Phần 194
Tống Thanh Thư đáp:
– Để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải sớm ra tay.
– Ra tay sớm bằng cách nào?
Hoàn Nhan Lượng giật mình.
Tống Thanh Thư âm thầm thở nhẹ, chính mình nhọc công mấy ngày nay, cuối cùng mới có cơ hội lợi dụng hắn:
– Từ khi ta đầu nhập vào Vương gia đến nay, một tấc công cũng chưa lập, bây giờ vừa vặn có một kế sách nhất tiễn hạ song điêu, hy vọng có thể chia sẻ cùng Vương gia.
Hoàn Nhan Lượng thần sắc nhất động, vội nói:
– Đường Quát huynh mau mau thỉnh giảng.
Hoàn Nhan Lượng không có hoài nghi động cơ của đối phương, bên cạnh mình nhân tài đông đúc, Đường Quát Biện vội muốn lập công lao thì cũng dễ hiểu…
– Hoàng Thượng cùng Thường Thắng vương nhị hổ tương tranh, chỉ đến khi Hoàng thượng thắng, thì đối với Vương gia mới có lợi, nếu là Thường Thắng vương thắng, Vương gia sau này chỉ sợ sẽ bị hắn đặt ở dưới chân.
Tống Thanh Thư lời nói làm cho Hoàn Nhan Lượng liên tiếp gật đầu:
– Có đạo lý, nói tiếp…
– Thế nhưng bây giờ thân thể hoàng thượng như đèn cạn dầu ai cũng không biết, cho nên nói chúng ta phải tận dụng trong thời gian thân thể hoàng thượng còn có thể chống đỡ được, giải quyết cho xong Thường Thắng vương, nếu được như vậy thì trong dòng tôn thất vương triều không có người nào có quyền kế vị cao bằng Vương gia, Vương gia lúc đó có thể dựa vào chính mình tìm cách để các triều thần ủng hộ.
Tống Thanh Thư cũng tự bội phục mình, những năm qua xuất sinh nhập tử, bản thân thu được công phu miệng lưỡi thật sự là tiến triển cực nhanh a.
Hoàn Nhan Lượng ngoài ý muốn liếc nhìn hắn, nghĩ thầm Đường Quát Biện bình thường có một bộ dạng mãng hán, không nghĩ tới cũng có mấy phần kiến thức, hắn phân tích một điểm không sai, một khi Ngụy Vương cùng Thường Thắng vương hai kẻ kế thừa hoàng vị danh chính ngôn thuận biến mất, chỉ còn lại cũng là quần hùng tranh giành đều dựa bằng bản sự, Hoàn Nhan Lượng tin rằng dựa vào tài trí của mình cùng với thế lực, tuyệt đối có thể trổ hết tài năng.
– Bằng cách như thế nào mới có thể giải quyết được Thường Thắng vương?
Hoàn Nhan Lượng cảnh giác, dù sao Thường Thắng vương cũng là có thực lực cường đại, hắn cũng không muốn tùy tiện cùng đối phương sống mái với nhau, để mà tiện nghi kẻ khác.
– Mượn đao giết người.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra.
– Mượn người nào để làm đao?
Hoàn Nhan Lượng giật mình, chỉ cần hắn không có trực tiếp đối phó Thường Thắng vương, chuyện này liền không có vấn đề gì.
– Cây đao chính là Hoàng thượng.
Tống Thanh Thư đáp.
– Mượn đao như thế nào?
Hoàn Nhan Lượng đột nhiên đột nhiên có cảm giác…
– Chẳng lẽ là lợi dụng đến Đào Thiên?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Nhiều năm qua như vậy Hoàng thượng đã không có xuống tay đối với Đào Thiên, chứng minh chỉ là đơn độc một nữ nhân, vẫn chưa đủ để hắn quyết định.
– Đường Quát huynh ý là…
Hoàn Nhan Lượng lần này thật sự bị hắn câu lên hứng thú.
– Vương gia hẳn phải biết chuyện vừa rồi của Ngụy vương chứ?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Biết.
