Phần 154
– Muội đi làm gì?
Tống Thanh Thư cau mày nói, cũng không phải hắn lo lắng Ca Bích làm hỏng chuyện tốt của hắn, mà chính là không muốn Ca Bích tiếp xúc Hoàn Nhan Lượng, rõ ràng là Hoàn Nhan Lượng có ý xấu với Ca Bích, tuy Tống Thanh Thư hoàn toàn chắc chắn sẽ bảo hộ được Ca Bích, nhưng hắn vẫn không muốn để cho nữ nhân mình đối mặt với mạo hiểm.
– Hoàn Nhan Lượng dù sao đối với phu quân có ân cứu mạng, lúc đầu muội định để cho sức khỏe huynh tốt hơn một chút thò phu phụ chúng ta cùng đến nhà hắn cảm tạ, chỉ tiếc về sau giữa chúng ta náo mâu thuẫn, chuyện này đến bây giờ cũng nên đi qua bái phỏng hắn một chút, nếu không thì cũng quá thất lễ.
Ca Bích ôn nhu đáp, nàng mặc dù không thích Hoàn Nhan Lượng, tuy nhiên lại càng quan tâm đến thể diện thế gia, trượng phu những năm qua con đường làm quan không thuận, duyên cớ là cũng vì bởi vì mình, cho nên đắc tội quá nhiều người, bây giờ không cần thiết lại đắc tội với một Hải Lăng Vương, nếu như có thừa cơ cùng đối phương tạo nên mối quan hệ, nói không chừng đối với trượng phu về sau con đường làm quan cũng có chỗ trợ giúp.
Ca Bích nói hợp tình hợp lý, Tống Thanh Thư không có lý do gì cự tuyệt, lại thêm có màng theo Ca Bích, Hoàn Nhan Lượng cũng không đến mức một mực nhét nữ nhân vương phủ cho hắn…
Tống Thanh Thư không phải là thánh nhân, Hoàn Nhan Lượng rắp tâm không tốt, hắn cũng muốn cho đối phương ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, nếu là vào thời điểm khác hắn cũng vui vẻ nhận lấy cơ thiếp của Hoàn Nhan Lượng, chỉ là bất quá tối hôm qua hắn liên tục hai trận đại chiến với hoàng hậu Bùi Mạn và Ca Bích, bây giờ đến đến Hải Lăng Vương phủ lêu lổng thêm một lần nữa, cho dù hắn là chày sắt cũng bị mài thành tú hoa châm.
Hai người thương lượng một chút, rồi liền xuất phát mang theo lễ vật hướng đến Hải Lăng Vương phủ, phủ đệ quan to quyền quý của Kim Quốc đều tập trung ở một khu vực, Đường Quát phủ cách Hải Lăng Vương phủ cách mấy con phố, chẳng qua là bởi vì nhà cửa phân bố quá dày đặc, chứ nếu đi thẳng tắp thì cũng chẳng có bao xa.
Khi bọn họ đến Hải Lăng Vương phủ, xuyên thấu qua cửa sổ xe ngựa thì nhìn thấy Hoàn Nhan Lượng đã đứng chờ từ sớm ở cửa chính, Tống Thanh Thư từ xa xa nhìn tới, thấy đứng bên cạnh Hoàn Nhan Lượng là một vị phu nhân thanh nhã xuất sắc, nhìn qua thì hẳn là Hải Lăng vương phi Đồ Đan Tĩnh.
Tống Thanh Thư trước kia nghe được Đường phu nhân nói qua vị Hải Lăng vương phi này, nói là Đồ Đan Tĩnh cùng Hoàn Nhan Lượng cấu kết với nhau làm việc xấu, đã thiết lập ván cục để Đường phu nhân vào bẫy, vốn hắn tưởng rằng vị Hải Lăng vương phi tâm cơ thâm trầm này sẽ có một tướng mạo sắc bén hung dữ, chẳng qua bây giờ thì thấy nàng đang mặc một bộ xiêm y mềm mại màu xanh nhạt, tư thái cân xứng ôn nhu động lòng người, kiều nhan bạch ngọc không tỳ vết, nàng xinh đẹp xuất trần như nước trong veo, cùng với trên người nàng mỗi một phân, mỗi một tấc, đều hoàn toàn mang theo thành thục tao nhã hòa với khí chất tao nhã, hình thành một loại mỹ diệu hấp dẫn, đủ để hấp dẫn khiến cho đại đa số nam nhân đều muốn phạm tội, làm cho Tống Thanh Thư không khỏi có chút kỳ quái.
