Phần 165
– Ừ… ta chính là thập cửu tỷ Anh Lạc của các ngươi.
Nhìn thấy hai muội muội bộ dáng thuần chân, Hoàng Sam nữ tử mỉm cười…
– Đoạn thời gian trước ta có đến Hoán Y Viện âm thầm nhìn qua các ngươi từ ngoài.
– Thập cửu tỷ!
Hai nàng đêm nay thụ quá nhiều kinh hãi, lúc này nhìn thấy tỷ tỷ, một cỗ thân cận chi tình tự nhiên sinh ra, liền bổ nhào vào trong ngực Hoàng Sam nữ tử hu hu khóc lên.
– Ngoan, đừng khóc nữa, về sau tỷ tỷ sẽ bảo vệ cho các ngươi, không để cho các ngươi tiếp tục bị khi dễ.
Hoàng Sam nữ tử vỗ nhè nhẹ lấy trên lưng của hai nàng an ủi.
Mất một lúc tâm tình hai nàng mới dần dần ổn định lại, Hoàng Sam nữ tử đột nhiên nhớ đến trong miệng các nàng gọi Tống Thanh Thư là tỷ phu, lông mày liền cau chặt:
– Các ngươi vì sao lại gọi tên hỗn đản này là tỷ phu?
– Tỷ phu tự mình nói cho muội biết a.
Hai nàng mờ mịt liếc nhìn nàng…
– Tỷ phu nói đã từng cứu thập cửu tỷ, sau đó tỷ tỷ cảm kích hắn, lại thêm song phương ở cùng một chỗ trong thời gian dài nên sinh tình, sau cùng thì tỷ tỷ lấy thân báo đáp để cảm tạ hắn…
Hoàng Sam nữ tử nghe qua thì hàm răng nghiến chặt, hung hăng trừng mắt Tống Thanh Thư:
– Họ Tống kia!
Tống Thanh Thư vội vàng khoát tay:
– Đây chỉ là hiểu lầm, nếu tại hạ không nói như vậy, làm sao có thể trong thời gian nhanh thu được tín nhiệm của các nàng chứ, để cho các nàng nghe lời dựa theo sắp xếp của tại hạ…
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt càng thêm âm trầm:
– Cho nên công tử liền dùng danh nghĩa tỷ phu để lừa gạt sự trong sạch của hai người bọn họ?
– Ách…
Tống Thanh Thư cảm thấy mình càng nói càng khó giải thích, đành phải nhìn qua hai nàng…
– Hồ Nhi, Viên Viên, nhanh giải thích cùng tỷ tỷ các ngươi là chuyện gì xảy ra đi.
Hai nàng kinh ngạc nhìn theo hắn, Triệu Hô Nhi vểnh lên miệng nhỏ:
– Nói tới nói lui thì nguyên lai công tử không phải là tỷ phu của chúng ta, công tử thật là xấu.
Triệu Viên Viên cũng phụ họa nói:
– Đúng đấy, mới vừa rồi còn nói cái gì phù sa không lưu ruộng người ngoài, sớm biết dạng này, thì không cho công tử…
Nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử toàn thân run rẩy càng lúc càng lợi hại, phảng phất tùy lúc sẽ khống chế không nổi nộ khí, Tống Thanh Thư vội vàng cắt đứt lời nói các nàng:
– Ngừng! Các ngươi nói như thế này có khác gì là muốn hại chết ta à, các ngươi đừng nói gì cả, để ta hỏi các ngươi, hỏi một câu các ngươi đáp một câu là được.
Nói xong cũng không để ý tới phản ứng hai nàng, nhanh chóng hỏi vấn đề thứ nhất:
– Các ngươi hiện tại có phải vẫn còn là hoàn bích chi thân.
– Mặc dù đúng là như vậy, nhưng đã bị công tử…
Triệu Viên Viên đỏ mặt vừa nói, thì đã bị Tống Thanh Thư lại vội vàng cắt ngang:
– Nếu là như vậy, thì câu tiếp theo… Cái vấn đề dấu lạc hồng này có phải là ta dạy cho các ngươi dùng đầu ngón tay chích máu chảy ra.
– Là máu từ đầu ngón tay của chúng ta, nhưng do công tử lấy ra…
Nghĩ đến cảm giác đau đớn lúc ấy, Triệu Hô Nhi u oán liếc hắn một cái.
Tống Thanh Thư lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, may mắn không có để cho hai nàng tự mình giải thích, động một chút lại nói đến kiểu loại này thì dễ dàng gây nên người nghe hiểu lầm lời nói, lúc ấy chính mình có nhảy vào song Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
– Một vấn đề cuối cùng, trên người của các người có những dấu tay có phải là vì chúng ta phải giấu diếm ánh mắt của hoàng hậu, nên mới cố ý tạo ra.
Hai nàng cùng nhau gật đầu, tuy nhiên lại cùng đỏ mặt nhìn hắn, nhỏ giọng bổ sung một câu:
– Cũng là bị công tử làm ra…
– Hừ… Ai bảo các ngươi khí lực quá nhỏ làm không hiện ra được dấu vết, lúc ấy lại tình huống khẩn cấp, nên ta đành phải làm thay…
Tống Thanh Thư tự thấy không thẹn với lương tâm, bởi vậy lời nói lẽ thẳng khí hùng.
– Hảo hảo, ta hiểu rồi…
Hoàng Sam nữ tử ngồi một bên thờ ơ lạnh nhạt, cũng biết ra được bảy, tám phần, chính mình trước đó đúng là hiểu lầm Tống Thanh Thư, bất quá hắn cũng không phải vô tội hoàn toàn như vậy, chí ít cũng sờ soạng khắp nơi trên thân thể của hai muội muội…
– Trước cứ đem các nàng cứu ra, sự tình về sau này hãy tính.
