Phần 171
Đại Hưng Quốc hai tay cung ở trong tay áo, cúi đầu hỏi:
– Không biết ý của Hoàng thượng hỏi về vấn đề nào?
– Chính là…
Kim Hi Tông do dự một chút…
– Chuyện đêm nay Ngụy Vương biểu hiện hoang đường như thế, có phải hay không là có người âm thầm hạ thủ?
– Theo tin tức hiện hữu cho đến nay, thì Ngụy vương không có dấu hiệu bị người khác bức hiếp, ngoài điện Thái Hòa thì toàn bộ thị vệ cũng là tâm phúc của Ngụy vương, nếu giờ bị lọt vào cái kết cục này có thể là do gieo gió gặt bão…
– Đại Hưng Quốc đột nhiên lời nói xoay chuyển…
– Chỉ bất quá…
– Chỉ bất quá cái gì?
Kim Hi Tông vội hỏi.
– Chỉ bất quá… bên trong chuyện này chưa hẳn là không có nghi vấn, một là Ngụy Vương tại sao lại hoang đường khác với ngày bình thường như thế, đêm hôm khuya khoắt xông thẳng vào tẩm cung Hoàng hậu, thì thấy quá mức phi lý, chuyện này có thể phía sau có người tác động, hai là toàn bộ câu chuyện nếu xâu chuỗi lại thì có quá nhiều trùng hợp…
Đại Hưng Quốc còn có một câu chưa hề nói ra, đó chính là nếu như Ngụy Vương không có bị đâm chết, nếu thăm dò tra qua một chút thì liền chân tướng rõ ràng, bất quá hắn quá rõ ràng tính nết của vị chủ nhân này, tính cách mềm yếu nhưng lại rất nóng nảy tàn bạo, làm người cố chấp bảo thủ, dung không được người có nghi vấn…
Kim Hi Tông gật đầu:
– Vậy thì chuyện này hãy từ bên trong Hoán Y Viện thăm dò xử lý, cần phải tra rõ ràng phía sau có người hay không âm thầm giật dây…
– Phụng chỉ…
Lúc này trong điện Thái Hòa có mấy người đang trao đổi lẫn nhau về biện pháp cứu người, nhưng vẫn chưa thống nhất tới đâu, sau cùng thì cũng chưa có xác định được một kế hoạch hoàn mỹ nào…
– Chuyện này không thể gấp gáp được, dù sao đêm nay đã phát sinh ra sự kiện này, trong hoàng cung chắc chắn sẽ đề phòng sâm nghiêm, chúng ta không cần thiết ở thời điểm này mà động thủ.
Tống Thanh Thư nói.
Hoàng Sam nữ tử gật đầu:
– Vậy ẩn núp thêm mấy ngày cũng được, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ cẩn thận thương lượng lại biện pháp cứu người…
– Triệu cô nương…
Cùng nhau trao đổi chung trong một chốc lát này, Hoàng hậu Bùi Mạn đã biết Hoàng Sam nữ tử là ai…
– Bản cung có mấy lời muốn nói trước…
– Chuyện gì?
Hoàng Sam nữ tử đối với hoàng hậu yêu dã thì không có cảm tình gì, ngữ khí có vẻ lạnh như băng.
– Kim và Tống hai nước đang thù địch, nếu cô nương sau này trở lại Tống quốc đem chuyện phát sinh đêm nay tiết lộ ra ngoài để cho Kim Quốc chúng ta bị nội loạn, thì bản cung cũng sẽ không khách khí…
Hoàng hậu Bùi Mạn tuy đang cười, nhưng trong giọng nói tràn ngập ý uy hiếp.
– Hả? Vậy ta cũng muốn nghe qua một chút như thế nào cái gọi là không khách khí?
Hoàng Sam nữ tử cười lạnh nói, nàng cũng đúng là đang có động đậy cái tâm tư về phương diện này, dù sao nàng không giống như hai muội muội còn ngây thơ, vì ích lợi quốc gia, cái loại quan hệ minh hữu ngắn ngủi với Hoàng hậu thì có cái gì mà đáng giá giữ gìn?
