Phần 138
Hoàn Nhan Nguyên phút chốc đứng lên, sắc mặt khó coi nói:
– Hoàn Nhan Lượng, ta có hảo ý qua đến tặng ngươi mỹ nhân, còn ngươi cứ như vậy mỉa mai ta sao?
– Thường Thắng Vương thật hiểu lầm ta…
Hoàn Nhan Lượng vội vàng tạ lỗi nói…
– Mới vừa rồi là ta thất ngôn, ta tự phạt ba chén hướng ngươi bồi tội.
Nói xong liền cầm lấy bầu rượu bên cạnh trút ra ba chén rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó kéo Hoàn Nhan Nguyên một lần nữa vào nhập tọa.
Hoàn Nhan Nguyên sắc mặt lúc này mới tươi lên một chút:
– Vậy mỹ nhân này ngươi thu hay là không thu?
– Ta thu… ta thu… muốn còn không được a…
Hoàn Nhan Lượng nở nụ cười khổ…
– Chỉ là thụ Thường Thắng Vương phần hậu lễ này, ta không biết làm sao hồi báo a.
– Trong lòng ngươi rõ ràng rõ ràng ta muốn cái gì, cần gì phải cố ý giả vờ ngây ngốc.
Hoàn Nhan Nguyên nhịn không được hừ. Đang muốn nói cái gì, tuy nhiên khi nhìn thấy Tống Thanh Thư còn ở trong phòng, liền dừng miệng không nói.
Hoàn Nhan Lượng cũng nhìn Tống Thanh Thư liếc qua, biết Hoàn Nhan Nguyên có mấy lời không tiện nói ngay trước mặt của Tống Thanh Thư, nhãn châu xoay động liền nảy ra ý:
– Ta có một yêu cầu quá đáng, mong rằng Thường Thắng Vương bỏ qua cho…
– Cái gì yêu cầu quá đáng?
Hoàn Nhan Nguyên liền vui vẻ, không sợ ngươi cầu, chỉ sợ ngươi không sở cầu mà thôi.
Hoàn Nhan Nguyên chỉ Tống Thanh Thư cười cười:
– Thực đêm nay ta đã hứa hẹn với Đường Quát huynh, muốn đem mỹ nhân mua lại tặng cho hắn, dùng để đáp tạ ân cứu mạng của Đường Quát huynh…
Hoàn Nhan Lượng kể lại chuyện Tống Thanh Thư bị thích khách tấn công nhầm, đem sự tình đêm nay kể qua cùng Hoàn Nhan Nguyên.
– Vì thế ta muốn mượn hoa hiến phật, tuân thủ lời hứa đem mỹ nhân này chuyển tặng cho Đường Quát huynh, không biết Thường Thắng Vương có ngại hay không?
Hoàn Nhan Lượng nhìn chằm chằm Hoàn Nhan Nguyên cười nói.
Hoàn Nhan Nguyên khẽ giật mình, nghĩ thầm Hoàn Nhan Lượng này làm sao đổi tính, lại để đại mỹ nhân như thế này tiện tay liền tặng cho người? Nghĩ một lát, hắn cho rằng đối phương là vì cố ý muốn Tống Thanh Thư rời khỏi nơi đây, để cho hai người bọn họ thuận tiện trao đổi, nên liền cười nói:
– Mỹ nhân đã tặng cho ngươi, quyền xử trí đương nhiên là do ngươi tự quyết, lúc đầu Đường Quát Biện là trượng phu của Ca Bích, ta làm ca ca không thể nhìn thấy muội muội thụ ủy khuất, bất quá hôm nay nể mặt mũi của Hải Lăng Vương, nên mở một mắt, nhắm một mắt, Đường Quát Biện ngươi hôm nào phải đưa cho ta vài hũ mỹ tửu để bịt miệng ta lại, nếu không cẩn thận thì ta sẽ mách cho Ca Bích biết đấy.
– Được… được… đa tạ Hải Lăng Vương, đa tạ Thường Thắng Vương!
Tống Thanh Thư biết hai người bọn họ muốn đẩy mình ra khỏi nơi đây, lại thêm hắn cũng muốn tìm Ngũ công chúa để hỏi thăm một chút tình huống trong Hoán Y Viện, bởi vậy cũng không chối từ nữa, có thể nói là ăn nhịp với nhau…
Hoàn Nhan Lượng đối với hắn nháy mắt mấy cái:
– Đường Quát huynh, giai nhân đang cô đơn một mình trong phòng, chúng ta cũng sẽ không làm chậm trễ chính sự của ngươi, mau đi đi… đừng có lãng phí một đêm tốt đẹp như thế này.