Hoàn Nhan Lượng chần chờ…
– Ta luôn cảm thấy cái chết của hắn có chút kỳ quái…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Ngay cả Vương gia cũng hoài nghi, như vậy thì phụ thân của hắn, Hoàng thượng chẳng phải là càng hoài nghi hơn sao?
Hoàn Nhan Lượng trong lòng hồ đã đoán được ý định của hắn:
– Ngươi muốn lợi dụng sự tình này?
– Không sai…
Tống Thanh Thư trầm giọng nói…
– Hoàng Thượng đã phái Hoán Y Viện bí mật điều tra việc này, chỉ cần chúng ta lợi dụng cơ hội, đem tội danh đạp đổ trên thân Thường Thắng vương, như vậy thì Thường Thắng Vương liền xong đời…
– Thế nhưng bên trong Hoán Y Viện bền chắc như thép, chỉ nghe theo lệnh của Hoàng thượng, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào bên trong.
Hoàn Nhan Lượng suy nghĩ xoay nhanh, liền ý thức được chỗ mấu chốt bên trong.
– Vương gia, ta trước đó không phải đã nói kế này gọi nhất tiễn hạ song điêu sao?
Tống Thanh Thư đã tính trước…
– Chim điêu thứ nhất chính là Thường Thắng Vương, chim điêu thứ hai đó là Hoán Y Viện!
– Hoán Y Viện?
Hoàn Nhan Lượng sợ hãi cả kinh.
– Không tệ…
Tống Thanh Thư chăm chú nhìn qua hắn…
– Cái Hoán Y Viện này thì giống như đôi mắt của Hoàng thượng, bất cứ việc gì phát sinh trong kinh thành bọn họ đều biết, nếu bọn họ còn tồn tại, thì Vương gia cho dù làm cái gì cũng đành chịu trói tay trói chân.
Hoàn Nhan Lượng khẽ vuốt cằm, những năm qua Hoán Y Viện đối tất cả mọi người đều là một sự uy hiếp cực lớn, Hoán Y Viện lại chỉ nghe theo lời một mình Hoàng đế, hắn cũng đã sớm nghĩ cách loại trừ mầm họa, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.
– Ngươi có biện pháp đối phó Hoán Y Viện?
Hoàn Nhan Lượng có chút hoài nghi, dù sao Hoán Y Viện đó là một bộ phận có cơ cấu đặc thù, lại rất được Hoàng đế tín nhiệm, có được tài nguyên hoạt động cực lớn, muốn diệt trừ Hoán Y Viện thì đâu phải là chuyện dễ dàng.
– Đương nhiên là có biện pháp!
Tống Thanh Thư cười nói…
– Vương gia cảm thấy Hoán Y Viện vì sao lại mạnh mẽ như thế?
– Cái này…
Hoàn Nhan Lượng nghẹn lời, trong đầu hắn nghĩ đến rất rất nhiều yếu tố.
– Về bởi vì được Hoàng đế tín nhiệm, cho nên bọn họ mới mạnh mẽ như vậy.
Tống Thanh Thư từ thế giới sau vượt qua mà đến, cho nên nhãn quang nhìn vấn đề có thể nói là nói vô cùng chính xác…
– Cho nên nếu muốn diệt trừ Hoán Y Viện thì cũng rất đơn giản, chỉ cần Hoàng thượng không tín nhiệm bọn họ nữa, thì bọn họ đang là sói liền biến thành dê.
– Ồ? Đường Quát huynh nhanh thay bản vương biện giải nghi hoặc.
Hoàn Nhan Lượng một tay ôm chầm bả vai Tống Thanh Thư đầu vai, ngữ khí thân mật vô cùng, nếu như trước kia thì nói Hoàn Nhan Lượng chỉ là ham muốn mỹ mạo thê tử của Đường Quát Biện mới cùng hắn tiếp cận, còn bây giờ Hoàn Nhan Lượng đã đường đường chính chính xem đối phương đã thành đồng bọn.
Tống Thanh Thư nói tiếp:
– Hoán Y Viện ngoại trừ thu thập những tin tức từ bên ngoài cho Hoàng thượng, còn phụ trách giam giữ một nhóm phạm nhân có thân phận đặc thù, trong đó một nữ nhân mà lần trước Vương gia cùng ta ở tại Thu Hương lâu đã từng gặp qua.
