Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNungCom. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3

Truyện Sex: Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3


Phần 92

Thấy thê tử nổi giận, La Lập Như vội an ủi:
– Sư muội… là ta sai rồi, muội đừng để ở trong lòng, chẳng qua là ta ăn ngay nói thật, ai bảo muội hỏi vấn đề cổ quái như vậy, Đại đầu lĩnh thật tốt làm sao sẽ để khi phụ muội chứ…

Tiêu Uyển Nhi trong lòng một mảnh rét lạnh, lạnh nhạt nói:

– Sư huynh, nhớ kỹ lời huynh nói mới vừa rồi, về sau huynh đừng có hối hận.

Thấy nàng cứ theo cái vấn đề này không thả ra, La Lập Như nghĩ rằng chỉ là nữ nhân cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt, trong lòng cũng hơi hết kiên nhẫn:





– Sư muội tưởng là thật, vẫn cho rằng Đại đầu lĩnh lại coi trọng muội sao? Nếu vậy thì chẳng khác gì Quách phu nhân một nhân vật lừng danh khắp thiên hạ lại xinh đẹp tựa như thiên tiên coi trọng ta sao?

– Cút đi…

Tiêu Uyển Nhi cả giận nói.

La Lập Như bình thường cùng Tiêu Uyển Nhi cũng hay trêu đùa, nên không biết là nàng giận thật, chợt thấy trên tấm bình phong trước cái thùng nước tắm đang vắt lên y phục của nàng, hai mắt tỏa sáng:

– Sư muội đêm qua cùng Quách phu nhân cùng giường chung gối, chắc y phục trên thế nào cũng có mùi hương của Quách phu nhân, đó chính là một nhân vật cao cao tại thượng, cả đời của ta cũng tiếp xúc không được, vậy hãy để cho ta ngửi một chút cái mùi của nàng nhé…

Nói xong thân thủ liền hướng đến y phục trên tấm bình phong chộp tới.

Bên trong Tiêu Uyển Nhi kinh hãi, y phục của nàng làm gì mà có mùi vị trên váy áo Hoàng Dung, chỉ có cái mùi tanh tưởi bẩn thỉu của tên ác ma kia lưu lại không ít, làm sao có thể cho hắn ngửi lấy được chứ?

Tiêu Uyển Nhi một tay quay về bình phong giật lại y phục, nước mắt lã chã rơi xuống:

– Nam nhân các ngươi không có một ai tốt, tất cả đều bỉ ổi hạ lưu vô sỉ! Cút ngay cho ta…

Cùng lúc đó Tống Thanh Thư cũng đang suy nghĩ về vấn đề tâm ma, cho tới bây giờ, tâm ma đã xuất hiện hai lần, lần đầu tiên nguy hiểm nhất, suýt chút nữa hắn đã trầm mê ở tại Tử Cấm Thành, đó là lúc giao hoan với Tiểu Đông Hậu, nàng phải cắn môi chịu khổ phong tình, khi đó hắn không rõ được mình tại sao lại thú tính quá độ như vậy, làm cho suýt chút nữa bại lộ thân phận chân chính của mình.

Tống Thanh Thư sắc mặt càng ngày càng khó coi, trước tuy rằng nghe Cưu Ma Trí đã từng nói ai tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp thì sẽ có cỡ nào hung hiểm, nhưng cho tới nay hắn vẫn không có gì là bị trầm trọng cả, chỉ là tối hôm qua, tựa hồ lần đầu tiên thú tính lại mãnh liệt như vậy, sau khi trải qua một đêm, bản thân đã thanh tỉnh lại.

“Lẽ nào môn công pháp này có năng lực nắm bắt lấy sâu trong nội tâm ẩn chứa dục vọng của Tu Hành Giả, rồi phóng xuất khuếch đại vô hạn từ nội tâm phát ra biến thành hành động hay sao?”

Nghĩ đến từ trước đến giờ chưa từng người nào tu luyện loại Mật Tông công pháp này thành công qua, Tống Thanh Thư rùng mình.

