Phần 112
– Hôm nay phụ trách hoàng cung là Bồ Sát A Hổ Đặc hay là Bồ Sát A Hổ Điệt? Làm sao để gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu làm kinh động đến hoàng huynh, để xem bọn họ sẽ trả lời như thế nào cho phải đây?
Hoàn Nhan Bình có chút giận, những năm qua hoàng đế Hi Tông hỉ nộ vô thường, động một chút thì giết đại thần, Bồ Sát thế gia luôn luôn cùng với hoàng thất thân mật, nếu như hoàng đế Hi Tông dưới cơn nóng giận giết chết bọn họ, sợ rằng sẽ cùng gia tộc trung thành với hoàng thất nhất sinh ra vết rách…
– Hồi bẩm đại đương đầu, là tả phó đô đại nhân phụ trách…
Tên thủ hạ vội vàng đáp.
May mắn trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư cũng đã nắm một số tình huống của Kim Quốc, cho nên không đến mức nghe qua mà không hiểu, thủ vệ trong hoàng cung Kim Quốc chủ yếu là do tông thất Hoàn Nhan đảm nhiệm, dưới là hai phó thủ tả, hữu cùng kiểm tra, Hoàn Nhan Bình vừa nhắc đến chính là hữu phó đô Bồ Sát A Hổ Đặc cùng tả phó đô Bồ Sát A Hổ Điệt hai người này.
– Nguyên lai là hắn à…
Hoàn Nhan Bình nói xong qua liền lâm trầm mặc như có điều suy nghĩ, nếu như đêm nay đương chức là hữu phó đô Bồ Sát A Hổ Đặc, nàng sẽ không chút do dự ra ngoài hỗ trợ, còn nếu tối nay là tả phó đô Bồ Sát A Hổ Điệt thì khác rồi…
Hai người kia mặc dù là huynh đệ, đều xuất từ Bồ Sát gia tộc, nhưng ít nhiều vẫn là khác nhau, Bồ Sát A Hổ Đặc đối với hoàng đế Hi Tông thì trung thành tuyệt đối thì không có chút nghi ngờ, còn Bồ Sát A Hổ Điệt có thể do vì là tỷ phu của Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng, đối với con người của Hoàn Nhan Lượng, thì Hoàn Nhan Bình có chút không tín nhiệm, nàng luôn cảm thấy trong ánh mắt Hoàn Nhan Bình so với các thần tử khác thì thâm sâu hơn không biết bao nhiêu lần, vì có liên đới với Hoàn Nhan Lượng nên nàng đối với Bồ Sát A Hổ Điệt cũng chẳng tín nhiệm lắm…
– Hừm… dù vẫn phải đi ra ngoài xem một chút…
Hoàn Nhan Bình cuối cùng cũng quyết định, dù sao nàng đối với tả phó đô Bồ Sát A Hổ Điệt giới hạn ở việc hoài nghi, vẫn còn chưa tới cấp độ mượn đao giết người.
– Chư vị, bổn cô nương sẽ để cho các người thêm một chút thời gian suy nghĩ, hy vọng lần sau lúc ta tới, các người đừng để ta thất vọng…
Hoàn Nhan Bình nói với nhóm người Tống Viễn Kiều xong, liền xoay người rời đi…
Lúc Hoàn Nhan Bình quay người, Tống Thanh Thư đem thân thể co lại càng kín đáo hơn, hô hấp cũng tạm thời dừng lại, khí tức không dám tiết ra ngoài, hắn không phải lo lắng bị Hoàn Nhan Bình phát hiện, nàng võ công mặc dù không tệ, nhưng còn lâu mới có thể phát hiện được hắn, tuy nhiên có hai người nãy giờ vẫn một mực theo phía sau lưng Hoàn Nhan Bình một tấc cũng không rời, lại là tương đối nguy hiểm, từ tốc độ hô hấp của họ mà phán đoán, bọn họ một thân tu vi mặc dù so với Huyền Minh Nhị Lão thì không bằng, nhưng là kém cũng không nhiều lắm…
“Lúc trước mình cũng hơi quá chủ quan rồi…” Tống Thanh Thư thầm hối hận, chính mình thực sự quá coi thường Kim Quốc, kết quả chỉ mới đến trong hoàng cung thì tùy tiện hai tên tùy tùng của Hoàn Nhan Bình liền có công lực cỡ này, thế thì vây quanh hoàng đế cao thủ chẳng phải là còn đến cỡ nào?
May mắn là tất cả bọn họ lực chú ý đều bị thích khách bên ngoài thu hút, lại thêm không nghĩ đến bên trong phòng giam thủ vệ sâm nghiêm lại có người khác tồn tại, bởi vậy thẳng đến khi bọn họ đi ra khỏi đại môn, cũng không có sinh ra hoài nghi chút nào.