– Những chuyện mà các tỷ muội kia của cô nương những năm qua tao ngộ tại Kim Quốc, bản cung không nói ra chắc cô nương cũng rõ ràng, chắc hẳn tại Nam Tống cũng có phỏng đoán nghe qua, chỉ bất quá là không có chứng cứ, cho nên mọi chỉ là hoài nghi mà thôi, nhưng nếu như cô nương muốn đối phó với bản cung, thì bản cung cũng không quản tới, sẽ đem chi tiết những năm qua các nàng phục thị cho những nam nhân nào, viết trên sổ sách giấy tờ, phát tán ra ngoài biên cảnh của Tống – Kim, đến lúc đó Tống quốc mặc dù rộng lớn, nhưng sẽ có chốn nào đất dung thân cho những tỷ muội của cô nương?
Hoàng hậu Bùi Mạn tươi cười đầy giảo hoạt, phảng phất một con hồ ly.
– Ngươi…
Hoàng Sam nữ tử mắt hạnh trợn lên, tiến lên một bước.
Hoàng hậu Bùi Mạn lại không quản tới ý, bình tĩnh nói:
– Ta chỉ muốn chuyện của đêm nay các ngươi thủ khẩu như bình, bản cung đương nhiên cũng đối với những chuyện của các vị công chúa kia thủ khẩu như bình.
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi:
– Tốt, xem như ngươi lợi hại.
Nàng không muốn đáp ứng cũng không còn có cách nào khác, đối với vấn đề trinh tiết của nữ nhân thì nước Tống chú ý đến như là một bệnh trạng, một khi tin đồn truyền trở về, thì những tỷ muội kia sẽ tự xử như thế nào đây?
Bọn họ sau khi đạt thành hiệp nghị thì liền đường ai nấy đi, Hoàng Sam nữ tử không yên lòng hai vị muội muội, quyết định tiếp tục lưu lại trong chỗ ở của tên thái giám Tiểu Hưng Quốc, để có thể tùy theo thời khắc mà chiếu ứng cho hai muội muội cùng mọi người trong Hoán Y Viện, còn Tống Thanh Thư trong đêm chuồn ra khỏi hoàng cung, quay trở về tiếp tục làm Đường Quát Biện, để thuận tiện hơn ngày sau hành sự.
“Bây giờ sự tình cứu viện người trong Hoán Y Viện đã bắt đầu nhìn thấy đường đi, chỉ là không biết sự tình Đường Quát Biện này sẽ còn giấu diếm với Ca Bích bao lâu đây?” Tống Thanh Thư cũng rất mâu thuẫn, hắn cảm thấy mình tận lực gạt đối phương là không có đạo đức, thế nhưng hắn cũng có tư tâm của mình, Ca Bích là dạng nữ nhân tập hợp chung vừa mỹ mạo vừa là thê tử ôn nhu, đã vậy nàng còn có cái âm động danh khí mà tất cả nam nhân đều vô pháp cự tuyệt, hắn cũng không ngoại lệ, một khi ngả bài lật ra, hắn chỉ sợ sẽ vĩnh viễn mất đi nàng.
Tống Thanh Thư trên đường đi đang xoắn xuýt vấn đề này, mãi cho đến hắn trở lại trong phủ Đường Quát, cũng chưa có được quyết định gì…
“Thôi kệ, cứ thuận theo tự nhiên đi.” Tống Thanh Thư thở dài, đem y phục cởi ra, vết đao trên lưng tuy nhiên không có gì đáng ngại, thế nhưng vẫn phải xử lý một chút.
– Là ai?
Tống Thanh Thư đột nhiên có cảm giác, nhìn chằm chằm ngoài cửa hỏi.
– Là muội…
Cửa một tiếng cọt kẹt bị đẩy ra, một bóng hình mỹ lệ xinh đẹp chậm rãi đi tới, chính là Ca Bích.
– Muộn như vậy phu nhân vẫn còn chưa ngủ sao?
Tống Thanh Thư kinh ngạc, theo canh giờ này chính là lúc mọi người đang ngủ say nồng.