Hoàn Nhan Lượng trong lòng hơi động:
– Ngươi nói đến là những công chúa Tống triều kia?
– Đúng vậy… theo ta được biết thì Hoàng thượng cũng rất coi trọng nhóm tù binh đặc thù này, nếu những tù binh này đang bị giam giữ nghiêm mật tại Hoán Y Viện sẽ tẩu thoát, Vương gia suy nghĩ thử xem Hoàng Thượng sẽ có phản ứng như thế nào?
Tống Thanh Thư hỏi ngược lại.
Hoàn Nhan Lượng vốn là hạng người tâm tư nhạy bén, bị hắn nhắc nhở như vậy liền bừng tỉnh đại ngộ:
– Hoàng Thượng tất nhiên sẽ đối với năng lực của Hoán Y Viện sinh ra hoài nghi, mà lại lấy cái tính tình táo bạo dễ nổi giận kia, đám cao tầng Hoán Y Viện chỉ sợ là không có một cái kết cục tốt, nếu là như thế thì bản vương liền có cơ hội lôi kéo những người kia… Ha ha… Đường Quát huynh ngươi thật sự đúng là Trương Lương tái thế của bản vương a!
– Vương gia quá khen.
Tống Thanh Thư trên mặt tuy đang cười, nhưng trong lòng cảnh giác, Hoàn Nhan Lượng nhanh như vậy liền có thể suy một ra ba, quả nhiên là một nhân tài, vạn nhất ngày sau Hoán Y Viện thật sự bị hắn nắm giữ, vậy thì phiền phức coi như là càng thêm lớn hơn…
Thế nhưng Tống Thanh Thư bây giờ cũng không có biện pháp khác, sự tình đêm Ngụy vương chết đã bị Hoán Y Viện đối bắt đầu điều tra, Hoàng hậu Bùi Mạn cùng tỷ muội Triệu Viện Viện, Triệu Hô Nhi lúc nào cũng lâm vào thế nguy hiểm. Ai… chỉ đành có thể trước tiên giải quyết nguy cơ trước mắt mà thôi.
Hoàn Nhan Lượng lại càng lúc càng hưng phấn, nói ra:
– Bản vương có thể cho người điều cao thủ Hoán Y Viện đi nơi khác, thừa cơ phái bọn người Âu Dương Phong công phá Hoán Y Viện để cứu đi những công chúa kia, chắc chắn Hi Tông sẽ điều tra chuyện này, ta lại cố ý lưu lại manh mối chỉ hướng tới Thường Thắng vương, tạo thành câu chuyện Thường Thắng Vương lo lắng bị Hoán Y Viện điều tra ra chân tướng vụ Ngụy vương, cho nên tiên hạ thủ vi cường… Ha ha, kế này rất hay, rất hay!
– Vương gia đang nói đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Hai người tại trong lương đình trò chuyện lâu như vậy, trời đã sáng lên, bên trong phòng Đồ Đan Tĩnh cũng tỉnh lại bước ra ngoài, Đồ Đan Tĩnh vốn đang bị chuyện tối hôm qua tâm tình bất an, thế nhưng sau khi ra cửa nhìn thấy trượng phu đang cùng Đường Quát Biện thần thái thân thiết kề vai sát cánh, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười, không biết nên nói cái gì, để che giấu tâm hỏng, đành phải làm bộ không có việc gì, thuận miệng hỏi một câu.
– Đúng vậy a, phu quân cùng Vương gia đang nói chuyện gì vậy?
Cùng lúc đó Ca Bích cũng từ trong gian phòng đi ra tới, nàng đương nhiên là thừa dịp Hoàn Nhan Lượng rời đi, liền từ mật đạo chạy đến trong phòng đem nữ nhân kia tráo đổi đi.
– Bản vương cùng Đường Quát huynh đang trò chuyện một số chuyện cao hứng, ha ha.