Nghe được tiếng cửa đóng lại, nhóm người Võ Đang Tam Hiệp liền than thở, Ân Lê Đình dẫn đầu nói:
– Đại sư huynh, yêu nữ này nếu quả thật làm như vậy, thì chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?
– Yêu nữ này tuổi không lớn lắm, nhưng tính cách quá âm độc, so với Triệu Mẫn lúc trước, chỉ có hơn chứ không kém!
Trương Tùng Khê oán hận nói.
Tống Viễn Kiều bất đắc dĩ thở dài:
– Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu là chuyện bị bức đến đường cùng không thể làm được, thì chắc đành phải tiết lộ võ học của môn phái…
– Đại sư huynh, chuyện này tuyệt đối không được a!
Trương Tùng Khê sợ hãi, phải biết trong chốn võ lâm, việc học trộm võ công khác phái là tối kỵ, cũng bởi vì võ công của các môn phái lớn nhất đều dựa vào công phu căn bản, nếu bây giờ bị tiết lộ ra ngoài, ngày mà môn phái bị diệt vong cũng kém không nhiều lâu…
– Ta cũng biết việc này không ổn, nhưng nếu không làm thế, thì còn biện pháp nào đây?
Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình cũng minh bạch đạo lý này, Tống Viễn Kiều lời này vừa nói ra, ba người nhất thời lại lâm vào một trận trầm mặc.
– Nếu việc này đã thành kết cục, tội danh tiết lộ võ học của môn phái hãy để ta nhận lấy…
Tống Viễn Kiều đột nhiên mở miệng nói…
– Đến lúc đó ta sẽ cùng yêu nữ đưa ra điều kiện, để cho trước thả hai người ra…
– Đại sư huynh, đến lúc đó yêu nữ này khẳng định sẽ dùng chúng ta để áp chế huynh, làm thế nào mà thả bất kỳ người nào rời đi chứ?
Trong nhóm sư huynh đệ thì Trương Tùng Khê đa mưu túc trí nhất, thoáng cái liền nhìn ra lợi hại quan hệ trong đó.
– Sư phụ lão nhân gia thường xuyên có nói, cứ làm hết sức của mình, việc còn lại là theo sự sắp xếp của thiên mệnh, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ đành thử qua một chút cách này…
Tống Viễn Kiều nói một hơi…
– Làm cái gì mà phiền não như vậy chứ, tại sao không một lần thử cái tư vị làm phò mã chứ…
Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói trêu tức…
Võ Đang tam hiệp nghe qua liền giận dữ, chợt phát hiện ra cái gì:
– Giọng nói này tựa hồ có chút quen quen…
Đến khi khi thấy Tống Thanh Thư từ trong bóng tối xuất hiện, ba người vừa mừng vừa kinh khiếp, không dám tin là hắn, thanh âm có chút run rẩy:
– Tống Thanh Thư?
– Thanh Thư ra mắt phụ thân cùng với Tứ Thúc, Lục Thúc…
– Tốt… tốt…
Tống Viễn Kiều vừa rồi đối mặt Hoàn Nhan Bình đều một mực duy trì ung dung, nhưng vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư thì giọng nói có chút run lên…
– Hảo hài tử, phụ thân biết những năm qua đã xảy ra những chuyện gì, biết sai mà thay đổi thì không gì tốt hơn…
Tống Thanh Thư biết đó là việc ngộ sát Mạc Thanh Cốc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, cho dù là Mạc Thanh Cốc bị Tống Thanh Thư thật lúc trước giết, nhưng hôm nay hắn đã chiếm cứ cái thân phận Tống Thanh Thư này, đương nhiên phải gánh chịu trên người ân oán…
– Thanh Thư, ngươi làm sao lại xuất hiện ở nơi đây?
Trương Tùng Khê biết bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện trước kia, vội nói sang chuyện khác…
Tống Thanh Thư lúc này mới đem chuyện Trương Tam Phong đích thân đến Kim Xà Doanh, về sau bên trên Thiếu Lâm thì biết được tin tức nhóm người Tống Viễn Kiều có khả năng bị bắt giữ tại Kim Quốc…
Nghe được Trương Tam Phong thụ thương, ba người nước mắt tuôn đầy mặt:
– Đều là do đồ nhi bất tài, làm hại sư phụ lão nhân gia đặt mình vào nguy hiểm…
Tống Thanh Thư nhìn ra được ba người bọn họ đối với Trương Tam Phong vô cùng tôn kính, không khỏi thầm bội phục Trương Tam Phong quả nhiên không hổ là lưu danh là nhân vật bách thế, nhân cách này không phải là ai cũng có được…
Tống Thanh Thư hắng nhẹ một tiếng:
– Việc cấp bách là bằng cách nào đem mọi người cứu ra ngoài…
Tống Viễn Kiều ba người lúc này mới nhớ đến, sau đó cùng lắc đầu nói:
– Thanh Thư, chúng ta đã bị trung phải độc dược Yên Chi Túy của yêu nữ, đừng nói vận dụng nội lực, hiện tại so với một người bình thường thì cũng không bằng, nếu không có giải dược, thì chúng ta sẽ thoát ra không được…
Nghe bọn họ xác nhận nói như vậy, Tống Thanh Thư một chút hy vọng cuối cùng cũng sụp đổ:
– Tiểu điệt chỉ là miễn cưỡng có thể cứu được một người ra ngoài, thế nhưng một khi đả thảo kinh xà, chỉ sợ hai người còn lại sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
– Thanh Thư, khỏi để ý đến ta, hãy nghĩ biện pháp đem hai vị sư thúc của ngươi cứu ra ngoài là được.