– Trong long có nhiều suy nghĩ, muội ngủ không được nên bên sát vách chờ huynh trở về.
Ca Bích lời nói khiến cho Tống Thanh Thư có chút xấu hổ, dù sao mình trên danh nghĩa là trượng phu, mà mỗi ngày đều xuất quỷ nhập thần đêm không về ngủ…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư bắt đầu mặc lại y phục, ánh mắt Ca Bích thoáng nhìn, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
– Huynh thụ thương sao?
– Chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Tống Thanh Thư mất tự nhiên đáp.
– Để muội nhìn xem một chút.
Ca Bích lời nói khiến cho Tống Thanh Thư không có cách nào cự tuyệt, dù sao hai người danh nghĩa vẫn là phu thê, thê tử quan tâm đến trượng phu là chuyện quá bình thường.
Ca Bích cởi xuống áo ngoài của hắn, nhìn lấy phía sau lưng vết máu, ngậm miệng giận trách:
– Vậy mà nói là không đáng ngại sao?
Một bên vừa oán trách, một bên móc ra khăn tay lau máu cho hắn.
Tống Thanh Thư trong lòng ấm áp, trước đó hắn bị vị kiều thê mỹ mạo này của Đường Quát Biện hấp dẫn, qua thời gian này ở chung, hắn càng có cảm nhận loại người dạng như Ca Bích, có năng lực khiến cho người cảm nhận được gia đình ấm áp.
– Đem Kim Sang Dược đưa cho muội, để muội băng bó vết thương cho huynh.
Ca Bích tuy mặt ngoài đoan trang yếu đuối, nhưng cũng là nữ nhân trên thảo nguyên, những chuyện này đương nhiên không phải là nói cho có.
– Đến tột cùng là ai thương tổn được huynh?
Ca Bích đầu ngón tay xẹt qua phụ cận da thịt vết thương của hắn, bên trong thanh âm mang theo ý vị khó hiểu.
– Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, cũng không cần để ý.
Tống Thanh Thư đúng là lần đầu tiên nhìn thấy vị đệ nhất cao thủ của nước Kim xuất thủ, Đại Hưng Quốc quả nhiên không phải chỉ là hư danh, một thân tu vi của hắn chỉ sợ không dưới người trong Ngũ tuyệt giang hồ.
Tống Thanh Thư mang theo phiền muộn, mặc kệ là thủ hạ của Hoàng hậu mang theo nồng đậm tử khí của sát thủ, hay là Ám Vệ bên người của Ngụy vương, võ công đã là so ra trên giang hồ, tuyệt đối không dưới một số chưởng môn đại phái, còn Đại Hưng Quốc càng là khác biệt, một thân tu vi đủ để sánh vai cùng Ngũ tuyệt Trung Nguyên.
Tống Thanh Thư đang cảm khái, đột nhiên có linh cảm bất thường, thì trên cổ đã bị một thanh dao găm sắc lạnh lóng lánh kê lên.
– Phu nhân làm gì vậy?
Lúc này phía sau hắn chỉ có một người, đó chính là Ca Bích, Tống Thanh Thư ngưng thần tĩnh khí, có lòng tin cho dù đối phương xuất thủ, trong nháy mắt hắn cũng tránh thoát qua mũi dao của nàng, bất quá hắn muốn biết đối phương vì sao lại làm như thế, do dự một chút liền không có xuất thủ.
– Phu nhân?
Ca Bích khẽ cười, trong tiếng cười mang theo vẻ đùa cợt đau khổ…
– Diễn kịch lâu như vậy, ngươi thật đúng tự coi mình là trượng phu của ta sao?
Tống Thanh Thư trong lòng cảm giác nặng nề, đắng chát mà nói:
– Nguyên lai phu nhân đã sớm biết.
Thấy hắn không có phủ nhận, ánh mắt Ca Bích phức tạp:
– Ngươi đến cùng là ai?