Tống Thanh Thư cố ý lộ ra vừa ngượng ngùng lại vừa chờ mong, hướng hai người cáo từ, liền ra một bộ như vội vã không nhịn nổi liền nhanh chóng rời đi, đi đến một nửa đường, hắn do dự có nên âm thầm quay trở về nghe nghe hai người bọn họ đang trao đổi cái gì, bất quá nghĩ đến bốn phía phòng khách phòng vệ nghiêm mật, bốn cao thủ thủ hạ của Hoàn Nhan Lượng cũng không tầm thường, đã vậy còn không biết thủ hạ của Hoàn Nhan Nguyên như thế nào, nhưng chắc hẳn trình độ võ công cũng sẽ không hề kém đi nơi nào, nếu tùy tiện tới gần, thì cũng rất dễ dàng bị bại lộ.
Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn là từ bỏ dự định quay trở về nghe lén, liền tăng tốc cước bộ hướng đến chỗ trong phòng mỹ nhân đi đến.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư lúc rời đi dáng vẻ nhịn không được sự hưng phấn, Hoàn Nhan Lượng cười rộ lên:
– Đường Quát huynh này cũng thật sự là… thê tử của mình là đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc, vậy mà còn kìm nén không được…
– Ha ha, ta trước kia còn tưởng rằng hắn là nhân vật chung tình nhất, không ngờ cũng là đồ tham hoa háo sắc.
Hoàn Nhan Nguyên lạnh hừ, nếu không phải vì muốn đẩy đối phương ra ngoài để thuận tiện trao đổi, hắn hôm nay sẽ vì muội muội của mình, giáo huấn Tống Thanh Thư một phen.
– Thường Thắng Vương cũng không nên tức giận, hắn tham hoa háo sắc đối với ngươi chưa hẳn không phải là chuyện không tốt.
Hoàn Nhan Lượng nói một cách đầy ý vị sâu xa nói, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ: Đối với ta càng là chuyện tốt, nếu biết hắn thực chất bên trong cũng là tham hoa háo sắc, về sau chỉ cần thi chút tài mọn, liền có thể ly gián cảm tình phu phụ bọn họ, khi ấy độ khó khăn để đạt được Ca Bích sẽ giảm xuống rất nhiều.
– Xin chỉ giáo…
Nghe được trong lời nói Hoàn Nhan Lượng có hàm ý, Hoàn Nhan Nguyên trong lòng liền nhảy một cái.
– Thử hỏi Thường Thắng Vương, bình thường Ca Bích có hay thân cận với hoàng đế không vậy?
Hoàn Nhan Lượng hỏi.
– Cái này… Hoàn Nhan Nguyên đáp nói…
– Ca Bích là muội muội ta, nhưng nàng lại càng thân cận với hoàng huynh nhiều hơn một số chuyện.
– Vậy thì nếu như Đường Quát Biện dầu muối bất xâm, hắn đi theo Ca Bích đứng về phía của hoàng thượng, nhưng hôm nay nếu Thường Thắng Vương biết được nhược điểm của hắn, như vậy thì sẽ có cơ hội, đem hắn kéo đến về đến phía bên của Thường Thắng Vương rồi.
Hoàn Nhan Lượng giải thích nói.
Hoàn Nhan Nguyên sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên cười rộ lên:
– Hải Lăng Vương nói gì vậy, hắn đứng về phía của hoàng thượng hay đứng cùng ta phía bên này, cũng đều là giống nhau mà?
Hoàn Nhan Lượng hừ một tiếng:
– Nơi này hiện tại cũng không có người ngoài, Thường Thắng Vương nếu không thật lòng cùng ta thừa nhận, thì xin mời hãy trở về đi…
Hoàn Nhan Nguyên trong nội tâm giãy giụa, trước đó hắn đã làm tốt chuẩn bị, nhưng vì chuyện này quan hệ trọng đại, Hoàn Nhan Lượng này có đáng giá để tín nhiệm hay không?
Hoàn Nhan Lượng biết Thường Thắng Vương còn đang do dự, liền cố ý thở dài một hơi, phảng phất tự nói một mình:
– Thường Thắng Vương… bây giờ tình thế của ngươi có thể nói là nguy cơ như chỉ mành treo chuông đấy…
– Hải Lăng vương không khỏi quá mức nói chuyện ngụy ngôn a.