Tống Viễn Kiều mở miệng nói.
– Đại sư huynh đừng nói lời như vậy nữa, sư huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, sẽ là đồng sinh đồng tử…
Trương Tùng Khê cùng Ân Lê Đình cùng nhau nói ra…
Tống Thanh Thư vội nói:
– Mọi người yên tâm, tiểu điệt nhất định đem tất cả mọi người đều cứu ra ngoài, chỉ bất quá trước phải từ trong tay của Hoàn Nhan Bình cầm lấy giải dược, trong khoảng thời gian này, chỉ sợ các người phải chịu ủy khuất tiếp tục ở lại chỗ này…
– Thanh Thư ngươi cứ yên tâm đi, chút hành hạ này đối với chúng ta vẫn là chịu đựng được…
Tống Viễn Kiều ba người cùng nói…
Cùng bọn họ ước định một số chi tiết qua đi, Tống Thanh Thư biết nơi đây không tiện lưu lại, liền cáo biệt ba người, nhưng vừa nhìn cách đó không xa cánh cửa đang đóng chặt lại, nhất thời trợn tròn mắt:
– Ưm… bây giờ làm như thế nào để ra ngoài đây?
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: wWw.TuoiNung.Com
Tống Thanh Thư vừa rồi để cho đám người Hoàn Nhan Bình rời đi, chính mình tìm cơ hội cùng nhóm Tống Viễn Kiều nói chuyện, lại quên mất Hoàn Nhan Bình vừa đi, thì cánh cửa này liền đóng, mà cái loại phòng giam trọng địa này, vì phòng ngừa phạm nhân đào tẩu, đại môn đều có thiết kế chỉ có thể từ bên ngoài mở, hắn thân ở trong lao, bản sự cho dù lớn, cũng không cách nào mở cửa ra được…
Đương nhiên, muốn xông ra cũng không phải là không được, nhưng làm như vậy, tất sẽ kinh động đám thủ vệ nơi này, một khi đả thảo kinh xà, tất cả công phu trước đó đều là uổng phí…
Chẳng lẽ cứ ở lại đây chờ đến lúc có người tiến đến? Vạn nhất cách mấy ngày nữa mới có người tiến đến, thì mình sẽ bị thụ động luống cuống? Hoàn Nhan Ca Bích nơi đó sẽ không gạt được nữa, mà ở chỗ này thời gian càng dài, xác suất bị thủ vệ phát hiện lại càng lớn…
Tống Thanh Thư đang gấp rút giống như kiến bò trên chảo nóng, đột nhiên lỗ tai phát hiện có tiếng động, vội vàng lách mình đến bên cạnh bóng tối nhìn chằm chằm vào cánh cửa, mấy hơi thở qua đi, cánh cửa lập tức liền mở ra, một tên thái giám đi tới, ánh mắt sắc bén địa quét nhìn trong phòng một vòng, Tống Thanh Thư giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt ở trong bóng tối.
– Tham kiến đại tổng quản…
Trong phòng giam thủ vệ vội hướng tên thái giám hành lễ.
– Ừ…
Thái giám gật đầu, tiếp lấy cất bước bắt đầu dò xét bốn phía…
– Ta vừa rồi truy đuổi thích khách, thích khách chạy đến hướng bên này liền tìm không thấy, các ngươi ở trong này có thấy tình huống gì hay không?
– Hồi bẩm đại tổng quản, nơi này thủ vệ sâm nghiêm, thích khách không có khả năng đi vào…
Sớm có tiếng đáp…
Tên thái giám quả thực cũng là nghĩ như vậy, hắn tiến đến xem xét bất quá là phòng ngừa vạn nhất…
Tống Thanh Thư thừa dịp tên thái giám đưa lưng về phía hắn liền lướt qua phóng đi, mũi chân điểm một cái, cả người liền như một làn khói xanh vọt nhanh ra phía ngoài cửa, đám thủ vệ lực chú ý tất cả để trên thân tên thái, chỉ cảm thấy bên tai có gió nhẹ lướt qua, cũng không nghĩ đến sẽ có người như thế quang minh chính đại lao ra bên ngoài.