“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nữ nhân tâm như xà hạt thường thường bề ngoài đều có một bộ vô hại…” Tống Thanh Thư âm thầm cảnh giác, tự nhủ trong lòng mình ngàn vạn lần không thể để cho bề ngoài nữ nhân này làm cho tê dại.
Trước kia Tống Thanh Thư còn có chút kỳ quái, Đường phu nhân xuất từ Đường Quát thế gia là một trong tam đại thế gia của Kim Quốc, vì sao lại bị Hoàn Nhan Lượng khi dễ mà chỉ có thể yên lặng chịu đựng, sau khi ở kinh thành một đoạn thời gian qua đi, hắn rốt cuộc minh bạch trong đó huyền bí, bây giờ Đường Quát gia tộc, trên danh nghĩa vẫn là một trong tam đại thế gia, nhưng sớm đã mặt trời lặn cuối chân núi rồi.
Một nguyên nhân rất lớn cũng là do Đường Quát Biện cưới đệ nhất mỹ nhân Ca Bích Kim Quốc, gây nên bên trong tất cả nam nhân của đám vương tôn công tử công phẫn, mọi người dần dần xa lánh hắn, Đường Quát Biện cũng không phải là loại ngươi luồn cúi, cho nên con đường làm quan một mực không có cái gì khởi sắc, ở trong quan trường bước đi liên tục gặp khó khăn, bởi vì vậy hắn bị người trong Đường Quát gia tộc không thích, trong nội bộ tuy không tính là sụp đổ, nhưng cũng là cuồn cuộn sóng ngầm lục đục.
Cho nên cũng trách không được Đường phu nhân tứ cố vô thân, trước đó Đường Quát Biện nam hạ mở ra, vẫn là nhờ có Hoàn Nhan Bình vận dụng quan hệ của mình để cho Đường Quát Biện có một cơ hội lập công, dùng để ngày sau tấn thăng chi dụng, ai ngờ công không có lập thành, ngược lại còn bị chết tha hương.
Tống Thanh Thư đang cảm khái, thì trong mũi truyền đến một mùi thơm thanh nhã, thân thể mềm mại Ca Bích dựa vào:
– Phu quân, địa vị của Hải Lăng Vương hôm nay quyền thế hơn xa chúng ta, vậy mà hắn lại làm ra một bộ nhiệt tình như thế, người Hán có câu nói gọi là “Vô sự hiến ân, cần phi gian tức đạo” phu quân phải hết sức cẩn thận.
– Ừm, ta sẽ cẩn thận.
Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán Đường Quát Biện, hắn có vị kiều thê như thế này thật sự là huệ chất lan tâm, thực ra hắn biết rõ Hoàn Nhan Lượng vì cái gì mà đối với mình nhiệt tình như vậy, chỉ sợ phía sau mục đích vẫn là tại trên thân Ca Bích, chỉ là những lời này cũng không cần phải nói cho Ca Bích biết, miễn tăng thêm phiền não cho nàng.
– Quả nhiên là khách quý đã đến a, công chúa, Đường Quát huynh, ta đã đợi từ lâu.
Hai người xuống xe ngựa, Hoàn Nhan Lượng nhiệt tình vui vẻ đến chào đón.
– Chào Hải Lăng vương huynh, Vương Tẩu.
Ca Bích nở nụ cười xinh đẹp, khom người thi lễ.
– Mau đứng dậy, đều là người một nhà làm gì mà khách sáo như vậy.
Hoàn Nhan Lượng gấp vội vươn tay ra đến muốn đỡ nàng, tuy nhiên Ca Bích lại thẳng người lên trước, khiến cho hai tay của Hoàn Nhan Lượng đỡ vào khoảng không.
