Phần 141
Hoàng Sam nữ tử đôi mi liễu dần dần dựng thẳng lên, có chút không dám tin tưởng hỏi:
– Tỷ tỷ xác định chính là hắn?
– Chính xác…
Ngũ công chúa toàn thân cũng bắt đầu run rẩy lên…
– Ta hôm nay dùng bột hương này tương đối đặc biệt, loại mùi thơm này hắn sẽ không biết, thế nhưng từ trên người hắn lại có vị đạo của ta…
Hoàng Sam nữ tử nghe đến, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở ra cơm của Tống Thanh Thư mang đến, phát hiện bên trong lại có ba bộ bát đũa, sắc mặt rốt cục đã thay đổi…
– Nước đến rồi đây…
Tống Thanh Thư bưng lên hai chén trà đi tới, chú ý tới thần sắc hai nàng có chút không đúng, thấy kỳ lạ nên nói…
– Hai vị tỷ tỷ làm sao?
– Không có gì.
Hoàng Sam nữ tử cười gượng…
– Mau đưa nước qua đi…
– Được a…
Tống Thanh Thư hấp tấp tiến tới, đang suy nghĩ như thế nào tìm cơ hội thám thính quan hệ giữa hai nàng, thì biến cố đột nhiên đùa sinh, chỉ thấy trước mắt hàn quang lóe lên, một cỗ sát khí chạm tới mặt.
Hắn liền giơ chén trà lên chặn lại, thế nhưng cái chén trà bằng sứ trong chớp mắt, không chịu nổi liền vỡ tan tành, làn hàn quang tiếp tục tiến quân thần tốc.
Trong phòng rất nhanh lâm vào yên lặng, hai ngón tay Tống Thanh Thư kẹp chặt mũi kiếm đâm tới, nhìn lấy chủ nhân đang nắm chặt chuôi kiếm này, hắn liền quát lên:
– Cô nương điên rồi sao?
Hoàng Sam nữ tử lạnh hừ một tiếng, thanh âm băng lãnh như thép:
– Ngươi đến cùng là ai?
Chuyện đột nhiên xảy ra, Tống Thanh Thư chưa kịp phản ứng, nghe nàng hỏi như vậy mới hiểu được thân phận của mình, rốt cục đã không còn gạt được, dù sao một tên thái giám nào có được võ công như vậy chứ.
Thừa dịp hắn thất thần, cổ tay Hoàng Sam nữ tử rung lên, bảo kiếm trong tay xoay tròn, Tống Thanh Thư rốt cuộc không cầm nổi, vội buông ra mũi kiếm ra, cả người lui về phía sau:
– Cô nương trước nghe ta nói cái đã.
Hoàng Sam nữ tử mặt trầm như nước, đôi môi đóng chặt, xoạt… xoạt… mấy chiêu công ra, từng kiếm một nhanh hơn kiếm trước, một chiêu so một chiêu tàn nhẫn, căn bản không cho hắn có cơ hội nói.
Tống Thanh Thư tránh né một trận qua đi, thấy nàng xuất thủ đều là sát chiêu, làm cho hắn cũng tức giận trong lòng:
– Đã như vậy, ta trước phải đành vô lễ.
Vừa dứt lời cả người liền biến mất, Hoàng Sam nữ tử giật mình, theo bản đưa kiếm về bảo hộ thân mình, tuy nhiên nàng vốn có thương tích trong người, nên động tác khó tránh khỏi chậm mấy phần, còn chưa có kịp, thì thấy bên hông tê rần, sức lực toàn thân liền biến mất không thấy gì nữa, thân thể mềm nhũn, cả người liền té ngã vào trong một cái lồng ngực to lớn.
Tất cả phát sinh động tác quá mau lẹ, Ngũ công chúa trước đó còn nhìn thấy Hoàng Sam nữ tử đang chiếm thượng phong, ai ngờ chỉ trong chớp mắt thì nàng đã bị chế trụ, cả người nhất thời ngây ngốc, thẳng đến khi nhìn thấy Tống Thanh Thư đem Hoàng Sam nữ tử ôm đến trên giường, nàng mới tỉnh táo lại, nắm lên bình hoa bên cạnh hướng trên đầu của hắn ném tới.
– Uy… cô nương quá nhẫn tâm đi, mới vừa rồi còn cùng ta nhu tình mật ý, vừa quay người lại liền muốn mệnh của ta a.
Tống Thanh Thư tựa như phía sau mọc ra đôi mắt, dễ dàng tránh thoát qua, thậm chí còn tiếp được bình hoa, làm cho không đến mức bị rơi xuống trên mặt đất.
– Quả nhiên là ngươi, ngươi là phò mã Đường Quát Biện!
Mỹ nhân cả người run lẩy bẩy, nàng thật vất vả mới nhìn thấy hy vọng, không nghĩ tới hy vọng lại sụp đổ đến nhanh như vậy, vừa nghĩ tới lần nữa rơi vào trong tay người Kim Quốc, nàng liền không rét mà run.
– Cô nương bằng cách nào mà nhận ra ta vậy?
Tống Thanh Thư tò mò hỏi.
– Trên người của ngươi có mùi hương phấn của ta…
Có lẽ là do nhiều năm khuất phục dưới dâm uy người Kim, Ngũ công chúa vô thức hồi đáp.
– Thì ra là thế.
Tống Thanh Thư chợt hiểu ra, bởi vì chính mình rõ ràng đều rất cẩn thận, lại không ngờ tới nữ nhân là chủng tộc thiên phú, khó trách những nữ nhân kia có thể thông qua mùi vị ngửi được trên thân của trượng phu mình tiếp xúc với nữ nhân khác, từ đó phát hiện ra trượng phu của mình bất trung.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không cần giả bộ nữa, một tay ôm lấy Ngũ công chúa đến trong ngực, một cái tay khác lại ôm Hoàng Sam nữ tử, cười lên ha hả:
– Trước đó tại Thu Hương lâu, ta nói không sai, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có cơ hội nhất tiễn hạ song điêu.
