Phần 124
Tống Thanh Thư cả kinh trợn mắt hốc mồm, còn chưa kịp nói là gì, thì Hoàn Nhan Ca Bích mặt vẫn bình thản không thay đổi quay người rời đi, hiển nhiên không muốn nghe hắn giải thích bất luận cái gì…
Tống Thanh Thư há miệng, mấy lần vươn tay muốn giữ nàng lại, nhưng rồi cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định, trong lòng thở dài: “Dạng này cũng tốt, miễn cho về sau khỏi cần nghĩ cách xa lánh nàng, hiện tại đoán chừng nếu chính mình muốn thân cận gần gũi nàng cũng không có khả năng…”
Sau khi trở lại phòng, Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu vận công tĩnh tọa, tối hôm qua rớt từ trên sườn núi lăn xuống, hao tổn sức lực không thua gì đấu liên tục hơn mười vị võ lâm cao thủ chưởng lực công kích, rồi lại còn đại chiến với Hoàng Nhan Bình mấy trận, dù hắn công lực thâm hậu đến đâu, cũng thiếu chút chịu không được.
Bây giờ giải dược Yên Chi Túy tới tay, hắn quyết định ban đêm sẽ đi cứu bọn người Tống Viễn Kiều, đến lúc đó khó tránh khỏi một trận hỗn chiến, cho nên nhất định phải giữ cho mình trạng thái tốt nhất.
Trong khoảng thời gian này hắn có thể nói là liên tục thương thế không ngừng, may mắn đêm qua hút được thuần âm chi khí Hoàn Nhan Bình tưới nhuần, để hắn bây giờ khôi phục làm ít công to, một mực tĩnh tọa đến tối, Tống Thanh Thư cũng đã mở to mắt ra.
Cũng trong khoảng thời gian này bị xa lánh, lại thêm biết được sự tình mờ ám của hắn cùng với muội muội mình, Hoàn Nhan Ca Bích bây giờ đã không đặt chân đến phòng của hắn, cho nên Tống Thanh Thư cũng vui vẻ tiêu diêu tự tại, mặc kệ làm gì cũng không cần phải đau đầu tắc trách nàng.
Gặp sắc trời đã tối, Tống Thanh Thư thay đổi y phục dạ hành liền vận khởi khinh công hướng đến phương hướng hoàng cung Kim Quốc tiến đến, hiện tại, hoàng cung Kim Quốc đối với hắn có thể nói xe nhẹ đường quen, cũng không lâu lắm liền đã đến phụ cận Hoán Y Viện.
Tống Thanh Thư ẩn nấp trên một cây đại thụ quan sát tỉ mỉ một hồi lực lượng phòng vệ trong viện, dù so hắn chỉ có một cơ hội này, hoàng cung Kim Quốc thủ vệ sâm nghiêm, một khi thất bại thì sẽ đả thảo kinh xà, về sau muốn cứu ra bọn người Tống Viễn Kiều càng thêm khó.
Lúc Tống Thanh Thư đang muốn động thủ, thì cửa viện nơi giam giữ bọn người Tống Viễn Kiều đột nhiên mở, một đoàn người nối đuôi nhau đi ra, người cầm đầu chính là cô nương Hoàn Nhan Bình sáng nay, hai tên thị vệ khí độ phi phàm đi sát theo ở sau lưng nàng, cũng chính là hai cao thủ của Hoán Y Viện mà Tống Thanh Thư kiêng kị, trong khoảng thời gian vừa qua hắn nói bóng nói gió, từ trong miệng của Hoàn Nhan Bình nên biết thân phận hai người cao thủ kia, một cái tên là Phó Tán Hốt Thổ, một cái gọi Bồ Sát Thế Kiệt, đều là cao thủ hàng đầu của Kim Quốc, đặc biệt là Bồ Sát Thế Kiệt, trời sinh khí lực mạnh vô cùng, lại tập nội công tâm pháp của hoàng thất, riêng lấy chưởng lực mà nói, trên đời này có rất nhiều cao thủ hàng đầu chỉ sợ đều đánh không lại hắn.
Đi phía sau hai tên cao thủ là đám thị vệ rất đông, vây quanh bọn người Tống Viễn Kiều ở trung ương, Tống Thanh Thư ổn định thân hình, quyết định trước xem tình huống rồi tính, vừa rồi đã cùng Hoàn Nhan Bình tiếp xúc da thịt, lúc này cứu người nếu không cẩn thận mà làm bị thương nàng thì hắn sợ rằng sẽ áy náy cả đời, thứ hai lại có Phó Tán Hốt Thổ, Bồ Sát Thế Kiệt hai đại cao thủ, muốn cứu người cũng không dễ dàng, cứ việc lấy tu vi Tống Thanh Thư bây giờ thì không sợ hai tên cao thủ đó, nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung Kim Quốc, hai người bọn họ nếu muốn ngăn chặn mình thì cũng có thể miễn cưỡng làm được, đến lúc đó toàn bộ thị vệ chạy đến, muốn cứu ra bọn người Tống Viễn Kiều thực sự khó như lên trời.
“Cũng không biết bọn họ muốn làm gì đây?” Tống Thanh Thư tâm tình có chút nóng nảy, nếu người Kim Quốc với đối với bọn người Tống Viễn Kiều hạ độc thủ, hắn không thể không ra tay, tuy nhiên xem ra tình huống không giống, dù sao bọn họ vẫn còn có giá trị lợi dụng, mà nếu thật muốn giết bọn họ thì đã âm thầm động thủ trong phòng giam rồi…
“Chẳng lẽ là cho bọn chúng muốn thay đổi chỗ giam giữ?” Tống Thanh Thư giật mình, nếu là thế này, thì kế hoạch của mình tất cả đều sẽ thất bại?