Ai trong nội tâm cũng ẩn chứa vô số dục vọng kỳ quái, nhưng người sở dĩ khác với cầm thú là nhờ có lý trí cầm giữ lại, rất nhiều thú tính ngay từ đầu đã bị bóp chết khi vừa nảy sinh…

Nhưng nếu tu luyện Hoan Hỉ Thiền Pháp tựa hồ năng lực lý trí bất tri bất giác lại khuyến khích bên trong nội tâm, rất nhiều thú tính sản sinh không gì sánh được, bình thường cũng không dám suy nghĩ nhiều đến, nhưng không ngờ ẩn giấu sâu trong cái ngóc ngách nào trong lòng, đều có thể tùy lúc bị kích động mà phát ra, thật sự khó lòng mà phòng bị.

Tống Thanh Thư còn nhớ rõ hắn lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiêu Uyển Nhi, trong đầu từng thoáng qua hiện lên một ý niệm trong đầu:

“Không biết đùa bỡn với loại nữ nhân có hàm xúc đoan trang đàng hoàng như thế này thì là cảm giác sẽ ra sao…”

Lúc đó Tống Thanh Thư rồi cũng cho qua, rất nhanh đem cái ý niệm này quên sạch, nhưng không nghĩ tới đêm qua lại đột nhiên bạo phát xuất hiện ra.

Tống Thanh Thư tựa hồ dần dần hiểu ra vì sao từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói qua ai tu luyện môn công pháp này thành công qua, suy cho cùng người tu luyện Hoan Hỉ Chân Khí, nếu muốn chiếm được thân thể nữ nhân quả thực không cần tốn nhiều sức lực, cho nên chẳng có mấy ai thoát được cái loại mê hoặc này?

Tu Hành Giả nếu không cẩn thận thì sẽ bị làm nô lệ cho thú tính dục vọng, đến lúc đó nếu trong thiên hạ xuất hiện mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc, mà mỹ nhân xinh đẹp thì thường bên cạnh đều có xuất hiện đủ các loại nam nhân ưu tú, thì Tu Hành Giả lại lấy thủ đoạn hèn hạ vô sĩ chiếm hết mỹ nhân trong thiên hạ, đương nhiên sẽ trở thành công địch của toàn bộ thiên hạ, cuối cùng chỉ còn có một con đường diệt vong mà thôi.

Nghĩ đến cục diện cuối cùng sẽ xảy ra như vậy, Tống Thanh Thư đổ mồ hôi lạnh, bất quá rất nhanh trong đầu lại toát ra một ý niệm khác, chỉ cần ngươi đủ mạnh, thì có quan hệ gì chứ! Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt vô số đất nước đối phương, mỗi lần đều đem thê tử của địch nhân thu hết vào trong phòng, vô số người hận không thể lột da róc thịt Thành Cát Tư Hãn, nhưng Thành Cát Tư Hãn vẫn là sống đời tiêu diêu tự tại?

Hai loại ý niệm trong đầu cứ liên tiếp hiện ra, Tống Thanh Thư có cảm giác được trên bả vai trái của mình đang có một tiểu thiên sứ thiện lành đang tận tình khuyên nhũ bản thân hắn, còn trên bả vai phải lại có một tiểu ác ma giảo hoạt đang không ngừng dụ dỗ bản thân hắn, theo so sánh thì sự mê hoặc của tiểu ác ma tựa hồ có sức hấp dẫn hơn nhiều lắm…

Mắt thấy bản thân sắp hoàn toàn bị ma hóa, chợt phúc linh tâm Tống Thanh Thư tới, hắn mở hai mắt ra, trước mắt hiện lên câu.

‘Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu’.

(Nguyên câu là:

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu.

Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu.

Thiên địa chi gian, kỳ do thác thược hồ?

Hư nhi bất khuất, động nhi dũ xuất.

Đa ngôn sác (sổ) cùng, bất như thủ trung.

DỊCH NGHĨA.

Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.

Thánh nhân bất nhân, coi trăm họ như chó rơm.

(Chó rơm là phong tục mà người xưa dùng để thay cho chó sống đem đi tế lễ)

Khoảng giữa trời đất như ống bễ, hư không mà không kiệt.