Ngũ công chúa nhất thời gấp gáp:
– Phò mã gia, ngươi muốn làm gì, cứ để ta tới, ta sẽ hảo hảo phục thị ngươi, ngươi tuyệt đối không nên làm khó Anh Lạc.
– Anh Lạc?
Tống Thanh Thư có chút nghiền ngẫm mà nhìn xem Hoàng Sam nữ tử…
– Đây là khuê danh của cô nương a?
Hoàng Sam nữ tử sắc mặt đỏ lên, hừ một tiếng rồi nói ra:
– Ngũ tỷ… không cần phải sợ, người này căn bản cũng không phải là Đường Quát Biện phò mã Kim Quốc.
– Hả… vậy hắn là ai?
Ngũ công chúa lập tức ngây người.
Tống Thanh Thư trong lòng run lên, ngoài miệng lại có chút thản nhiên nói ra:
– Tiên Tử tỷ tỷ thử nói xem, ta không phải là Đường Quát Biện, thì là ai đây?
Ngày bình thường hắn có một bộ dáng thái giám cung cung kính kính, Hoàng Sam nữ tử nghe hắn gọi vậy thì không cảm thấy có cái gì, nhưng hôm nay nghe hắn gọi thế thì nàng vừa thẹn vừa giận:
– Không cho phép gọi ta như thế!
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, tiếp theo cười rộ lên:
– Anh Lạc cô nương, chỉ sợ không có làm rõ tình huống hiện tại bây giờ, cô nương đang là tù binh của ta, còn ở nơi này cùng ta hô to gọi nhỏ sao?
Hoàng Sam nữ tử cũng không để ý đến hắn, phân tích nói:
– Phò mã Kim Quốc Đường Quát Biện, là quan Thượng Thư Tả Thừa, mặc dù cung mã thành thạo, tuy nhiên một thân võ nghệ thiên hướng là ra trận giết địch, cũng không có am hiểu đấu đá tại giang hồ, thế nhưng ngươi thì hết lần này tới lần khác có thể dễ như trở bàn tay chế trụ ta, thì làm sao có thể là Đường Quát Biện được chứ?
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Xem ra hiểu biết tin tức của cô nương đối với Kim Quốc cũng không ít, tuy nhiên những tin tức này đều là mặt ngoài, cô nương làm sao biết được ẩn giấu bên trong ta không phải là một võ lâm cao thủ?
Hắn không muốn để thân phận Đường Quát Biện bại lộ, đành phải kiên trì quyết chống.
– Hừ, ngươi đến cùng là ai, cứ nhìn thì liền biết rõ.
Hoàng Sam nữ tử vừa dứt lời, cả người đột nhiên từ trong ngực Tống Thanh Thư ngồi thẳng người, trong nháy mắt phong bế yếu huyệt trước ngực của hắn, đồng thời một tay giật xuống cái mặt nạ trên mặt hắn xuống.
– A…
Hoàng Sam nữ tử ra chiêu nhanh như thiểm điện, tăng thêm chuyện đột nhiên xảy ra, Tống Thanh Thư đành nở nụ cười khổ…
– Là do tại hạ chủ quan, cô nương có Cửu Âm Chân Kinh, tất nhiên cũng biết giải huyệt chi pháp.
Đợi thấy rõ Tống Thanh Thư hình dạng, Hoàng Sam nữ tử chấn kinh cũng không kém hắn:
– Thế nào lại là ngươi… công tử…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Vậy cô nương tưởng rằng ai đây?
Nghĩ đến trong khoảng thời gian này ở chung với hắn, Hoàng Sam nữ tử đỏ mặt, có chút tức giận nói ra:
– Hen chi lần đầu tiên khi nhìn thấy tên thái giám kia, lại khiến cho ta sinh ra một cảm giác chán ghét quái lạ, nguyên lai là do vì đây là hoa hoa công tử…
– Đa tạ cô nương ca ngợi, tại hạ không dám nhận…
Tống Thanh Thư nhìn qua sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt, liền tán thưởng…
– Cô nương ngoài miệng mặc dù nói chán ghét tại hạ, thế nhưng khi nhìn thấy hoa hoa công tử này, vẫn không tự chủ được liền đỏ mặt, xem ra mị lực của tại hạ đã đột phá tới tận chân trời.
– Ta nào có đỏ mặt!
Hoàng Sam nữ tử vội vàng sờ sờ lên hai má, thì thấy quả nhiên có chút nóng lên, trong lòng nhảy một cái…
– Công tử lại hồ ngôn loạn ngữ, có tin là sẽ cắt đầu lưỡi của công tử không?
– Chỉ sợ cô nương không nỡ…
Tống Thanh Thư cười đến càng rực rỡ.
Hoàng Sam nữ tử lông mày run run, cũng nhịn không được nữa lửa giận trong lòng, giơ tay liền muốn cho hắn một bạt tai, tay nàng vừa ngả vào một nửa, thì đã bị Tống Thanh Thư ngăn lại.
Tống Thanh Thư nắm vuốt cổ tay nàng, thuận thế một tay ôm lấy cả người nàng ép đến trên giường, trong khoảng cách gần như vậy nhìn lấy nàng:
– Tiên Tử tỷ tỷ, trên đời này không phải một mình cô nương biết được Cửu Âm giải huyệt chi pháp đâu.
Hoàng Sam nữ tử đang muốn nói chuyện, đột nhiên Tống Thanh Thư cúi đầu hôn xuống, làm cho lời nói của nàng bị chặn lại bên trong…