Nói xong liền muốn ôm lấy hai muội muội mình đứng lên.
– Khoan chờ một chút!
Tống Thanh Thư liền đè lại tay nàng…
– Cô nương cứ như vậy đem hai nàng mang đi sao?
– Chứ phải làm sao đây?
Hoàng Sam nữ tử kỳ quái liếc nhìn hắn.
– Bây giờ có thể cứu được hai nàng, thế nhưng sẽ làm đả thảo kinh xà, đến lúc đó muốn cứu những tỷ muội kia còn lại trong Hoán Y Viện thì lại cực kỳ khó khăn vô cùng.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Chuyện này có cái gì khó…
Hoàng Sam nữ tử tiện tay chỉ về hướng Hoàng hậu Bùi Mạn…
– Chỉ cần giết chết nữ nhân này, đến lúc đó không có ai biết mục đích chúng ta là cái gì, mà việc hoàng hậu bị giết là chuyện lớn, nói không chừng có thể chuyển dời sự chú ý của người Kim, đến lúc đó thuận tiện cho chúng ta đến Hoán Y Viện cứu người.
“Đúng là đồ đê tiện!” Hoàng hậu Bùi Mạn thầm mắng, liền vội nói:
– Nếu như bản cung bị giết chết, trong khi hai nha đầu này thì mất tích, đến lúc đó kẻ điều tra chắc chắn sẽ cho là có người đến cứu, đến lúc đó mỗi nữ nhân bên trong Hoán Y Viện đều bị khống chế chặt chẽ thẩm vấn, vậy thì các người lại càng khó cứu người.
Hoàng Sam nữ tử đôi mi thanh tú cau lại, biết là Hoàng hậu nói cũng không phải không có lý. Tống Thanh Thư cũng thầm bội phục, nữ nhân này có thể trong nháy mắt phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó…
Để mà có lý do thuyết phục được Hoàng Sam nữ tử, quả nhiên là không hổ là chi chủ nhất quốc hậu cung, những năm qua cung đấu khẳng định tạo nên kinh nghiệm không ít.
– Nhưng chúng ta cũng không có khả năng cứ như vậy thả nương nương đi.
Tống Thanh Thư cười cười, biết nữ nhân này khẳng định có biện pháp bảo mệnh cho mình.
– Chúng ta có thể làm một vụ giao dịch.
Hoàng hậu Bùi Mạn tâm tình cũng chầm chậm ổn định lại, thanh âm trấn định nói.
– Giao dịch như thế nào?
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi.
– Nghe lời các ngươi vừa mới đối thoại, hẳn là muốn cứu những công chúa Tống Triều kia bị bắt làm tù binh trong Hoán Y Viện, các ngươi tuy nhiên võ công cao cường, cứu đi một, hai người thì không có vấn đề, thế nhưng nếu muốn cứu đi tất cả, thì điều này tuyệt đối không thể! Nhưng nếu như có thêm bản cung hỗ trợ, chuyện các ngươi cứu người cũng không phải là việc khó gì.
Hoàng hậu Bùi Mạn chậm rãi nói ra.
Hoàng Sam nữ tử quả nhiên ý động, gật đầu nói:
– Tốt, ngươi giúp chúng ta cứu người, chúng ta có thể thả ngươi đi.
Hoàng hậu Bùi Mạn khẽ cười, trong nụ cười mang theo vẻ xem thường:
– Bản cung chỉ cùng chính thức cùng người thông minh làm giao dịch, như vị Tống công tử này.
Bị xem thường, sắc mặt Hoàng Sam nữ tử không thể nào đẹp mắt, Tống Thanh Thư liền nói:
– Được… không biết nương nương cần trao đổi với chúng ta cái gì?
– Đây mới là cách nói chuyện của người thông minh nên có…
Hoàng hậu Bùi Mạn liếc mắt nhìn nhìn Hoàng Sam nữ tử…
– Nếu các ngươi giết ta thì hại nhiều hơn lợi, nhất là việc cứu những tỷ muội kia ngươi, các ngươi lựa chọn giết ta thì khả năng cơ hồ sẽ là bằng không, còn nếu ta giúp các ngươi cứu người, cũng chẳng cần phải hồi báo cái gì, giao dịch này đối với các người quá có lời.
– Vậy ngươi muốn cái gì?
Hoàng Sam nữ tử tức giận hỏi.
– Trong khoảng thời gian này ở lại trong cung, giúp ta đối phó một người.
Hoàng hậu Bùi Mạn không để ý tới Hoàng Sam nữ tử, trực tiếp nhìn về phía Tống Thanh Thư nói.
– Được…
Tống Thanh Thư trả lời cũng rất thẳng thắn.
Hoàng Sam nữ tử liền giật nhẹ tay áo hắn, lặng lẽ nói ra:
– Tình huống như thế nào cũng không rõ ràng mà công tử liền một lời đáp ứng, rất có thể bị nữ nhân này xem công tử như công cụ giết người, khó tránh khỏi xảy ra vấn đề…
– Hoàn toàn trái lại…
Tống Thanh Thư lắc đầu, hắn cũng nhìn lại Bùi Mạn hoàng hậu…
– Chỉ có triệt để vì chung lợi ích cộng đồng, thì hoàng hậu mới có thể tận tâm tận lực thay chúng ta cứu người, giao dịch vốn là cả hai cùng có lợi thì mới được.