Hoàn Nhan Lượng quay đầu nhìn lại Đồ Đan Tĩnh một chút, phát hiện thê tử của mình sáng nay khí sắc vô cùng tốt, bình thường bởi vì nàng thời gian dài tại Phật Đường niệm kinh nên khuyết thiếu ánh mặt trời, dẫn đến làn da trên gương mặt hơi có vẻ tái nhợt, nhưng hôm nay lại có vẻ hồng nhuận phơn phớt rất là xinh đẹp.
“Tối hôm qua Đường Quát Biện tên này cũng không biết tưới nhuần nàng bao nhiêu lần mà thấy nàng có vẻ sung sướng quá…”
Hoàn Nhan Lượng nhịn không được chua chua nghĩ đến.
Vừa vặn lúc này Ca Bích cũng đi ra, Hoàn Nhan Lượng vì xua tan cảm giác trong lòng chua xót, vội vàng hướng nhìn lại, có lẽ là do tác dụng cách nhìn, hắn nhìn thấy Ca Bích hôm nay cũng so với bình thường kiều diễm hơn mấy phần, trong lòng nhịn không được đắc ý: “Hừ, Bản vương tối hôm qua hết bắn mấy lần tinh hoa tại sâu trong cơ thể nàng, đạt được bản vương mưa móc tưới nhuần, quả nhiên hiệu quả không tầm thường.”
Chú ý tới ánh mắt trần trụi kia của Hoàn Nhan Lượng, Ca Bích trong lòng một trận chán ghét, bất quá trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài, đành phải vội đi đến bên người Tống Thanh Thư, cố ý gắt giọng:
– Phu quân, làm gì mà dậy sớm như vậy a…
Nghe được nàng lời nói, giữa sân sắc mặt mỗi người cái đều là đặc sắc vạn phần…
Hoàn Nhan Lượng trong lòng cười không ngừng: “Ha ha tối hôm qua bản vương ở trên thân thể nàng tung hoành ngang dọc, vậy mà nàng cứ tưởng là phu quân của mình ha ha.”
Đồ Đan Tĩnh cũng là một mặt thương hại nhìn qua Ca Bích: “Ai, Ca Bích ngươi không biết tối hôm qua phát sinh cái gì, bất quá chẳng thà là vô tri vô giác lại là một loại may mắn, nếu như để ta chọn lựa, thì ta tình nguyện mơ màng cái gì cũng không biết giống như nàng…”
Tống Thanh Thư nhìn qua sắc mặt Hoàn Nhan Lượng đắc ý cùng trên mặt Đồ Đan Tĩnh đầy mâu thuẫn hiểu được nhất thanh nhị sở, hắn cũng không nhịn được cảm khái: “Bọn họ cho là Ca Bích mơ màng ngốc nghếch không biết chuyện gì xảy ra bên trong, kết quả đắc ý nhất Hoàn Nhan Lượng ngược lại là kẻ ngu nhất, Đồ Đan Tĩnh chí ít còn biết một nửa tình hình thực tế, chỉ có Hoàn Nhan Lượng lại là cái gì cũng không biết…”
Tống Thanh Thư ôm vòng eo mềm mại Ca Bích, vừa cười vừa nói:
– Ta có một ít chuyện muốn thương lượng với Vương gia, có phải là hơi ồn làm đánh động phu nhân tỉnh giấc?
– Không, các người cách xa như vậy, nói chuyện làm gì đánh động đến muội đây. Như vậy đi, các người cứ trò chuyện, muôi đi phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn sáng.
Ca Bích lo lắng mình ở trước mặt Hoàn Nhan Lượng một hồi, sẽ nhịn không được lửa giận trong lòng, liền lấy cớ rời đi, lưu lại bóng lưng một dáng hình xinh đẹp.
Nhìn theo cái mông tròn Ca Bích lay động hấp dẫn, Hoàn Nhan Lượng cười một tràng phong tình, Đồ Đan Tĩnh thân là nữ nhân liền nhìn ra, nhịn không được oán hận trừng liếc trượng phu một chút, khó trách hắn sắc đảm ngập trời như vậy, tối hôm qua làm ra sự tình như thế, vừa nghĩ tới tối hôm qua sát vách truyền đến động tĩnh kinh người này, trong lòng Đồ Đan Tĩnh u oán liền càng sâu.