Phần 173
Hắn không có cân nhắc nhiều, hai tay liền đỡ lấy Ca Bích, nàng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, đôi má ngọc b đỏ lên, vô thức rụt tay về lại.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, tiếp theo nở nụ cười khổ, rõ ràng hai người đều đã từng có lần quan hệ thân mật, bây giờ cánh tay đụng chạm một chút liền làm cho nàng không được tự nhiên như thế, xem ra trong nội tâm nàng mười phần đã chán ghét mình…
– Không biết thúc thúc có thể cho ta một kỳ hạn xác thực được không?
Thấy Tống Thanh Thư thần sắc có vẻ ngạc nhiên, Ca Bích đau thương nói tiếp…
– Biết rõ cừu nhân là ai, lại không thể biểu hiện ra ngoài, ta không biết đến tột cùng có thể chịu bao lâu, nếu như thúc thúc có thể cho một kỳ hạn rõ ràng, ta mới có thể có hy vọng, không còn vì mải suy nghĩ đến chuyện báo thù mà phát điên.
Tống Thanh Thư do dự một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu dựa theo lời của Ca Bích mà xưng hô:
– Đệ hiện tại nếu tùy tiện nói cho tẩu tẩu cái thời hạn trả thù thì chính là vô trách nhiệm, Hoàn Nhan Lượng tuy bề ngoài không phải là người có quyền lực lớn nhất, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc với hắn vừa rồi, thì rõ rang hắn bên trong ẩn tàng lực lượng to lớn đến dọa người, nếu chưa có hoàn toàn chắc chắn gì cả, thì nói cái gì cũng đều là một câu nói suông mà thôi.
Ca Bích thăm thẳm thở dài:
– Hoàn Nhan Lượng thực lực cường đại, nếu để thúc thúc phải bốc lên lớn như vậy mạo hiểm là cũng do ta thất lễ, thúc thúc cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, ta cáo lui.
Nói xong mặt đờ đẫn liền quay người đi ra ngoài…
Tống Thanh Thư vội vàng kéo lại cổ tay trắng của nàng lại:
– Tẩu tẩu hiểu lầm rồi, vừa rồi lời nói này không phải là từ chối, mà là đệ thật lòng muốn giúp tẩu tẩu…
Ca Bích ánh mắt rơi tại trên cổ tay:
– Nam nữ thụ thụ bất thân, thúc thúc xin tự trọng.
– Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ, hai chúng ta ở trên giường cũng đều đã cùng nhau lăn qua lăn lại mấy lần, còn có cái gì mà không thân!
Nghe ngữ khí của nàng bộ này, Tống Thanh Thư buồn bực nói.
Ca Bích gương mặt nổi lên bên trên một tầng đỏ ửng, hung hăng nguýt hắn một cái…
– Công tử xin nói cẩn thận, ta bây giờ là quả phụ, công tử lại là huynh đệ kết nghĩa với Oát Cốt Lạt, ta không muốn rơi vào tay cầm của người khác.
Tống Thanh Thư nhất thời mỉm cười:
– Đã nói đệ cùng Đường Quát Biện là huynh đệ kết nghĩa, vậy thì tốt, chúng ta cứ từ nơi này mà nói, vì sao vừa mới rồi còn rất tốt, vì cái gì bây giờ lại không gọi là thúc thúc, lại mở miệng cứ gọi là công tử nghe xa lạ như thế?
– Vậy công tử muốn ta gọi như thế nào đây?
Ca Bích liếc hắn thật sâu hỏi.
Khoảng cách gần quan sát, Tống Thanh Thư cảm thán dung mạo Ca Bích quả thực là trời cao chạm trổ điêu luyện mà thành, một đôi mắt đẹp như là hai viên bảo thạch lóe sáng, gương mặt tinh xảo càng là không có nửa điểm tì vết.
Trong tâm Tống Thanh Thư dập dờn, thốt ra:
– Đệ muốn giống như trước kia tẩu tẩu đã gọi…
– Ta trước kia gọi thúc thúc như thế nào?
Ca Bích sững sờ, nghĩ thầm ta trước đâu có nhận ra ngươi là ai, một lúc mới phản ứng được, đối phương nói tới là trước kia lúc thời điểm giả mạo Đường Quát Biện nàng gọi hắn là phu quân, vừa thẹn vừa giận…
– Đừng có mơ tưởng…
Tống Thanh Thư thần sắc trở nên có chút nghiền ngẫm:
– Thực ra dựa theo ước định trước đó của Đường Quát huynh cùng đệ, thì tẩu tẩu bây giờ vốn là nên gọi đệ là phu quân…
– Đó là do các người tự ước định, đâu có gì liên quan tới ta!
Ca Bích trong lòng nhịn không được, đem trượng phu ra thầm mắng, nào có ai mà chủ động đem thê tử của mình đưa cho một nam nhân khác chứ. Bất quá nàng rất nhanh kịp phản ứng, Đường Quát Biện chẳng qua là lo lắng nàng bị người khác khi dễ, nên mới dùng cái tầng quan hệ này để mà ước thúc Tống Thanh Thư, qua đó hắn về sau có thể bảo vệ cho mình.