Thực ra Hoàn Nhan Nguyên trong lòng mình thì quá rõ ràng, nếu không phải vì chuyện này thì hắn cũng sẽ không chạy đến tìm Hoàn Nhan Lượng…
Hoàn Nhan Lượng cười lạnh, dứt khoát đem lời mở ra:
– Hoàng Thượng năm xưa ưa thích Đào Thiên, về sau lại phong nàng là ‘Đào Hoa phu nhân’, chi ý liền đã rõ ràng hơn, nếu không phải vì cố kỵ mang tiếng là cướp đoạt đệ tức (em dâu), cái danh tiếng quá khó nghe, thì sợ sớm đã xuống tay với ngươi rồi. Trong triều những hạng người cao thủ gió chiều nào, theo chiều nấy đó, ai mà không hiểu rõ thánh ý? Hiện tại tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm ngươi, chỉ cần có cơ hội, liền sẽ làm cho Thường Thắng Vương vạn kiếp bất phục, khi đó Hoàng Thượng liền có thể danh chính ngôn thuận có được Đào Thiên. Tuy nhiên, nếu Thường Thắng Vương muốn xoay chuyển tình thế cũng không phải là khó.
Hoàn Nhan Lượng lời nói thay đổi.
Hoàn Nhan Nguyên vội vàng truy vấn:
– Ngươi có biện pháp nào?
Hoàn Nhan Lượng cười như không cười nhìn qua hắn:
– Thường Thắng Vương tìm một cơ hội, chủ động đưa ra, để đệ muội lấy danh nghĩa phụng dưỡng Thái Hậu, mỗi tháng tiến vào hoàng cung dừng chân ở lại mấy đêm, thì hết thảy nguy cơ liền sẽ giải quyết dễ dàng.
– Hỗn trướng! Ta Hoàn Nhan Nguyên há lại là cái loại hiến thê cầu vinh?
Hoàn Nhan Nguyên bàn tay đập tới trên bàn, lực đạo mạnh mẽ, ngay cả cái bàn đều suýt chút tan ra thành từng mảnh.
Hoàn Nhan Lượng liền thuyết phục uyển chuyển, phụng dưỡng Thái Hậu chỉ là lấy một cái cớ đàng hoàng mà thôi, ai mà biết Đào Thiên ngủ lại hoàng cung sẽ phát sinh ra cái thứ gì, còn Hoàng Đế thấy Thường Thắng Vương thức thời như thế, lại còn ân ái được với Đào Thiên, mà không phải gánh vác tiếng xấu, đương nhiên sẽ không làm khó Thường Thắng Vương, nhưng cái loại hiến thê này vô cùng nhục nhã, người nam nhân nào lại có thể chấp nhận được chứ?
Thấy Hoàn Nhan Nguyên bộ dáng thay đổi, Hoàn Nhan Lượng trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, rất nhanh che giấu qua, vội nói:
– Chuyện của Đào Thiên trước gác lại qua một bên, chúng ta hãy nói đến một nguy cơ khác…
– Nguy cơ khác?
Hoàn Nhan Nguyên thở dồn dập, trong đầu rối loạn, vô thức hỏi.
– Chinh là Ngụy… Vương!
Hoàn Nhan Lượng chậm rãi nói, Hoàn Nhan Nguyên quả nhiên sắc mặt đại biến.
Chú ý tới đối phương sắc mặt biến hóa, Hoàn Nhan Lượng nói tiếp:
– Đương kim thái tử bị chết yểu, lại không có nhi tử nào nối dõi, bởi vậy Ngụy Vương có thể nói là người thừa kế duy nhất hoàng vị, chỉ tiếc là theo ta được biết, Thường Thắng Vương cùng Ngụy Vương quan hệ lại không hòa hợp.
– Há nào chỉ có không hòa hợp, quả thực là như nước với lửa…
Hoàn Nhan Nguyên cười khổ nói…
– Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tiểu tử đó mấy năm qua cứ nhằm vào ta, ta thực sự không thể nhịn được nữa nên mới phản kích…
– Cho nên mới nói chính hắn là một nguy cơ khác…
Hoàn Nhan Lượng thở dài, mặt sầu lo nói…
– Thực ra sức khỏe thân thể của hoàng đế không tốt lắm… vì thế có thể nhẫn nhịn với hoàng đế về chuyện của Đào Thiên… còn về cụ thể thì không cần nói, Thường Thắng Vương chắc cũng minh bạch ta chỉ có ý tốt. Chỉ tiếc một khi nếu tân hoàng đế đăng cơ, thì Thường Thắng Vương chỉ có một con đường chết.