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền buông lỏng một hơi, nguyên lai bọn người Tống Viễn Kiều cũng không có bị mang ra khỏi viện tử, mà chính là bị mang đi qua một khu vực khác cũng trong viện, Tống Thanh Thư biểu lộ cổ quái, lúc trước lần thứ nhất điều tra Hoán Y Viện hắn có đi ngang qua những khu vực này, biết bên trong có rất nhiều nữ nhân oanh oanh yến yến, lại liên tưởng đến lúc trước lời nói Hoàn Nhan Bình uy hiếp bọn người Tống Viễn Kiều, hắn liền có chút dở khóc dở cười: “Hoàn Nhan Bình này sẽ để cho bọn người Tống Viễn Kiều quả thật tiện nghi làm phò mã Tống Triều hay sao?”
– Tống đại hiệp, Trương Tứ hiệp, Ân Lục Hiệp, bản cô nương đã để cho các người thời gian cân nhắc lâu như vậy, bây giờ sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng, ba vị đến tột cùng có nguyện ý hay cùng Đại Kim Quốc hợp tác hay không?
Thanh âm Hoàn Nhan Bình truyền đến, quả nhiên chứng thực phỏng đoán trong lòng Tống Thanh Thư.
Tống Viễn Kiều ba người đưa mắt nhìn nhau, nhìn ra ánh mắt bên trong ai cũng do dự, tuy nhiên không ai muốn mở miệng trước, trước đó Tống Thanh Thư cùng bọn họ đã phân tích qua, cao tầng Kim Quốc rất coi trọng những công chúa Tống Triều đó, có thể không nỡ để bọn họ dùng…
– Xem ra đại danh đỉnh đỉnh Võ Đang chư hiệp bất quá cũng là đồ tham hoa háo sắc.
Hoàn Nhan Bình có chút tức giận, phất tay, ở một bên thị vệ có được chỉ thị, liền mang đến hảo dược ép đổ vào miệng của bọn người Tống Viễn Kiều.
Tống Thanh Thư cách quá xa, có muốn cứu giúp cũng không kịp, tuy nhiên dựa theo hắn phán đoán, thuốc này hẳn không phải là độc dược, rất có thể là loại thuốc… nghĩ thông suốt, Tống Thanh Thư thấy không cần gấp phải đi cứu.
– Ba vị đại hiệp, vừa rồi các ngươi uống là kỳ dược của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường tiến cống, gọi là Âm Dương Hòa Hợp Tán, thuốc này có tác dụng…
Hoàn Nhan Bình đột nhiên hơi đỏ mặt…
– Ba vị kinh nghiệm giang hồ phong phú, cho dù trước kia chưa từng nghe qua, nhưng bây giờ nghe cái tên kỳ dược này thì chắc cũng có thể đoán được… Bất quá ta muốn nhắc nhở các vị, phục thuốc này xong, sau hai canh giờ mà không tìm được nữ nhân để âm dương điều hòa, thì sẽ bị tà hỏa đốt cháy người mà chết, ba vị đại hiệp cho dù ý chí kiên định, thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nhưng trong gian phòng này bây giờ sẽ có ba vị công chúa Đại Tống của các vị, các vị công chúa này cũng bị phục dụng thuốc này, nếu các vị mà chết đi thì các vị công chúa này không ai giải độc, cũng là một đầu đường chết…
Tống Thanh Thư nghe được âm thầm tắc lưỡi, Hoàn Nhan Bình này tại trong lồng ngực của mình một bộ dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới nàng lại sử dụng kế độc đến như vậy a, cho bọn người Tống Viễn Kiều uống xuân dược không tính, còn cho bọn họ một cái lý do vì cứu công chúa nên mới giao hoan, giảm bớt cảm giác tội lỗi của bọn họ, để làm tan rã ý chí bọn họ… Tống Thanh Thư không thể không bội phục tiểu di tử này của mình…
Lúc này bọn người Tống Viễn Kiều vừa sợ vừa giận, cùng mắng:
– Yêu nữ ngươi thật là ác độc độc!
– Dùng ra loại độc kế bỉ ổi hạ lưu này, tính là gì anh hùng hảo hán!
– …
Hoàn Nhan Bình thần sắc lạnh lẽo:
– Bản cô nương vốn cũng không phải là anh hùng hảo hán gì, đem bọn họ mang vào gian phòng đi…
Sau khi bọn người Tống Viễn Kiều được đưa vào gian phòng, Hoàn Nhan Bình phân phó thủ hạ nói:
– Các ngươi thủ vệ ở bên ngoài, chờ xong việc qua đi, đem bọn họ mang về phòng giam, sự tình hôm nay không ai được tiết lộ ra ngoài, nếu ta ở bên ngoài nghe được có tin đồn một chữ, toàn bộ thị vệ có mặt đêm nay đều sẽ bị trảm thủ, có nghe hay không?
– Bẩm vâng!
Một đám thị vệ biến sắc, nơm nớp lo sợ đáp.
Hoàn Nhan Bình hài lòng gật đầu, nhìn lấy bóng người trong phòng, nàng cười lạnh, tự nhủ: “Ngày mai bản công chúa dùng cái chuyện giao hoan này làm uy hiếp, không tin ba người các ngươi không đi vào khuôn phép!”
Cười lạnh vài tiếng xong, Hoàn Nhan Bình liền dẫn Phó Tán Hốt Thổ, Bồ Sát Thế Kiệt hai người rời đi.
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư khó xử, trước mắt cái cục diện rối rắm này thì chính mình nên làm cái gì?