Tuy nhiên tên thái giám kia lại là lập tức phát giác được có điều không ổn, bỗng nhiên quay người:
– Là ai?
Tống Thanh Thư lao ra ngoài cửa nhưng không có lập tức tránh xa, ngược lại cố tình cong người quay trở lại, để cho lọt vào tầm mắt tên thái giám kia là một hắc y nhân mới từ bên ngoài viện phóng đến không cẩn thận bị bắt gặp.
– Chạy đi đâu…
Hai tay tên thái giám mở ra, cả người liền như một con dơi phóng về phía Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng tụ, tên thái giám này võ công khá cao!
Hắn cùng đối phương đối chưởng, tuy nhiên Tống Thanh Thư không dốc hết toàn lực, mà giả dạng nội lực của mình không bằng nên đã bị đối phương đánh cho chấn thương, thuận thế liền hướng ra phía ngoài bỏ chạy…
Tên thái giám làm gì có thể bỏ mặc để cho hắn rời đi, vội vàng đuổi theo, tuy nhiên Tống Thanh Thư một khi thoát khỏi tầm mắt của tên thái giám, thì thi triển khinh công, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm, tên thái giám đứng tại trên đầu tường của Hoán Y Viện, thở hổn hển quát to với đám thủ hạ:
– Truyền lệnh xuống, phong bế lại Tứ môn! Đừng để cho thích khách chạy thoát…
Nghe được lời tên thái giám nói như vậy, núp trong bóng tối Tống Thanh Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm, hắn sở dĩ quay lại, chính là sợ đối phương nhân biết là chính mình từ bên trong phòng giam lao ra, bởi vậy kiến tạo một loạt cảnh giả, để cho đối phương lầm tưởng là mình chính là tên thích khách kia đêm nay, mới sẽ không sinh ra hoài nghi từ trong Hoán Y Viện, sẽ làm ảnh hưởng đến ngày sau kế hoạch cứu viện nhóm Tống Viễn Kiều…
Chờ truy binh đi xa qua đi, Tống Thanh Thư từ trong bóng tối đi ra, đang muốn ly khai lại đột nhiên dừng lại bước chân, chần chừ một lát, sau đi đến nơi tòa giả sơn trước đó giấu tên thái giám Tiểu Hưng Quốc, bây giờ trong hoàng cung đang náo vì thích khách, chắc chắn là sẽ đề phòng sâm nghiêm, nếu hắn dùng khinh công, để nhẹ nhàng xông ra cũng có chút khó khăn, vì ngăn ngừa phiền phức không đáng, hắn quyết định cải biến một chút trang phục, lấy thân phận của tên thái giám Tiểu Hưng Quốc đi ra, thì mạo hiểm liền sẽ hóa thành rất nhỏ hơn nhiều.
Từ khi học được thuật dịch dung về sau, hắn cải biến thủ pháp của A Chu, sáng tạo ra một loại phương pháp dịch dung mau lẹ tiện lợi hơn, trước đó đã chuẩn bị sẵn cái mặt nạ trống không, chỉ cần ấn tại mục tiêu trên mặt của đối phương, thì có thể lấy được hình dáng khuôn mặt đối phương mang lên, loại phương pháp này tương đối là mau lẹ thuận tiện nhưng chi tiết sơ hở thì có nhiều hơn, nhưng khi cần dùng tại một số tình huống bộc phát thì có hiệu suất cao.
Tìm tới nơi giấu Tiểu Hưng Quốc, Tống Thanh Thư trái tim trầm xuống, cái tên thái giám này thế mà đã chết mất rồi!
Lúc trước hắn chỉ là điểm huyệt ngủ của đối phương, tuyệt đối không có khả năng gây nên cái chết chí tử như thế này, như vậy chỉ là sau khi mình đi, thì có người đi tới nơi này giết chết Tiểu Hưng Quốc, hắn cẩn thận kiểm tra lại một chút, nguyên lai là bị người cắt đứt cổ, khí tuyệt thân vong…
“Đến tột cùng là ai giết hắn đây?” Tống Thanh Thư nghi hoặc, tuy hắn biết rõ tên thái giám này cùng hắn không thân chẳng quen, chết thì chết, hắn cũng không cần truy đến cùng làm gì, ngoại trừ hung thủ bên ngoài, chỉ sợ không còn có người biết, bây giờ mình chỉ là mượn nhờ thân phận của tên thái giám này, tránh sự chú ý của đám thị vệ hoàng cung mà thôi, sau khi rời đi khỏi hoàng cung là xong…