Càng chuyển động, hơi lại càng ra.

Càng nói nhiều lại càng khốn cùng, không bằng giữ sự hư tĩnh. )

Vũ Trụ từ lúc xuất hiện tới này, kỳ thực căn bản không có khái niệm là thiện ác, thiện ác chỉ là gông xiềng do người sáng tạo ra cho mình mà thôi.

Hoan Hỉ Thiền Pháp là công pháp Phật Môn, Phật Môn lại tin nhất là luật nhân quả, trong khi các Tu Hành Giả luyện công pháp này đều là người của Phật Môn, thì một khi hoàn toàn bị thú tính khống chế, rơi vào ma đạo, nhưng căn bản ẩn sâu trong tâm trí vẫn tuần hoàn có khái niệm nhân quả, chỉ là bọn họ không có ý thức được, vì thế sâu trong nội tâm, cứ tin rằng mình sớm muộn sẽ phải gánh chịu báo ứng nhân quả…

Tống Thanh Thư càng nghĩ càng kích động, bản thân mặc dù có thể nghĩ tới vấn đề này, cũng không phải là hắn so với những chí sĩ kinh thái tuyệt diễm của Mật Tông thông minh cơ trí hơn, mà bởi vì hắn căn bản không phải là người trong Phật Môn, ẩn sâu trong tâm trí cũng không có tin tưởng vững chắc vào tuần hoàn nhân quả.

Tống Thanh Thư phảng phất tựa như thấy có ánh sáng từ cuối đường hầm, hắn loáng thoáng hiểu qua những tiền bối Mật Tông đó thất bại từ vấn đề nào, bọn họ vì cứ xông phá khắc chế lý trí, có kiên quyết khắc chế nhưng bất luận như thế nào cũng bị thất bại vì giải quyết không đúng vấn đề.

Bởi vì khi xuất hiện tâm ma là lúc cũng như chính hắn vậy, sẽ sản sinh ra các loại tâm tình: Sợ hãi, áy náy, tràn ngập cảm giác có tội… sau đó nỗ lực dùng các loại phương pháp để cố tiêu diệt tâm ma.

Nhưng cái loại công pháp này thì tâm ma càng mạnh theo công lực tăng cường, kỳ thực căn bản không cần thiết phái đối phó như lâm đầu đại địch, cách xử lý phải khác, nếu trong lòng ngươi không cảm thấy đó là tâm ma, vậy thì đó không phải là tâm ma, chỉ là đơn giản như vậy…

Tống Thanh Thư tâm thần kích động, hắn hiện tại tâm trí hắn cũng rất đục loạn, trong lúc nhất thời cũng chưa nắm rõ lắm, nhưng hắn bén nhạy ý thức được, bản thân mình tựa hồ mò tới cánh cửa thành công, chỉ kém một vài bước chân mà thôi.

Sau đó một thời gian, Tống Thanh Thư bình thản coi như không có chuyện gì xảy ra, vẫn xử lý sự tình trong Kim Xà Doanh bình thường, cho dù có những lúc đối mặt với Tiêu Uyển Nhi, cũng chỉ xem nàng như một đầu lĩnh như các đầu lĩnh khác, căn bản không có chút nào để ý tới, kết quả bất ngờ trái lại khiến cho Tiêu Uyển Nhi lại lo được lo mất, làm nàng suy nghĩ lung tung rất nhiều.

Theo thời gian trôi qua, hôn lễ của tân nhiệm Kim Xà Vương cùng Tằng Nhu của Vương Ốc phái rốt cục cũng đã đến, Tiêu Uyển Nhi thừa dịp lúc Tống Thanh Thư không có ở đây, liền hẹn với Hạ Thanh Thanh đến một chỗ hẻo lánh trong gian phòng nhỏ gặp mặt.

– Uyển Nhi, ngươi cẩn thận hẹn ta đến nơi này làm để làm gì?

Hạ Thanh Thanh trong lòng thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi.

Những năm gần đây hai nàng tuy rằng cùng tồn tại trong Kim Xà Doanh, quan hệ biểu hiện ra coi như hòa hợp, nhưng Hạ Thanh Thanh trong lòng cũng minh bạch, hai người tuyệt đối không thể xem như là bằng hữu.

