Phần 206
Tống Thanh Thư trong lòng nhảy một cái, thanh âm này làm sao có chút quen thuộc?
Triệu Mẫn cùng Hoàng Sam nữ tử cũng không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa từ trong các bụi cây, đột nhiên xuất hiện ra một đám người trên đầu quấn khăn trắng, bao bọc vây quanh bao lại đoàn người của hắn.
Tống Thanh Thư thấy xấu hổ, mình thật sự là quá bất cẩn, vào lúc mải mê nói chuyện với Triệu Mẫn, đã tiến vào vòng vây của địch nhân mà không có phát hiện ra.
– Chân Không Gia Hương…
Vô Sinh Lão Mẫu…
– Chân Không Gia Hương…
Vô Sinh Lão Mẫu…
Đám người này sau khi bao vây, cùng bày ra một tư thế kỳ quái, miệng lẩm bẩm, thanh âm nghe được liền làm cho những nàng công chúa Tông triều kia hoa mắt váng đầu.
– Bọn họ trong miệng lẩm bẩm đọc cái gì vậy?
Tống Thanh Thư nghe qua không hiểu ra sao, những lời này hắn mỗi một chữ đều nghe hiểu được, thế nhưng hợp lại cùng nhau thì không hiểu nghĩa.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt không khá hơn:
– Bọn họ là người của Bạch Liên Giáo, Bạch Liên Giáo thờ phụng là Vô Sinh Lão Mẫu, cho rằng Vô Sinh Lão Mẫu là cổ Phật thượng thiên vô sinh vô diệt, Vô Sinh Lão Mẫu muốn độ hóa nữ tử trần thế trở lại Thiên Giới, để thoát khỏi khổ nạn, Thiên Giới này chính là Chân Không Gia Hương. Có thể lý giải câu này tựa như Phật niệm của hòa thượng là A Di Đà Phật, Tây Phương Cực Lạc cũng không sai biệt lắm.
– Bạch Liên Giáo?
Tống Thanh Thư nghe qua thì liền hiểu, nhìn về phía những giáo đồ Bạch Liên Giáo…
– Um… trong truyền thuyết thì Bạch Liên Giáo đều có Thánh Nữ, Thánh Mẫu gì đó, nhớ tới, Thánh Nữ thì thường điêu ngoa tùy hứng, Thánh Mẫu thì mờ ảo quyến rũ, có phải là thật không vậy a?
– Hỗn trướng dám ô nhục Thánh Nữ bản giáo!
Đám người Bạch Liên Giáo giận tím mặt, liền rút đao ra muốn vọt qua tới.
Tống Thanh Thư không quản tới nhún vai, nói thật đối phương nhân số tuy nhiều, nhưng đối với hắn thì quả thực chỉ là đám người ô hợp.
– Dừng tay!
Lúc này từ đằng sau đám người truyền tới một thanh âm mềm mại đáng yêu, mọi người Bạch Liên Giáo nghe tiếng liền rất nhanh an tĩnh lại.
Tống Thanh Thư mặt lộ dị sắc, cái thanh âm này kiều mỵ uyển chuyển, cùng thanh âm trước đó có khác biệt lớn, chẳng lẽ vừa rồi mình nghe lầm.
Giáo chúng Bạch Liên Giáo rất nhanh tự tách ra hai bên lộ ra một lối đi nhỏ, hai dáng người nữ nhân yểu điệu chậm rãi đi tới, hai người tuy cùng là một bộ y phục tơ trắng, vầng sáng trắng ẩn hiện, lúc hành tẩu như liễu rủ trong gió, cho dù có khăn che mặt, thế nhưng chỉ dựa vào đôi mắt đẹp lộ ra, thì có thể xác định đây là hai nữ nhân mỹ mạo tuyệt sắc…
Bất quá nhìn kỹ i, hai nàng vẫn có khác nhau, một diện mạo hàm tiếu, thêm vào vài tia vũ mị chi ý, một người thì lạnh lùng như băng, nếu như không có đoán sai, câu nói đầu tiên trước đó là do chính nàng này nói.
Tống Thanh Thư lại cố dùng ánh mắt quan sát, lấy tu vi của hắn, đối với một tầng lụa mỏng rất khó ngăn cản được ánh mắt của hắn, khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, hắn tin rằng mình không biết các nàng, nhưng vì cái gì trong ánh mắt đối phương tựa hồ ẩn ẩn có lửa giận, cảm giác như là bộ dáng nhận biết được mình đây này?
– Đường Tái Nhi, không nghĩ tới lần này ngươi tự thân xuất mã.
Hoàng Sam nữ tử thần sắc có chút khẩn trương, những năm qua, viện Kiêm Sơn Thư của nàng cùng Bạch Liên Giáo đánh nhau túi bụi, nàng thân là Thánh Nữ của viện Kiêm Sơn Thư nên đương nhiên cùng Thánh Nữ của Bạch Liên Giáo – Đường Tái Nhi cũng đã đánh qua vài lần, đối phương một thân võ công không kém thua nàng, lại thêm làm người khôn khéo mưu mô, còn hiểu rất nhiều công phu tà môn ngoại đạo, mỗi lần nàng đối phó cùng Đường Tái Nhi cũng nhức đầu vạn phần.
– Muốn đối phó với nhân vật dạng thần tiên như tỷ tỷ, thì phái người khác đến đây, Thánh Vương làm thế nào có thể yên tâm chứ?
