Phần 177
Ca Bích nghe được lời nói của thì hắn tức giận ngắt nhéo hắn một cái:
– Thúc thúc biết rõ ta không sẽ giết thúc thúc, nên nói ra loại lời này để cho có mà thôi!
Tống Thanh Thư liền đem nàng kéo lại:
– Đệ biết tẩu tẩu không nỡ giết đệ mà…
Ca Bích toàn thân cứng đờ, vội giải thích:
– Đệ đừng hiểu lầm, ta sở dĩ không giết đệ là bởi vì ta còn cần đệ giúp ta báo thù, đệ cũng đừng nghĩ ngợi lung tung.
– Yên nào… yên nào, ai đối với đệ cũng đều nói như thế.
Tống Thanh Thư một tay ôm lấy nàng, cười rộ lên.
– Hừ, ta tuy không giết đệ, nhưng nếu Bình nhi biết rõ chân tướng, thì tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đệ đâu.
Ca Bích đôi bàn tay trắng như phấn nện trên lồng ngực hắn mấy lần, đẩy không ra được đối phương nên đành tùy ý để hắn ôm.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Bình, Tống Thanh Thư cũng là vô phương:
– Về chuyện Bình nhi quả thật là có phiền phức.
– Hiện tại mới biết tề nhân chi phúc không phải là tốt để hưởng như vậy sao?
Ca Bích tức giận nói.
– Chỉ cần có thể hưởng thụ được tề nhân chi phúc, chuyện khó khăn này thì tính là cái gì chứ…
Tống Thanh Thư vừa cười, vừa ôm chặt Ca Bích lại…
– Ngoan, gọi tiếng phu quân nghe một chút đi…
– Phi, nhiều nhất… nhiều nhất ta gọi là thúc thúc, nếu gọi là… phu quân thì… quá kỳ quái.
Ca Bích đỏ mặt đáp.
– Thúc thúc là nhiều nhất?
Tống Thanh Thư một mặt phiền muộn…
– Ngươi niên kỷ có bao nhiêu, thật là một kẻ bại hoại, tuổi còn trẻ cứ như vậy mà đã sành sỏi tra tấn nữ nhân…
Ca Bích đã biết tuổi thật của Tống Thanh Thư, nghĩ đến chính mình những năm qua đã tránh qua biết bao nhiêu ong bướm thành thục ổn trọng, kết quả bây giờ lại bị một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình đè ra rong ruổi cày cấy dưới thân, trong nội tâm nàng tư vị có thể nói là ngũ vị tạp trần.
– Thế nhưng ngoại trừ về tuổi tác, về cái chuyện kia thì là vô địch thủ…
Tống Thanh Thư một bên vừa nói, một bên động nhích người đưa tay vuốt lấy gò mu của nàng.
Ca Bích trên mặt đỏ ửng càng sâu mấy phần, xì một cái:
– Hạ lưu!
Tống Thanh Thư nụ cười dâm đãng sau đó dùng tay nắm lấy cây côn thịt chậm rãi xoay tròn lấy tồi lại chọc vào âm động của Ca Bích, quy đầu vừa xâm nhập vào một nửa thì không cử động nữa.
Ca Bích nhăn nhăn nhó nhó tiếp nhận…
– Nghe lời, ngoan…
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng khuấy động lấy âm hạch đang sung trướng kia lên, trong chốc lát, bên tai đã truyền đến dồn dập tiếng thở dốc.
– Nếu không thích nữa, thì đệ liền rút ra đây…
Nhìn xem bộ dạng tao lãng của nàng, Tống Thanh Thư hơi co người lại về phía sau, làm như muốn đem cây côn thịt rút ra.
– Đừng, đừng rút ra…
Tống Thanh Thư chậm rãi nửa nằm nâng eo của nàng lên, cây côn thịt bắt đầu chậm rãi nhét vào, lúc này cây côn thịt của Tống Thanh Thư mới hung dữ thoáng cái cắm sâu vào chạm đến hoa tâm của nàng, Ca Bích kìm lòng không được rốt cuộc khống chế không nổi lên tiếng rên rỉ thật dài, thân dưới nghênh đón một trận cuồng phong, hàm răng cắn chặt mới miễn cưỡng không có âm thanh to lớn rên rỉ phát ra…
Bời vì Hoàn Nhan Bình vẫn còn ở tại phụ cận gần đó, nên Tống Thanh Thư cũng không dám để Ca Bích lưu lại quá lâu, gió táp mưa sa một hồi qua đi, rồi hắn tìm một lý do để cho Ca Bích rời đi.
Ca Bích cảm thấy toàn thân mệt mỏi, nên cũng muốn tắm rửa một phen, nàng đương nhiên không muốn ở lại chỗ này của Tống Thanh Thư thêm nữa, liền vội vàng hướng đến bên kia phòng mình tiến đến.