Hoàn Nhan Nguyên sắc mặt thay đổi mấy lần, những đạo lý này hắn làm sao không hiểu, chỉ bất quá bây giờ bị Hoàn Nhan Lượng hoàn toàn đâm thủng, hiện rõ ra tình thế nguy hiểm như thế này.
Hoàn Nhan Nguyên đột nhiên đứng lên tại trước mặt Hoàn Nhan Lượng quỳ xuống:
– Mong rằng đại ca cứu huynh đệ nhất mệnh.
Hoàn Nhan Lượng là chi trưởng của Thái Tổ, chỉ vì phụ thân của hắn không phải là đích tôn, nên mới không thể kế thừa hoàng vị, nhưng dựa theo bối phận mà nói, hắn quả thật là ca ca của Hoàn Nhan Nguyên.
Hoàn Nhan Lượng cố ý lộ ra giật mình, vội vàng đỡ Thường Thắng Vương:
– Thường Thắng Vương… làm cái gì vậy, mau mau đứng dậy.
– Đại ca nếu không cứu ta, thì ta dù sao cũng không sống được, chi bằng quỳ chết ở chỗ này.
Hoàn Nhan Nguyên thái độ kiên quyết, tha thiết nhìn qua đối phương.
– Ngươi đây làm cho ta khó xử a…
Hoàn Nhan Lượng cười khổ.
– Nếu đại ca có thể giúp ta vượt qua nguy cơ này, phần đại ân đại đức, tiểu đệ tất có hậu báo.
Hoàn Nhan Nguyên phát giác được ngữ khí Hoàn Nhan Lượng có chỗ buông lỏng, không khỏi vui mừng…
Hoàn Nhan Lượng trừng mắt:
– Ta chẳng lẽ là loại người ham hồi báo sao a?
Hoàn Nhan Nguyên vội giải thích:
– Là tiểu đệ thất ngôn, xin đại ca bỏ qua cho.
– Thôi được…
Hoàn Nhan Lượng thở dài một hơi…
– Vừa rồi ngươi đưa cho ta một phần hậu lễ như vậy, bởi vì cái gọi là vô công bất thụ lộc, ta sẽ thay ngươi ra cái chủ ý này, về phần có thể giúp được ngươi hay không, còn dựa vào vận mệnh của ngươi.
– Đại ca chỉ giáo.
Hoàn Nhan Nguyên vui vẻ nói.
– Thường Thắng Vương trước đứng lên đi rồi nói.
Hoàn Nhan Lượng đưa tay nâng đỡ Hoàn Nhan Nguyên, chần chừ một hồi, phảng phất đang suy nghĩ cách như thế nào, Hoàn Nhan Nguyên nín hơi ngưng thần, cũng không dám nói lời nào, sợ quấy rầy đến mạch suy nghĩ của hắn.
Trải qua một đoạn dằng dặc trầm mặc, Hoàn Nhan Lượng rốt cục sâu kín nói:
– Còn nhớ rõ sự tình năm đó của Thái Tổ, Thái Tông không a?
– Thái Tổ, Thái Tông?
Hoàn Nhan Nguyên khẽ giật mình, hiển nhiên không có lĩnh hội ý của Hoàn Nhan Lượng.
– Ta chỉ có thể nói bấy nhiêu, còn lại chính ngươi suy nghĩ đi.
Hoàn Nhan Lượng mỉm cười, không để ý đối phương giữ lại, đứng dậy rời đi, chỉ để lại Hoàn Nhan Nguyên một mình tại trong phòng ngẩn người.
“Ta hiểu rồi!” Cũng không biết qua bao lâu, bên trong Hoàn Nhan Nguyên đột nhiên vỗ bàn một cái, mặt vẻ mừng rỡ, hô hấp cũng dồn dập lên: Năm đó sau khi Thái Tổ băng hà, hoàng vị cũng không có rơi xuống trong tay nhi tử của Thái Tổ, ngược lại là từ đệ đệ của Thái Tông kế thừa, đã có cái tiền lệ này, đến lúc đó ta có làm cái gì đi nữa, thì người khác cũng không cách nào nói khác được…