Nữ nhân cầm đầu là nàng vũ mị thướt tha cười rộ lên, lộ ra chính từ trong miệng của Hoàng Sam nữ tử là Đường Tái Nhi.
– Bạch Liên Giáo lúc nào lại có thêm một Thánh Nữ vậy?
Hoàng Sam nữ tử nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh Đường Tái Nhi, trong đôi mắt đẹp của nàng có nhiều sầu lo, chỉ là một Đường Tái Nhi thì nàng đã rất khó ứng phó, giờ lại thêm một nữ nhân có cùng thân phận Thánh Nữ lạ lẫm đặt song song cùng, còn có một đám cao thủ Bạch Liên Giáo, chính mình ứng phó với đoàn người này thật đúng là có phiền phức.
Nàng vô thức đem Tống Thanh Thư bài trừ ra bên ngoài, tuy nàng bề ngoài thanh lãnh, nhưng thực chất bên trong là một nữ nhân cực kỳ mạnh mẽ, không phải là chuyện bất đắc dĩ, nàng tuyệt sẽ không nhờ sự giúp đỡ người khác.
– Vị cô nương này mới gia nhập bản giáo gần đây, luận về bộ dáng hay là võ công đều không dưới ta, lại liên tiếp mấy lần lập được đại công, vì thế Thánh Vương liền phong cho nàng cùng là Thánh Nữ.
Đường Tái Nhi đang nói, đột nhiên thở dài một hơi, nói với nữ nhân bên cạnh…
– Lần này có muội muội tương trợ, chuyến này có thể nói là mười phần chắc chắn, không ngờ tới Thánh Nữ viện Kiêm Sơn Thư bình thường băng thanh ngọc khiết, kết quả mới trải qua không bao lâu thì đã thông đồng cùng tình lang, nhìn thấy vị tình lang này một bộ ung dung không vội, xem ra là có võ công rất cao a.
Hoàng Sam nữ tử nghe qua giận dữ, lặng lẽ liếc nhìn Tống Thanh Thư, vừa vặn đụng phải ánh mắt của hắn giống như cười mà không phải cười, nàng liền vội quay đầu đi, bực tức nhìn Đường Tái Nhi:
– Cái gì mà tình lang hay không tình lang, tác phong thông đồng tình lang này thường là của yêu nữ Bạch Liên Giáo các ngươi, ta không dám làm bậy giống như các ngươi đâu.
Tống Thanh Thư cũng không nhịn được cười lên, nhìn qua nữ nhân xinh đẹp kia nói ra:
– Vị mỹ nhân kia, trong miệng cô nương nói tình lang là ý nói tại hạ sao?
Đường Tái Nhi cũng cười:
– Vị công tử này miệng vẫn luôn rất ngọt, ngươi không nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của ta, lại làm sao biết được ta là mỹ nhân chứ?
Tống Thanh Thư trên dưới dò xét nàng, ánh mắt băn khoăn tại trên thân thể thướt tha mềm mại:
– Cô nương có khuôn mặt đẹp như vẽ, ngực thẳng eo nhỏ, thanh âm lại động lòng người như thế, dạng như thế này nếu không phải là mỹ nhân, thì trong thiên hạ sẽ không còn có mỹ nhân nữa…
Đường Tái Nhi bị hắn trêu chọc cười khiến cho đôi bầu vú cũng chập chùng run rẩy theo:
– Công tử nói như vậy, liền không sợ vị cô nương bằng hữu bên người tức giận sao a? Ta vừa rồi đã chú ý thấy vị cô nương này nhịn không được đã cong môi lên rồi…
Bị nàng nhắc đến, Triệu Mẫn mỉm cười:
– Hắn có tính tình ký quái nếu gặp mỹ nhân thì quên hết tất cả mọi chuyện, ta đã nhìn quen rồi nên không trách, bất quá cùng là nữ nhân với nhau, ta có hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, nam nhân này có độc thủ, nếu ngươi không cẩn thận thì dễ dàng rơi vào trong tay của hắn đấy…
Tống Thanh Thư buồn bực nhìn lấy Triệu Mẫn:
– Đây là cô nương đang khen tại hạ hay là tổn hại tại hạ đây?
– Công tử đoán xem?
Triệu Mẫn chớp đôi mắt to, vui vẻ nhìn lấy hắn.
– Ta có thể rơi vào trong tay của hắn hay không thì chưa biết, bất quá ta đã nhìn thấy rõ ràng là vị tỷ tỷ kia đã rơi vào trong tay hắn…
Đường Tái Nhi đột nhiên lại chuyển hướng qua Hoàng Sam nữ tử…
– Triệu Anh Lạc, vị cô nương tình địch này của người có chút cường đại a, dáng dấp thiên tư quốc sắc, người lại thông minh đáng yêu, ta cũng có chút thay ngươi lo lắng.
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ dị sắc, bình thường hắn biết Hoàng Sam nữ tử là lấy họ Dương, người biết nàng họ Triệu là công chúa Tống Triều thì không có mấy ai, Đường Tái Nhi này cũng thật sự là thần thông quảng đại.
Hoàng Sam nữ tử vẫn không có trả lời, Triệu Mẫn đã ôm lấy cánh tay của Tống Thanh Thư, cười nói…
– Tống công tử, nhân gia được vị tỷ tỷ này khích lệ thật là tốt như vậy…
– Hừ… thật không biết xấu hổ.
Tống Thanh Thư chưa có nói gì, thì nữ nhân ở bên cạnh Đường Tái Nhi, đột nhiên lên tiếng, dẫn tới một đám người đưa mắt nhìn nhau.