Năm xưa nếu nhưng không phải mình còn là một cô nương tùy hứng, ngay mặt chỉ cây dâu, mắng cây hòe châm chọc Tiêu Uyển Nhi cùng Viên Thừa Chí có cùng một chân, thì Tiêu Uyển Nhi cũng không vì để tránh tị hiềm mà gả thân cho La sư huynh người nàng cũng không yêu thích.

Theo tuổi tác tăng dần, hơn nữa mấy năm qua trải qua nhiều phen sinh tử, Hạ Thanh Thanh từ lâu đã không còn là một cô nương ghen tuông hồ đồ như trước nữa, bởi vậy mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng nàng đối với Tiêu Uyển Nhi cực kỳ hổ thẹn.

Hạ Thanh Thanh trong lòng biết rất rõ, Tiêu Uyển Nhi tuy rằng ngoài miệng chưa từng nói qua cái gì, nhưng trong tâm trí vẫn còn hận mình, suy cho cùng cũng vì lúc đó Tiêu Uyển Nhi cũng vô cùng yêu Viên đại ca…

Đây chính là điều sâu xa rõ ràng nhất của hai nàng, trước đó khi thời điểm đề danh tuyển người thi đầu chọn làm Kim Xà Vương, Hạ Thanh Thanh cũng không có nắm chắc thuyết phục được Tiêu Uyển Nhi ủng hộ Tống Thanh Thư, cho nên khi Tiêu Uyển Nhi đề danh Mộ Dung Phục thì nàng cũng không có gì bất ngờ.

– Ta muốn cầu ngươi giúp ta làm một việc.

Tiêu Uyển Nhi nhìn ánh mắt của Hạ Thanh Thanh rồi nói.

– Uyển Nhi ngươi quá khách sáo rồi, việc gì chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi.

Hiếm khi thấy Tiêu Uyển Nhi lại chủ động xin giúp đỡ, Hạ Thanh Thanh trong lòng vẫn ôm áy náy, đương nhiên là đáp ứng ngay.

– Chuyện này ngươi làm được.

Tiêu Uyển Nhi dừng một chút, tiếp tục nói.

– Ta muốn mang theo Kim Long bang quay về cố hương Kim Lăng.

Vốn là nàng có thể âm thầm bỏ trốn quay trở về Kim Lăng, nhưng thứ nhất là không cam lòng cơ nghiệp trước đây của phụ thân mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thứ hai là lo lắng sau khi mình lén lút rời đi, Tống Thanh Thư cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nhưng nếu có Hạ Thanh Thanh ra mặt thì khác, Hạ Thanh Thanh thân là một trong mười hai đầu lĩnh Kim Xà Doanh, hơn nữa có thân phận là Viên phu nhân, nếu trong đại hội nghị sự lên tiếng nói ra, đồng thời có mấy đầu lĩnh ngày trước có giao hảo với phụ thân cùng phụ họa thêm một chút, Tống Thanh Thư cũng không tiện cự tuyệt, lúc này Tiêu Uyển Nhi là có thể danh chánh ngôn thuận thoát ly khỏi ma trảo của Tống Thanh Thư.

– Cái gì… ngươi muốn về Kim Lăng?

Nghe được Tiêu Uyển Nhi nói, Hạ Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc.

Nàng kinh ngạc cũng không có gì là lạ, vốn là chuyện Kim Long bang muốn quay về cố hương Kim Lăng cũng không phải là bí mật gì, nhưng khi đó bởi vì Kim Xà Doanh trong ngoài hỗn loạn, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng bây giờ Kim Xà Doanh đã ổn định rất tốt, uy danh địa vị phu phụ của Tiêu Uyển Nhi cũng lên như diều gặp gió, ngày sau không chừng còn có thể lăn lộn còn có thể đảm đương làm tướng quân trấn một phương, tại sao lúc tốt như thế này lại phải rời đi…

Thấy được Hạ Thanh Thanh nghi hoặc, Tiêu Uyển Nhi nhàn nhạt đáp:

– Lòng ta đã quyết, ngươi không cần khuyên ngăn ta.

