Phần 190
Một nữ nhân có lẽ bình thường thì sẽ không phát hiện sơ hở gì, có thể cho dù là nàng sơ ý, nhưng trong thời điểm giây khắc giao hoan hòa tan như nước với sữa này, cái loại cảm giác kia hoàn toàn khác biệt thì không thể nào giấu diếm được.
Hoàn Nhan Lượng những năm qua khắp nơi trêu Hoa ghẹo nguyệt, lại không giống như Tống Thanh Thư có Hoan Hỉ Thiền Pháp dùng âm dương hỗ trợ, Hoàn Nhan Lượng chỉ dựa vào các loại danh dược quý giá để tự thân bổ dưỡng, tuy cũng có hiệu quả nhất định, nhưng vẫn làm sao tránh được không bị nữ nhân hút đến khô người. Đồ Đan Tĩnh thân là thê tử của hắn, lại gì mà lại không biết trượng phu mình lâu nay đã là miệng cọp, gan thỏ.
Còn nam nhân này cùng trượng phu thì hoàn toàn khác biệt, cái loại kia lúc nhét vào hạ thể làm cho người có cảm giác tràn đầy ngạt thở áp bách lập tức liền làm cho linh hồn nàng sinh ra một loại sung sướng run rẩy.
Lúc đầu nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, lại bị bên sát vách thanh âm vang dội kia rên rỉ, sớm đã thanh tỉnh hơn phân nửa, lại thêm cùng Tống Thanh Thư thân mật trong một chốc này, dược lực bên trong thể nội sớm đã tản hết đến bảy, tám phần. Tuy thân thể nàng nhận được cái sướng khoái giao hoan trước giờ chưa từng có, thế nhưng trong nội tâm nàng lại là rõ ràng, trên thân của mình, nam nhân này không thể nào là trượng phu của mình.
Đồ Đan Tĩnh cũng có ý giằng co, muốn đẩy ra nam nhân trên thân, chỉ tiếc là trong thời khắc đó, cái sự sung sướng đánh vào thân thể nàng quá cường liệt đã làm cho người hít thở không thông, toàn thân như là vô lực thì còn nói gì mà đẩy với động?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Vương Phi, chuyện đã đến nước này, thì đệ có là Vương gia hay không phải thì đâu có quan hệ gì đâu nữa chứ?
– Đường Quát Biện, ngươi là Đường Quát Biện!
Lần này Tống Thanh Thư không có còn bắt chước giọng nói của Hoàn Nhan Lượng nữa, Đồ Đan Tĩnh lập tức liền nghe ra thanh âm của hắn, nàng kinh ngạc đến ngây người.
– Là đệ đây…
Tống Thanh Thư cũng không có phủ nhận, côn thịt của hắn từ trong cơ thể nàng lui ra ngoài, theo ngón tay giơ tay lên, một làn chỉ phong nóng rực đến cái đen trên bàn, trong phòng dần dần ửng sáng lên.
Thấy rõ bộ dáng Tống Thanh Thư, Đồ Đan Tĩnh vừa thẹn vừa tức, đến toàn thân phát run:
– Đường Quát Biện ngươi thật lớn mật, đối với ta lại dám vô lễ!
– Hồi bẩm Vương Phi, đệ lá gan từ trước đến nay không lớn, thế nhưng chó cùng rứt giậu, cũng phải quay lại cắn người.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
– Ngươi có ý tứ gì?
Đồ Đan Tĩnh kéo qua chăn mền che kín lại thân thể trần truồng của mình bại lộ bên ngoài, lạnh giọng hỏi.
– Vương Phi không cảm thấy kỳ lạ sao? Vì sao thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng đến giờ vẫn chưa có xuất hiện?
Tống Thanh Thư đáp.
Đồ Đan Tĩnh thần sắc nhất động, đây cũng là vấn đề nàng đang nghi hoặc, Hoàn Nhan Lượng đến tột cùng đang ở nơi nào?