Tống Thanh Thư mỉm cười, cũng không có bức bách nàng, nói:
– Đệ cũng cảm thấy Đường Quát huynh có cái ước định quá mức hoang đường, cho nên tẩu tẩu cũng không cần để ở trong lòng.
Ca Bích kinh ngạc nhìn hắn, những năm qua bởi vì mỹ mạo của nàng, có không biết bao nhiêu ong bướm luôn nghĩ cách muốn thân cận với nàng, nếu như là một nam nhân khác có được cái ước định như thế này, không chết sống lợi dụng mới là lạ, nào ngờ Tống Thanh Thư thế mà không để ý chút nào liền từ bỏ.
– Là tự thúc thúc nói, về sau cũng đừng hối hận?
Ca Bích vẫn không tin liền hỏi lại.
Tống Thanh Thư mỉm cười gật đầu:
– Trong mắt của đệ, trừ phi tẩu tẩu chính mình nguyện ý, nếu không thì bất cứ người nào cũng không có tư cách gì mà đưa tẩu tẩu cho người nam nhân khác, cho dù là trượng phu của tẩu tẩu cũng vậy, trong chuyện này đệ cảm thấy Đường Quát huynh làm như thế thì không xứng đang là một nam nhân.
– Không cho phép thúc thúc ô nhục Oát Cốt Lạt!
Ca Bích oán trách liếc hắn, cảm thán nói…
– Ta cùng Oát Cốt Lạt đã là phu thê từng ấy năm, người khác sẽ không hiểu hắn vì sao lại làm như vậy, chẳng lẽ ta là thê tử mà còn không hiểu hắn sao a? Thực ra nếu hung thủ không phải là Hoàn Nhan Lượng, thì hắn cũng sẽ không bất đắc dĩ đưa ra hạ sách này, trong lòng hắn, chỉ muốn ta có thể trôi qua những năm tháng hạnh phúc, cho dù là ta tái giá với hung thủ đã giết hắn, hắn cũng sẽ chúc phúc cho ta, nhưng có thể bởi vì Hoàn Nhan Lượng cùng ta có quan hệ huyết mạch, cho nên đối phương không có khả năng quang minh chính đại cưới ta, vì thế cuối cùng ta chỉ có thể biến thành đồ chơi của Hoàn Nhan Lượng, tựa như lúc trước mẫu thân của Trọng Tiết vậy… Huống chi Oát Cốt Lạt cũng hiểu rõ ràng tâm ý của ta đối với hắn, biết ta tất nhiên sẽ báo thù cho hắn, và biết rõ nếu ta tìm đến Hoàn Nhan Lượng báo thù thì chỉ là trứng chọi đá mà thôi. Trong khi thế lực của Đường Quát gia tộc hoàn toàn không đủ sức để bảo hộ ta, hoàng huynh lại không đáng tin cậy, ta rất khó kháng cự lại đối phương, đến lúc đó nửa đời của ta sau nhất định sẽ bi thảm vô cùng, cho nên Oát Cốt Lạt mới đành dùng cái biện pháp kỳ quái như thế, để giúp hắn báo thù chỉ là bề ngoài, chủ yếu vẫn là vì để thúc thúc bảo hộ cho ta.
Ca Bích vừa nói nước mắt vừa chảy xuống.
Tống Thanh Thư đưa tay lau những giọt nước mắt rơi trên gò má nàng:
– Phu phụ các ngươi đã thương yêu mà hiểu nhau đến mức độ này, trên đời này cũng không có mấy đôi phu thê so ra vượt được các người.
Cảm nhận được động tác của Tống Thanh Thư, toàn thân Ca Bích run lên, bất quá lần này thì không có né tránh, nàng trầm mặc thật lâu qua đi, đột nhiên ngẩng đầu lên:
– Thúc thúc nếu có thể giúp ta báo thù, ta có thể trả cho thúc thúc thù lao tương ứng.
Tống Thanh Thư cười lên:
– Muốn mời đệ làm việc, thì cái giá tốn hao rất đắt.
– Vậy thúc thúc cảm thấy ta có thể đáng được bao nhiêu ngân lượng?
Ca Bích nhìn hắn, trong đôi mắt thủy quang lưu chuyển, tản ra một ánh sáng kỳ dị.
Tống Thanh Thư cổ họng trượt động một cái, không tự chủ được nuốt nước miếng:
– Tẩu tẩu nói đùa cái gì vậy?
– Ta không có nói đùa với thúc thúc…
Nàng còn có chút do dự, rất nhanh có thể thấy trong ánh mắt Ca Bích kiên định…
– Tại trong lòng của thúc thúc, ta có giá trị đáng bao nhiêu?
– Khuynh quốc khuynh thành.
Tống Thanh Thư cổ họng hơi khô chát nói một câu.
– Vậy là tốt rồi…
Nghe được đáp án của hắn, Ca Bích cười ngon ngọt, trong lúc Tống Thanh Thư chưa kịp phản ứng, thì nàng liền đem thân thể tiến tới, lập tức hôn lên trên môi hắn.