– Uyển Nhi vậy ngươi đã có hỏi qua ý của La sư huynh chưa?

Hạ Thanh Thanh cau mày hỏi, trong khoảng thời gian này La Lập Như nhiệt tình thập phần, một lòng hắn muốn lập ra một mảnh công lao để cho thê tử sau này hưởng được đặc quyền, làm sao có thể đột nhiên lại quay về Kim Lăng?

– Chuyện này không nhọc ngươi phải phí tâm, sự tình phu phụ của chúng ta, tự ta hiểu rất rõ.

Tiêu Uyển Nhi không kiên nhẫn.

– Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, chuyện này ngươi có giúp được hay không?

Hạ Thanh Thanh vẻ mặt khó xử, nếu như Kim Xà Vương hiện nay là một ai khác, bản thân nàng dù cho là có đắc tội cũng sẽ giúp Tiêu Uyển Nhi chuyện này, nhưng Kim Xà Vương lại chính là Tống Thanh Thư, cơ đồ của Kim Xà Doanh đang trong thời kỳ mấu chốt, nếu đột nhiên thiếu một Kim Long bang với thế lực đầy đủ như thế này, binh lực của Kim Xà Doanh sợ rằng có chút suy giảm.

Nhìn thấy Hạ Thanh Thanh ấp úng, Tiêu Uyển Nhi cười nhạt:

– Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi.

Hạ Thanh Thanh chột dạ nhìn nàng:

– Ta nào có tâm tư gì đâu…

– Còn muốn ta nói huỵch toẹt ra sao?

Tiêu Uyển Nhi hừ một tiếng.

– Ngươi vẫn là quan tâm đến cơ đồ của tên gian phu kia.

Tiêu Uyển Nhi vốn là không thích Hạ Thanh Thanh, hôm nay lại bị Tống Thanh Thư đối đãi như vậy, đương nhiên cực hận hai người này, bởi vậy lời nói cực kỳ ác độc.

– Cái gì gian… phu.

Hạ Thanh Thanh trên gương mặt thoáng cái thốn tận, trở nên trắng bệch không gì sánh được.

– Muốn người không biết sự tình nhơ bẩn này, ta cũng không muốn nói ra, miễn làm ô uế miệng của ta.

Tiêu Uyển Nhi vốn là cực kỳ buồn phiền, nhưng khi nhắc tới chuyện ô uế này, sắc mặt vẫn không tránh khỏi ửng đỏ lên…

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, Hạ Thanh Thanh lúc này hồn phi phách tán, đâu còn chú ý tới vẻ mặt Tiêu Uyển Nhi dị thường, cuống quýt giải thích:

– Uyển Nhi, sự tình cũng không phải như ngươi tưởng đâu, ta và hắn…

Hạ Thanh Thanh đột nhiên dừng lại, nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào đây, trước đây để báo thù cho Viên Thừa Chí, nàng độc hành thâm nhập hoàng cung ám sát Khang Hy, về sau thậm chí còn đến Thịnh Kinh thành sẵn sàng hy sinh thân thể cho Hoằng Lịch để mượn tay Hoằng Lịch giết Khang hy, nếu không nhờ có Tống Thanh Thư mấy lần cứu giúp, nàng từ lâu đã lâm vào thâm uyên vạn kiếp bất phục, hai người cùng chung hoạn nạn sinh tử, trong thời gian qua phát sinh sự tình nam nữ với hắn, thì giờ làm như thế nào để giải thích cho rõ ràng đây?

– Thế nào, ta nói không sai chứ?

Tiêu Uyển Nhi đột nhiên lại tức giận.

– Họ Hạ kia, ngày xưa ngươi bức bách ép buộc ta, nhưng ta niệm lấy mối tình thắm thiết của ngươi, hơn nữa không muốn Viên đại ca phải mang tiếng là người thay lòng đổi dạ, nên mới chủ động rời khỏi để thành toàn cho hai người, ai ngờ ngươi bây giờ lại… Nếu như biết trước ngươi là một nữ nhân chẳng biết hổ thẹn như thế này, thì ta như thế nào lại đem Viên đại ca chắp tay đưa cho ngươi!

