Thư, mà chính là Triệu Mẫn đang đứng tại phụ cận nhìn xem…
– Bạo Vũ Lê Hoa Châm!
Tống Thanh Thư giật mình, nghĩ đến đối phương họ Đường, liền nghĩ đến tuyệt thế ám khí Đường Môn, nhưng lúc này đã không còn thời gian, hắn vội hướng chỗ phương hướng Triệu Mẫn lao đi, cùng lúc vươn tay ra, nội lực bung ra, dùng đã lực cách không đem toàn bộ số ám khí ngân châm đang trên không trung đẩy đi cứu Triệu Mẫn.
Đường Tái Nhi khóe môi giương lên, trong tay đột nhiên lại phát xạ ba tia sang mỏng như cánh ve, Tống Thanh Thư ánh mắt liếc qua, tuy đối với ám khí này có mấy phần kiêng kị, nhưng nếu như lúc này mình né tránh, thì đám ngân châm Bạo Vũ Lê Hoa Châm đang nhắm đến Triệu Mẫn thì vô pháp khống chế, Triệu Mẫn chỉ sợ rằng phải hương tiêu ngọc vẫn.
“Hừ, ta cũng không tin ám khí này có thể đột phá được hộ thể chân khí của ta!”
Tống Thanh Thư cắn răng, không quan tâm đến ba tia sáng ám khí kia bắn đến thân mình, tiếp tục vận công đánh dạt Bạo Vũ Lê Hoa Châm trên không bắn qua vùng phụ cận.
Lúc này này ba tia sáng ám khí mỏng như cánh ve kia đã bắn đến trước người, Tống Thanh Thư không dám khinh thường, chung quanh thân hắn hộ thể chân khí phát ra, tuy rằng hộ thể chân khí đương nhiên không bằng Thần Công Kim Cương Bất Hoại, thế nhưng cho dù đứng yên tại chỗ không tránh, cho là cao thủ cấp bậc tầm cỡ như Ngũ Tuyệt toàn lực nhất kích, cao lắm là cũng chỉ là đoạn xương, cũng khó tạo ra vết thương chí mạng, Đường Tái Nhi ám khí kia uy lực lớn, nhưng cũng không có khả năng sánh bằng cao thủ cấp bậc Ngũ Tuyệt toàn lực nhất kích…
Mắt thấy này ba tia sang ám khí trong suốt sáng long lanh chạm vào hộ thể chân khí, Tống Thanh Thư đang muốn thôi động công lực đem ám khí này bắn ngược trở về, nào ngờ ba tia sáng mỏng như cánh ve này lại không tốn chút sức xuyên qua hộ thể chân khí, bắn ghim sâu vào trong thân thể của hắn.
Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy bị nới bị ám khí bắn trúng đầu tiên truyền đến đau nhói nhói, tiếp theo trong kinh mạch dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó mà chịu đựng, khuôn mặt nhất thời liền âm trầm như nước.
– Kim Xà vương, ám khí kia của ta như thế nào rồi?
Đường Tái Nhi cười khanh khách nói.
Triệu Mẫn gặp tình thế có biến, vội vàng chạy đến bên người Tống Thanh Thư, thanh âm bối rối:
– Tống… tống công tử… làm sao vậy?
Tống Thanh Thư lúc này đang cực lực chống lại bên trong thể nội đang ngứa ngáy, nói không ra lời.
– Ngươi không cần hỏi hắn, hiện tại hắn đang bị giống như vạn trùng phệ tâm, đâu, còn có sức lực để trả lời ngươi.
Đường Tái Nhi nhìn Tống Thanh Thư liếc một chút, nhưng mặt lộ vẻ vẻ kinh dị…
– Kim Xà vương không hổ là Kim Xà vương, nếu là người khác khi trúng ám khí này, thì đã nằm lăn lộn, đem toàn thân cào gãi xương tan nát thịt, thế mà Kim Xà vương lại có thể bát phong bất động, tiểu nữ thật sự là bội phục, bội phục!
– Thiên Sơn Đồng Mỗ là gì của cô nương?
Tống Thanh Thư lúc này thanh âm khàn khàn, hiển nhiên nhẫn thụ lấy cực lớn thống khổ.
Giữa sân mọi người không rõ ràng cho lắm, không biết hắn vì sao đột nhiên nhắc đến một nhân vật chưa từng nghe nói qua, chỉ có một mình Đường Tái Nhi sắc mặt biến hóa:
– Ngươi biết lai lịch ám khí kia?
– Muốn sống không được muốn chết không xong, trong thiên hạ đâu có ám khí nào so ra mà vượt được Sinh Tử Phù.
Tống Thanh Thư cắn răng nói ra, chính mình thật sự là quá bất cẩn, nếu lấy tu vi của hắn, cho dù là chính Thiên Sơn Đồng Mỗ xuất chiêu, cũng chưa hẳn có thể sử dụng Sinh Tử Phù bắn trúng được hắn, có thể là do đối mặt với hậu bối Đường Tái Nhi võ công kém xa Thiên Sơn Đồng Mỗ, hắn không có thận trọng, lại thêm Đường Tái Nhi lợi dụng việc hắn cứu Triệu Mẫn nên dẫn tới hắn không thể dùng toàn lực chân khí đón đỡ Sinh Tử Phù, mà Sinh Tử Phù này thì chuyên khắc chế chân khí nội gia, nên lúc này hắn mới ăn thiệt thòi lớn.
Nghe được hắn nói ra Sinh Tử Phù ba chữ, Đường Tái Nhi âm thầm liếc nhìn nhìn đám giáo đồ Bạch Liên Giáo, trong mắt lóe lên sát cơ, bất quá nàng rất nhanh liền che giấu, rồi cười rộ lên:
– Kim Xà Vương Chân đúng là bác văn cường ký thông thạo đủ hết, nói thật, nếu không phải là vì các hạ cứu vị cô nương kia, thì ta không có khả năng bắn ám khí trúng các hạ được…
Triệu Mẫn liếc nhìn Tống Thanh Thư, thăm thẳm thở dài:
– Lần này là ta làm liên lụy đến công tử…
– Có phải là bây giờ cô nương cảm thấy rất áy náy a? Vậy nếu như lần này chúng ta có cơ hội chạy thoát, thì cô nương dứt khoát lấy thân báo đáp cho tại hạ đi.
Tống Thanh Thư cố nén thống khổ, trên mặt mỉm cười nói.
Triệu Mẫn tức giận nguýt hắn một cái:
– Đến lúc nào rồi, mà công tử còn không đứng đắn.
– Tại hạ hiện tại đang nói rất đàng hoàng a, rất là nghiêm túc.
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn lấy nàng.
Triệu Mẫn nao nao, bờ môi động đậy, đang muốn nói gì, thì lại bị vị thánh nữ khác của Bạch Liên Giáo cắt ngang:
– Hai người các ngươi từ nãy giờ một mực dính liền với nhau cho đến bây giờ, bây giờ đều nhanh sắp chết, vậy mà còn ở nơi này quấn quýt với nhau, có biết suy nghĩ hay không?
Thấy được bên trong ánh mắt vị thánh nữ này lộ ra vẻ căm ghét, Triệu Mẫn ưỡn ngực ra:
– Chúng ta nguyện ý quấn quýt cùng chết đấy, ai cần ngươi lo!
– Bốp…
Trả lời Triệu Mẫn là một cái cái tát vang dội, đừng nói là Triệu Mẫn ngây người, ngay cả Đường Tái Nhi cũng sửng sốt, vị muội muội thánh nữ này tính tình rất bang lãnh, bình thường ngoại trừ giáo vụ bên ngoài, gần như không tiếp qua hỏi chuyện với bất cứ ai, Đường Tái Nhi có đôi khi còn hoài nghi nàng có phải là một khối thiên niên hàn băng tu luyện thành tinh hay không? Tại làm sao lại một điểm tâm tình chập chờn cũng không có, thẳng đến khi nhìn thấy một tát này, nàng mới ý thức được đối phương vẫn là có tâm tính của người.
Gương mặt trắng nõn Triệu Mẫn liền hiện ra đỏ tươi dấu vết bàn tay, nhất thời tức giận đến toàn thân phát run, lấy thân phân địa vị của nàng, từ nhỏ đến lớn ai dám đánh nàng? Bây giờ lại bị một nữ nhân tổ chức tà giáo tát tai, nàng làm sao nuốt được cái tức này.
Nàng chung quanh cao thủ đông đảo, bởi vậy nên có cơ hội học được rất nhiều võ học tinh diệu, bởi vậy một thân võ công cũng không tính là tâm thường, bị đánh trúng, liền sử xuất một chiêu Ngọc Toái Côn Cương hướng đến trên mặt đối phương phản công, nhưng cũng không biết đối phương sử dụng chiêu thức gì, mà cổ tay nàng liền tê rần, tiếp theo toàn thân liền bị phong bế huyệt đạo.
– Các ngươi hôm nay dám đối với bản quận chúa vô lễ, đại quân Mông Cổ chắc chắn sẽ đem bọn phản tặc Bạch Liên Giáo này nghiền xương thành tro!
Triệu Mẫn vừa nói xong, đáp lại nàng lại thêm một cái tát, môi dưới nhất thời cũng rỉ ra máu.
Tống Thanh Thư âm thanh lạnh lùng nói:
– Cô nương sẽ hối hận vừa rồi đánh nàng hai cái tát này, tại hạ hoàn trả lại cho cô nương gấp mười lần như thế…