Hoàn Nhan Lượng sắc mặt bất biến, hai tay rất tự nhiên thuận thế buông xuống qua, nhìn không ra có gì lúng túng, tuy Tống Thanh Thư thờ ơ, nhưng đối với tâm tư của Hoàn Nhan Lượng thì lại quá là rõ ràng.
– Vương huynh trước đó đã cứu tính mạng Oát Cốt Lạt nhà chúng ta, đúng ra ân cứu mạng phu phụ chúng ta phải sớm tới đáp tạ, nhưng bởi vì đoạn thời gian trước, Oát Cốt Lạt vị trọng thương chưa lành, mong rằng vương huynh thứ lỗi.
Ca Bích ra hiệu ánh mắt, một bên hạ nhân liền đưa tới lễ vật đã chuẩn bị trước đó, để biểu hiện thành ý hai người, nàng không có mượn ta hạ nhân dâng lên, mà chính là tự tay cùng Tống Thanh Thư bưng lấy lễ vật đưa đến trước mặt phu phụ Hoàn Nhan Lượng.
– Ca Bích muội quá khách sáo, chúng ta đều là người một nhà, đâu cần phải dùng chi lễ đây.
Hoàn Nhan Lượng vừa cười ha hả, vừa đưa tay đón lấy lễ vật trong tay nàng.
Ca Bích nao nao, dựa theo lễ pháp vốn phải là Hải Lăng vương phi đón nhận lễ vật trong tay nàng mới đúng, Hoàn Nhan Lượng lại trực tiếp nhận thì khó tránh khỏi có chút nam nữ thụ thụ bất thân, bất quá khoảng cách của hai người tương đối gần, Hoàn Nhan Lượng thuận tay đón nhận cũng tìm không ra cách gì để mà nói được…
Tống Thanh Thư thấy thế nhướng mày, đang định qua thay Ca Bích giải vây, thì thấy Ca Bích đã đem lễ vật đưa cho Hoàn Nhan Lượng, một đôi tay trắng như tuyết rất là thành thạo rút nhanh về đến, căn bản không có lưu lại đối phương một chút cơ hội nào chạm vào tay mình.
Tống Thanh Thư kinh ngạc, rồi rất nhanh liền kịp phản ứng, Ca Bích thân là đệ nhất mỹ nhân nhi Kim Quốc, trước kia chắc chắn không thiếu ong bướm vây quanh, những kẻ này này dùng thủ đoạn muốn chiếm tiện nghi, nàng đã quen ứng phó nhiều lần thuận buồm xuôi gió, cho nên lần này mới khiến cho lão hồ ly Hoàn Nhan Lượng phải mấy lần vồ hụt kinh ngạc.
Tuy Ca Bích thông minh không có bị Hoàn Nhan Lượng chiếm tiện nghi là một chuyện, nhưng tràng tử này thì Tống Thanh Thư phải tìm cách lấy trở về, lúc này Hoàn Nhan Lượng đang xoắn xuýt với Ca Bích, Tống Thanh Thư linh cơ nhất động, bắt chước cầm lễ vật trong tay hướng đến Hải Lăng vương phi đưa tới:
– Chút ít lòng thành, mong vương phi đừng từ chối.
Đối phương hai tay bên dưới đỡ lấy lễ vật đưa qua, nhưng đầu ngón tay lại khẽ chạm tới trước ngực nàng, lạ kỳ là rất chuẩn xác, thoáng cái Hải Lăng vương phi liền có cảm giác là đầu ngón tay của hắn khều nhẹ đúng lên trên hai đầu núm vú của mình dù cách qua cái yếm cùng làn tơ lụa xiêm y, vô thức nàng lui lại nửa bước, liếc nhìn Tống Thanh Thư một chút, thấy ánh mắt hắn thanh tịnh, không giống như là cố tình, nên liền cũng không có cho là chuyện đáng kể, khuôn mặt trắng nõn tú lệ gượng cười:
– Phò mã khách sáo…
Chỉ bất quá sắc mặt nàng rất nhanh đại biến, bởi vì lúc nàng đưa tay đón nhận lễ vật, thời điểm đó Tống Thanh Thư mượn lễ vật che chắn, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay tay nhỏ của nàng.
Đồ Đan Tĩnh hoàn toàn không ngờ tới đối phương ngay trước mặt phu quân của mình mà dám khinh bạc mình, lúc nàng đang muốn quát lớn, thì từ đầu ngón tay đột nhiên truyền đến một làn khí lưu nhiệt năng, luồng khí kia quỷ dị không bình thường, đầu ngón tay nàng vừa cảm nhận được, liền trong nháy mắt biến mất vào bên trong thân thể nàng, trong nháy mắt đó, nàng thấy mình thoải mái kém chút “hừ…” ra âm thanh tới.
May mắn thân là vương phi được huấn luyện gia giáo, để cho nàng kịp thời mím môi lại, tuy nhiên trong thân thể nàng cái loại cảm giác khác thường kia càng lúc càng mãnh liệt, nàng phảng phất toàn thân ngâm mình ở trong nước nóng, đang có một đôi bàn tay vô hình tùy ý vuốt ve nàng…
Trong giây khắc Đồ Đan Tĩnh ngây người ra, đột nhiên nàng cảm thấy dưới hạ thể từ chỗ tư mật mình dâng lên một dòng nước ấm, nàng kinh dị ngẩng đầu tới, thì thấy tay của hắn vẫn nắm bàn tay mình không nhúc nhích, rõ ràng là không hề động ah, nhưng thế nào chỗ đó của mình lại là ấm áp, giống như có một tay đang vuốt ve? Đồ Đan Tĩnh mặt hiện màu hồng, bàn tay kia rõ ràng không hề đếm xỉa đến xiêm y cách trở, trực tiếp xâm nhập vào trong âm động của nàng, những ngón tay thật giống như cá sống vậy, theo cửa âm động, dũng mãnh thẳng tiến đi vào, nhanh chóng lấp đầy tất cả khoảng hư không của nữ nhân, Đồ Đan Tĩnh chỉ cảm thấy bên trong nơi riêng tư, dòng nước ấm thật giống như dòng xoáy không ngừng chuyển động cuồn cuộn không dứt, không ngừng mà quấy nhiễu lấy, cái âm động đã bắt đầu rất nhanh tiết dịch, Đồ Đan Tĩnh liền xấu hổ phát giác được giữa hai chân của mình âm dịch đã ẩm ướt dinh dính, khuôn mặt thanh tú nóng lên phảng phất bị thoa một tầng phấn hồng…
– Thực là có lỗi, không cẩn thận chạm phải vương phi.
Tống Thanh Thư hạ thấp giọng nhanh chóng nói một câu, đồng thời trấn định thu tay về…
– Không có… không có việc gì…
Khi bàn tay đối phương rời đi, Đồ Đan Tĩnh thậm chí còn có một loại cảm giác mất mát tiếc nuối, tuy nhiên nàng rất nhanh khôi phục lại, quan sát tỉ mỉ lấy đôi mắt Tống Thanh Thư, từ bên trong hoàn toàn không nhìn thấy chút gì dục vọng xấu xa, nàng không khỏi âm thầm thấy kỳ quái: “Chẳng lẽ hắn thật sự là không cẩn thận đụng phải ta…”
Nhớ lại vừa rồi trong chớp mắt cảm giác đạo thiên lôi dẫn ra địa hỏa, Đồ Đan Tĩnh một trái tim đập nhanh: “Chẳng lẽ lời của những người kia nói là sự thật sao?”
Nguyên lai là các phu nhân vương phi tông phụ ở trong kinh thành thường xuyên tụ tập nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc đến chuyện khuê phòng chi nhạc, có người đã từng nói như là nếu đụng phải nam nhân có ” Mệnh trung chú định…” thì chỉ cần chạm vào da thịt của người kia, thì toàn thân nữ nhân trên dưới mỗi một tấc da thịt đều sẽ phát ra linh hồn kêu gọi, khát vọng đầu nhập được đối phương ôm ấp. Chẳng lẽ Đường Quát Biện này chính là nam nhân ” Mệnh trung chú định…” của ta sao?” Đồ Đan Tĩnh có chút hoảng hốt, trượng phu Hoàn Nhan Lượng chưa từng mang đến cho nàng cái loại cảm giác như thế này…
– Xem tâm trí của bổn vương làm sao, như thế nào còn đứng ở ngoài cửa, hai vị mau mau vào trong, bổn vương sớm đã chuẩn bị tốt tiệc rượu rồi.
Hoàn Nhan Lượng thanh âm rốt cục đem Đồ Đan Tĩnh từ trong hoảng hốt giật mình tỉnh lại: “Đồ Đan Tĩnh a Đồ Đan Tĩnh, ngươi đường đường là một vương phi, tại sao có thể có suy nghĩ hoang đường như thế chứ!”
Đồ Đan Tĩnh liền quay người hướng vào trong phủ đi đến, không biết Tống Thanh Thư là vô tình hay là cố ý, lúc nàng vừa bước vào một bước thì đụng phải Tống Thanh Thư bất ngờ xoay lại trên đường, làm nàng dừng lại không kịp, cả người lập tức đụng vào đối phương trong ngực, bộ ngực sung mãn đặt ở Tống Thanh Thư trên cánh tay, bị chèn ép lại phác họa ra đường cong khiến người động lòng.
Tống Thanh Thư không lộ ra dấu vết thối sau một bước, cung kính thi lễ:
– Vương phi trước xin mời!
Bời vì Tống Thanh Thư vừa rồi cố ý dùng thân thể ngăn trở ánh mắt Hoàn Nhan Lượng, dẫn đến Hoàn Nhan Lượng không nhìn thấy được chuyện gì phát sinh, nghe bên này có động tĩnh, liền quay đầu hỏi:
– Phu nhân, xảy ra chuyện gì?
Đồ Đan Tĩnh giương cổ nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, liên tiếp trùng hợp, nếu nói hắn không phải cố ý, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin, vì rõ ràng lân đụng này, hai tay của hắn để trên hai bầu vú nàng khẽ bóp, chỉ bất quá nghĩ đến cái cảm giác lâng lâng kỳ lạ kia làm người sợ hãi, không biết vì cái gì, nàng cũng không có nói cho trượng phu lời nói thật, chỉ trấn định tự nhiên đáp một câu:
– Không có gì.
Tiếp lấy liền nhanh chóng đi đến bên người trượng phu, sợ rằng ở lâu một khắc bên cạnh Tống Thanh Thư cũng sẽ phát sinh ra chuyện nguy hiểm gì…
Nhìn lấy thân ảnh Đồ Đan Tĩnh có chút bối rối, Tống Thanh Thư khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, nhớ lại vừa rồi từ hai lòng bàn tay từ hai bầu vú của Đồ Đan Tĩnh truyền đến co dãn kinh người, hắn không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Thân thể Đồ Đan Tĩnh thanh mảnh, nhưng hai bầu vú lại to tròn sung mãn như thế, cũng là mỹ nhân cực phẩm.”
Vừa rồi hắn nhân cơ hội tặng lễ vật sờ đến tay nàng, thuận thế đem Hoan Hỉ chân khí đưa vào trong cơ thể nàng, Hoan Hỉ Thiền Pháp vốn là công pháp song tu, chân khí tự nhiên là mang theo thôi thúc động tình mãnh liệt, bình thường Tống Thanh Thư rất ít khi dùng tại trên người các nữ nhân của mình, bất quá đối với nữ nhân của Hoàn Nhan Lượng, thì hắn không có khách khí như vậy.
Mới vừa rồi còn chỉ là ngưu đao tiểu thí, Tống Thanh Thư chỉ đưa vào rất ít hoan hỉ chân khí đi qua, nếu hắn không hề cố kỵ, thậm chí còn làm cho Đồ Đan Tĩnh ngây ngất đê mê xụi lơ tại chỗ, nhưng hắn hiểu được đạo lý nếu hăng quá hóa dở, bởi vậy chỉ là tại trong tâm linh đối phương gieo xuống một hạt giống tính dục, chờ lấy ngày sau thôi động nảy mầm, hoàn toàn dẫn phát trong cơ thể nàng khao khát thèm muốn.
Bời vì bị chính khúc nhạc dạo này, Đồ Đan Tĩnh mất hồn mất vía, Hoàn Nhan Lượng cũng nhìn ra thê tử khác thường, lại thêm Hoàn Nhan Lượng cũng có lời nói muốn nói riêng cùng Đường Quát Biện, thế là mấy người rất nhanh chóng kết thúc tiệc rượu, sau đó Hoàn Nhan Lượng để thê tử dẫn Ca Bích đến hoa viên trong phủ hai nàng cùng nhau đi dạo.
Tống Thanh Thư vẫn có chút lo lắng, dù sao Hoàn Nhan Lượng nổi tiếng bên ngoài, trời mới biết hắn sẽ giỏ trò gì, tuy nhiên thấy hoa viên cũng nằm trong phạm vi bên trong tầm mắt của hắn, cho dù xảy ra chuyện gì thì hắn cũng có thể kịp thời cứu giúp cho Ca Bích…
Hải Lăng Vương trong phủ có một cái hồ rất lớn, cả hoa viên dựa vào cái hồ này mà thành, Tống Thanh Thư đi theo Hoàn Nhan Lượng đi vào chính giữa hồ qua một cái cầu, đến cái đình nghỉ mát thì ngồi xuống, ở trên cao nhìn qua thủy tạ lầu các, trên mặt lộ ra kinh ngạc.
Chú ý tới thần sắc của hắn, Hoàn Nhan Lượng cười hỏi:
– Đường Quát huynh, cảm thấy cái hoa viên như thế nào?
– Tại một nơi bắc địa khô cằn mà lại tạo nên một vùng phong vận sông nước Giang Nam như thế này, quả thực là điêu luyện sắc sảo.
Tống Thanh Thư từ đáy lòng cảm thán nói.
Hoàn Nhan Lượng lại thở dài:
– Cho dù điêu luyện sắc sảo như thế nào đi nữa, so ra cũng kém phong cảnh chính thức của vùng sông nước Giang Nam, Đường Quát huynh… ngươi biết bổn vương bình sinh nguyện vọng lớn nhất là cái gì không?
Tống Thanh Thư một mặt cổ quái, ánh mắt nhìn chung quanh loạn chuyển, nhìn thấy trên cây cột của đình nghỉ mát đề một bài thơ, liền có chủ ý:
‘Lý xa nhất hỗn đồng…
Giang nam khởi hữu biệt cương phong?
Đề binh bách tây hồ thượng…
Lập mã ngô sơn đệ nhất phong!’
Trong câu thơ đầu tiên nhắc tới “Lý xa nhất hỗn đồng” có nguồn gốc từ Tần Thủy Hoàng nhất thống sáu nước, chỉ bằng vào một câu nói kia cũng có thể thấy được Hoàn Nhan Lượng trong lòng không thần phục hoàng đế hiện nay, chẳng qua nếu nói toạc ra thì đối với Tống Thanh Thư không có chút nào tốt, nên hắn giả bộ nhìn không hiểu những lời ẩn ý này.
– Thơ hay… thơ hay, chắc hẳn nguyện vọng lớn nhất của Vương gia chính là mang binh chinh phục Nam Tống?
– Đường Quát huynh quả nhiên là tri âm của bổn vương, bình sinh nguyện vọng lớn nhất cũng là bắt chước tiên liệt đời trước, chinh phục Nam Tống!
Hoàn Nhan Lượng cũng là âm thầm kinh hãi, thấy Tống Thanh Thư không có nhìn ra ý tứ của bài thơ vừa rồi thì thở một hơi: “Quá bất cẩn, phải cho người đem bài thơ này cạo bỏ, nếu không thì sớm muộn gì cũng dẫn tới mầm tai vạ.”
Không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, Hoàn Nhan Lượng liền có chủ ý, đối Tống Thanh Thư cười nói:
– Đường Quát huynh, còn nhớ rõ bổn vương lần trước hứa hẹn gì không? Hôm nay ở trong vương phủ đã đi quanh, cảm thấy cơ thiếp nào coi trọng thì cứ việc nói với bổn cương.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Tại nơi đây xem ra, ta cảm thấy chỉ có vương phi là tuyệt vời nhất.