– Chẳng lẽ ngươi đã mưu hại Vương gia?
Đồ Đan Tĩnh sợ hãi cả kinh, thân phận cao quý của mình, hắn cũng dám mạo phạm, lộ ra là đã liều lĩnh, ngoại trừ điều này ra, nàng thực sự nghĩ không ra nguyên nhân gì mà đối phương lại dám làm như vậy…
– Vương gia không mưu hại đệ thì đã không tệ rồi, đệ làm gì mà có năng lực mưu hại Vương gia chứ.
Tống Thanh Thư nhún vai.
– Nói vớ nói vẩn…
Đồ Đan Tĩnh toàn thân phát run, vừa nghĩ tới thân thể trong sạch của mình đã nam nhân khác ngoài trượng phu làm vấy bẩn, nàng liền thấy cả thân người lạnh lẽo như rơi vào trong hầm băng, có một loại tuyệt vọng trời đất sập đổ.
– Xin Vương phi hãy chú ý nghe một chút thanh âm. Sát vách…
Tống Thanh Thư còn chưa nói xong, Đồ Đan Tĩnh liền mắng:
– Hạ lưu!
– Đến cùng ai là hạ lưu Vương phi đừng vội kết luận, Vương phi nghe một chút thanh âm nam nhân kia sát vách, có phải cảm thấy quen tai hay không?
Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
Đồ Đan Tĩnh giật mình, trước đó động tĩnh sát vách, nàng cứ cho là Đường Quát Biện cùng Ca Bích phát ra, nhưng lúc này Đường Quát Biện đang ở chỗ này, vậy nam nhân sát vách kia là ai?
Trong lòng nàng nảy ra một loại tình huống đáng sợ, liền vội vàng vểnh tai nghe qua, thanh âm sát vách tuy có mơ hồ, nhưng loáng thoáng cũng có thể nghe được một số đoạn ngắn.
Cứ việc chỉ có một ít đoạn ngắn, nhưng Đồ Đan Tĩnh vẫn là nhận ra đó là thanh âm của Hoàn Nhan Lượng, cả người nàng liền xụi lơ xuống, miệng thì thào nói ra:
– Tại sao lại là như vậy, tại sao lại là như vậy…
Tống Thanh Thư cười thản nhiên, trước đó hắn thật ra thì cố ý lộ ra sơ hở để cho nàng nhìn thấu, giết người mà không tru tâm xưa nay không phải là phong cách của hắn, chỉ âm thầm ở trong bóng đêm mà đạt được thân thể của vương phi Đồ Đan Tĩnh thì tính là gì, chỉ khi nào thời điểm nàng thanh tỉnh mà khuất phục được nàng đó mới là bản sự! Lại thêm đáp ứng Ca Bích để cho phu phụ Hoàn Nhan Lượng ly tán, cho nên hắn liền bắt đầu chính thức vung cuốc đến đào góc tường.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, Tống Thanh Thư cùng Hoàn Nhan Lượng tới một mức độ nào đó là một loại người giống nhau, Hoàn Nhan Lượng cũng có những ý nghĩ đồng dạng như vậy, chỉ bất quá Hoàn Nhan Lượng không có quả quyết được như là Tống Thanh Thư, đó chính là lựa chọn qua một thời gian cùng với Ca Bích mấy lần giao hoan rồi mới tiến tới hành động tiếp theo, bởi vậy đã là một bước chậm trễ, làm chậm trễ toàn bộ quá trình của cái kế hoạch này…
Tống Thanh Thư hắng giọng một tiếng, cố ý lộ ra một mặt bi phẫn:
– Hoàn Nhan Lượng cẩu tặc kia, đệ có hảo ý mời hắn đến uống rượu, không nghĩ tới hắn sớm đối với Ca Bích có lòng muốn chiếm đoạt, tại trên bàn rượu một mực chuốc cho đệ say rượu, bời vì nghĩ đến ân tình của hắn, nên đệ cũng không có cự tuyệt, rất nhanh liền uống đến khi say không biết trời đất là gì. May mắn trời xanh có mắt, vừa vặn có một con sâu rơi xuống trên người của đệ là đệ giật mình bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại tìm không thấy ai cả, còn tưởng rằng hắn đến gian phòng của Vương phi, nên đệ định về gian phòng của Ca Bích nghỉ ngơi, ai ngờ lúc đi tới cửa thì mới phát hiện… mới phát hiện tên cẩu tặc kia vậy mà đối với Ca Bích đang làm ra cái loại chuyện này!
Đồ Đan Tĩnh sắc mặt âm tình bất định, không nói gì thêm, thế nhưng trong lòng đã tin hơn phân nửa, bình thường tính tình này của trượng phu mình đã là như vậy, đây tuyệt đối là chuyện mà hắn sẽ làm được…
– Nếu là như vậy, ngươi vì sao không ngăn cản hắn, ngược lại… ngược lại chạy đến trong phòng của ta…
Đồ Đan Tĩnh cả giận nói.
– Đệ làm sao ngăn cản được hắn chứ?
Tống Thanh Thư nghiến răng nghiến lợi nói…
– Đệ tỉnh lại thì quá muộn, đã tới không kịp, hắn thừa dịp bên trong hắc ám giả làm đệ mà vào, Ca Bích ngủ mơ mơ màng màng không ngờ là Hoàn Nhan Lượng, cứ như vậy bị hắn… ô nhục!
– Cho nên ngươi muốn trả thù lại?
Đồ Đan Tĩnh cắn chặt môi, bên môi dưới thậm chí đều thấy rướm máu.
– Nếu không làm như vậy thì đệ phải là thế nào đây?
Tống Thanh Thư có chút thẹn quá hóa giận ở trong phòng đi qua đi lại…
– Hoàn Nhan Lượng bây giờ quyền thế ngập trời, lại rất được Hoàng thượng tín nhiệm, nếu đệ cứ thế mà xông vào, thì chuyện vậy giữa chúng ta hoàn toàn bị vạch trần, đến lúc đó hạ tràng về sau chắc chắn là đệ cũng không khá hơn chút nào, Ca Bích đồng dạng cũng không giữ được. Còn chi bằng cứ giả như cái gì cũng không biết, cứ ở trên thân thể của Vương phi trả thù lại thì xong…
– Ngươi khi dễ ta như vậy, thì có khác gì cũng là hoàn toàn vạch trần ra!
Đồ Đan Tĩnh kém chút không bị tức ngất đi, nói qua nói lại một hồi thì mình cũng thành người bị đối phương báo thù…
– Đương nhiên là không giống nhau, sự tình đêm nay, chỉ cần Vương phi không nói, đệ không nói, thì Hoàn Nhan Lượng làm như thế nào mà biết? Đã là hắn không biết, thì dĩ nhiên không có ai bị vạch mặt.
Tống Thanh Thư đáp.
– Ngươi dựa vào đâu mà tin rằng là ta sẽ thay ngươi giấu diếm!
Đồ Đan Tĩnh thanh âm lạnh lẽo thấu xương.
– Vương phi đương nhiên sẽ thay đệ giấu diếm, chuyện này nếu như nói ra, đối với Vương phi thì đâu có chỗ tốt gì?
Tống Thanh Thư thản nhiên đáp.
Đồ Đan Tĩnh giật mình, lúc này mới mới nhận thấy được vấn đề bên trong, đúng thế, chuyện này vạn nhất bại lộ ra, đối với nàng có ích lợi gì chứ? Cứ cho là Đường Quát Biện sẽ bị trừng phạt nếu mình nói ra, nhưng chuyện mình bị mất đi trong sạch đó là sự thực, đến lúc đó trượng phu sẽ nhìn mình như thế nào đây?