Tống Thanh Thư thở dài m, chuyện cho tới bây giờ đương nhiên cũng không có lừa gạt nàng được nữa, hắn liền đưa tay muốn lấy ra cái mặt nạ trên mặt, lại nghe được tiếng Ca Bích:
– Không được nhúc nhích!
Đồng thời thanh dao găm trên cổ càng ghim chặt thêm mấy phần.
– Không phải là phu nhân hỏi tại hạ là ai sao? Tại hạ chỉ muốn lấy xuống cái mặt nạ mà thôi.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Ngươi không được cử động, để ta tự lấy xuống.
Ca Bích đã từng chứng kiến hắn xuất thủ, nên biết võ công của hắn cao cường, do đó không dám khinh thường.
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Được rồi… phu nhân làm thế nào mà thấy được sơ hở vậy?
– Trước đó ở trên xe ngựa, ngươi dùng hai ngón tay kẹp lấy đoản kiếm thích khách, trượng phu của ta không có võ công cao như vậy.
Ca Bích vừa nói vừa lục lọi trên mặt hắn…
– Thì ra là thế, khó trách về sau thái độ phu nhân trở nên hơi khác lạ.
Tống Thanh Thư thầm mắng mình ngày thường thì khôn khéo, tại sao cái chuyện này đột nhiên ngớ ngẩn như vậy.
Một chốc lát này Ca Bích đã lột ra mặt nạ hắn, thấy rõ hình dạng hắn, nàng thất thần:
– Quả nhiên là ngươi!
Tống Thanh Thư lông mày nhướn lên:
– Phu nhân có thể đoán trước được tại hạ là ai sao?
Ca Bích sắc mặt đỏ lên:
– Lúc đầu ta không biết, về sau ta phát hiện trượng phu là giả mạo, liền liên tưởng đến trước đó ngươi đột nhiên xông đến trong phòng, liền đoán rằng khả năng lần đó ngươi nhất thời chủ quan, nên quên mang mặt nạ.
– Phu nhân quả nhiên là cực kỳ thông minh, từ một đầu mối như thế liền có thể đoán ra chân tướng, tại hạ bội phục… bội phục!
Tống Thanh Thư từ đáy lòng khen.
– Ngươi lúc này có nhiều lời hữu ích cũng vô ích… Oát Cốt Lạt của ta đến tột cùng bị làm sao?
Ca Bích khẩn trương chờ lấy đáp án.
Tống Thanh Thư thăm thẳm thở dài:
– Phu nhân nếu như đã đoán được, thì cần gì phải hỏi lại chứ…
Khuôn mặt kiều diễm Ca Bích huyết sắc lập tức mất đi, toàn thân run rẩy:
– Ta muốn từ chính miệng ngươi nói ra.
– Đường Quát Biện đã chết.
Tống Thanh Thư thanh âm phảng phất một cây trọng chùy hung hăng đập vào trong lòng của Ca Bích.
Trong chớp nhoáng này Ca Bích cảm giác được sức lực toàn thân của mình đều bị rút hết, thật lâu qua đi mới thở lại được, âm thanh lạnh lùng nói:
– Người nào giết hắn?
– Nếu tại hạ nói không phải là tại hạ, thì phu nhân có tin không?
Tống Thanh Thư nói.
– Không tin!
Ca Bích cắn chặt môi đáp.
– Tại hạ cũng biết phu nhân sẽ không tin, may mắn là tại hạ đã sớm chuẩn bị, trong quần áo của tại hạ có một phong huyết thư, là do trượng phu của phu nhân trước khi lâm chung viết, phu nhân hãy nhìn qua thì liền biết.
Tống Thanh Thư thấy may mắn khi Đường Quát Biện có dự kiến trước, đã lưu lại phong huyết thư này, nếu không mình có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
– Ngươi đừng nghĩ đến chuyện giở trò với ta…
Ca Bích thanh chủy thủ trong tay lại ép một chút trên cổ Tống Thanh Thư, nàng hoài nghi hắn muốn dùng cách này để chuyển di ánh mắt nàng, thừa cơ thoát thân.
– Tại hạ không có giở trò, phu nhân cứ xem qua đi.
Tống Thanh Thư giơ hai tay lên…