Chuyện đã xảy đêm đó ra đối với Tiêu Uyển Nhi, đối với một nữ nhân trinh liệt mà nói, có thể là tựa như bầu trời sụp xuống, trong khoảng thời gian này nàng vẫn sống trong sự khiển trách giày vò của tâm trí, có thể nói là bị áp lực uất ức dồn nén tích lũy lại.

Nhìn Hạ Thanh Thanh lúc này, nàng lại nghĩ đến nữ nhân này không chỉ trước đây đoạt lấy Viên đại ca, hôm nay lại mang tên ác ma kia dẫn tới Kim Xà Doanh, hủy diệt hạnh phúc cả đời của nàng, thì làm như thế nào lại không tức giận chứ.

– Uyển Nhi, chuyện trước đây ta thật là xin lỗi ngươi.

Hạ Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt, rốt cục vẫn phải lấy dũng khí giải thích.

– Nhưng chuyện ta và Tống đại ca trong lúc này tuyệt không phải xấu xa như ngươi nghĩ đâu… chúng ta lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau) thật sự đây.

– Viên đại ca thi xương cốt chưa kịp lạnh, thù lớn chưa trả, ngươi lại đầu nhập vào một nam nhân khác ôm ấp hoài bão, tốt cho một mối thù lớn chưa có báo xong…

Tiêu Uyển Nhi nổi giận nói.

– Ngươi có chỗ không biết, Tống Thanh Thư đã giúp Viên đại ca báo thù xong rồi, kẻ đầu sỏ đã…

Hạ Thanh Thanh đột nhiên ngừng lại không nói, Khang Hy đã chết, việc này thật sự là quan hệ trọng đại, nàng không thể nào dám tùy tiện thổ lộ ra.

Nghe nàng lại nhắc tới ác ma kia, Tiêu Uyển Nhi lại cảm thấy máu huyết thoáng cái xông lên tới trên đầu, không chút nghĩ ngợi thốt ra:

– Hừ… ngày hôm nay vừa lúc hắn đại hôn, ta phải đến ngay trước mặt thiên hạ vạch trần chuyện giữa các ngươi tư tình, để xem thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào đôi cẩu nam nữ các ngươi đây.

Đúng ra Tiêu Uyển Nhi trong ngày thường cũng không vọng động như vậy, chỉ bất quá trong khoảng thời gian này bị áp lực uất ức dồn nén, lại bị Hạ Thanh Thanh dẫn ra thù mới hận cũ, nên mới nói lẫy, nhưng lời vừa thốt ra khỏi miệng lại khiến nàng là hối hận, nghĩ đến thủ đoạn của tên ác ma kia, nàng liền có cảm giác toàn thân băng lãnh.

Đột nhiên Tiêu Uyển Nhi thấy bên hông mình tê rần, vừa sợ vừa giận nhìn Hạ Thanh Thanh:

– Ngươi…

Nhìn Tiêu Uyển Nhi đã bị điểm trúng huyệt đạo, Hạ Thanh Thanh cắn môi một cái:

– Uyển Nhi, thật xin lỗi, ngươi mắng chửi nhục nhã với ta như thế nào cũng không đáng kể, nhưng Tống Thanh Thư chí hướng xa rộng, ta không có thể để cho đại nghiệp của hắn bị bị hủy ở trong tay ngươi.

– Ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?

Nước đã đến chân, Tiêu Uyển Nhi trái lại rất là bình tĩnh, cũng được… cứ như vậy mình được giải thoát cũng tốt.

Hạ Thanh Thanh lắc đầu:

– Ta đã có lỗi với ngươi trước đây, giờ sao há lại phải giết ngươi.

– Ngươi không giết ta, thì sẽ không có cách nào chặn được miệng của ta.

Tiêu Uyển Nhi nói mà không có biểu cảm gì.

– Có… ta có một biện pháp…

Nhìn xa xa tân phòng đang giăng đèn kết hoa, Hạ Thanh Thanh như có điều tính toán suy nghĩ.

Danh sách các phần

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng