Phần 3
Tống Thanh Thư một đường giục ngựa chạy cuồn cuộn, không biết được phía sau đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa người Thủy Sinh bị hắn ôm vào trong ngực, trái tim nhảy loạn, nhưng vì bi thương tang phụ nên có chút khôi phục lại.
Thấy Thủy Sinh dọc theo đường rúc đầu không nói lời nào, Tống Thanh Thư cúi đầu cười trêu nói:
– Lúc trước tại Dương Châu cùng tại hạ đi một đường thì cô nương luôn mồm mép cãi vã, còn bây giờ sao lạ vậy?
Thủy Sinh thở dài:
– Nhân gia đang trong tình huống như thế này, nào có tâm tư cùng ngươi đấu võ mồm nha.
Tống Thanh Thư thương tâm vuốt ve trên mái tóc đen:
– Nhìn cô nương trong một đêm mất đi những người thân thương cảm như thế, tại hạ sẽ hy sinh một chút, chiếu cố cho cô nương…
Thủy Sinh gắt một cái:
– Phi… ai cần ngươi chiếu cố, ta còn có bá phụ, còn có… còn có biểu ca đây.
– Biểu ca?
Tống Thanh Thư thần sắc cổ quái, than thở.
– Cũng đúng, từ xưa đến nay, biểu ca biểu muội luôn có nhiều nghiệt duyên, cô nương đã có biểu ca, ta đây cũng sẽ không tự mình đa tình nữa.
– Ai, chúng ta không phải như là như ngươi nghĩ đâu!
Thủy Sinh cuống quýt giải thích.
– Ta và biểu ca thật không có gì.
Tống Thanh Thư sắc mặt phát lạnh, giọng nói nhất thời băng lãnh:
– Theo tại hạ được biết, biểu ca Uông Khiếu Phong đối với cô nương mối tình thắm thiết, các người lại từ thuở nhỏ thanh mai trúc mã lớn lên, cô nương nói như vậy khó tránh quá mức bạc tình…
Thủy Sinh ngẩn người ra:
– Biểu ca ưa thích ta sao?
Nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh Thư, Thủy Sinh ủy khuất khóc lên:
– Nhân gia thật không biết gì nha, trước giờ chỉ là một mực đem hắn đối đãi như là ca ca.
Tống Thanh Thư sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ mình hiểu lầm Thủy Sanh? Lẽ nào nàng chưa tới kịp mở ra tình đậu đối với Uông Khiếu Phong, thì đụng phải mình?
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng giận dữ:
– Dâm tặc nhận lấy cái chết!
Lập tức một làn cương khí thuần khiết đã đánh đến trước mặt…
…
Tống Thanh Thư ngẩn ra, thì ra đối phương trong miệng hô dâm tặc là đang nói hắn.
Tống Thanh Thư phiền muộn, liền vội đem Thủy Sinh che chở trong ngực, tay trái một chưởng tung ra, chạm lấy chưởng lực của đối phương.
Bởi vì lo lắng lực phản chấn ép lấy Thủy Sinh, nên Tống Thanh Thư không dám dùng toàn lực.
– Um…
Trên tay truyền đến cảm giác hơi tê dại, Tống Thanh Thư cảm thán nội lực đối phương rất là tinh thuần.
Tống Thanh Thư muốn ôm Thủy Sinh xuống ngựa, thì trong ngực truyền đến thanh âm lo lắng:
– Tiêu bá bá, đừng đánh… hắn là người một nhà.
– Người một nhà?
Một nam nhân trung niên đầu mang mũ mềm liền ngừng lại, nghi ngờ nhìn Thủy Sanh.
– Cô nương nhận biết người này?
Tống Thanh Thư cũng tò mò nhìn Thủy Sanh.
– Ừ.
Thủy Sinh gật đầu, nàng tung người xuống ngựa, kéo Tống Thanh Thư đi đến hướng người nọ.
– Vị này chính là Tiêu bá bá của ta, nhân xưng ‘Tấn Dương Đại Hiệp’, còn đây là Tống Thanh Thư công tử, vừa rồi đã cứu Sinh nhi thoát khỏi từ tay Huyết Đao lão tặc.
Trước đó thì Thủy Giám cùng Tiêu Bán Hòa một đường truy tung cũng không có phát hiện bóng dáng của Huyết Đao lão tổ, thì biết được đã trúng gian kế của đối phương, liền quay đầu trở về tìm kiếm, vừa vặn từ xa xa nhìn thấy Thủy Sinh bị một người nam nhân ôm vào trong ngực, nàng còn có một bộ dạng khóc sướt mướt, hiển nhiên là bị khi dễ, nên đã cho Tống Thanh Thư trở thành dâm tặc.
Tống Thanh Thư một bên quan sát đối phương một bên suy nghĩ:
“Nguyên lai là Tấn Dương Đại Hiệp Tiêu Bán Hòa, nghe đồn Hỗn Nguyên khí của ông ta đã tu luyện đến xuất thần nhập hóa, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”
– A? Thì ra đây là vị thiếu niên anh hùng đã từng ám sát Khang Hy.
Tiêu Bán Hòa nhìn Tống Thanh Thư, thấy thuận mắt vài phần, phải biết rằng ông ta trước kia cũng là nằm vùng ở Tử Cấm Thành, mấy lần định ám sát hoàng đế Thanh Triều đều bị thất bại, về sau vì vì đại sự mới rời khỏi cung, thì cùng lúc Tống Thanh Thư vừa đến tiến cung, cho nên hai người mới không đối mặt.
– Sinh nhi, phụ thân ngươi cùng với mấy vị thúc thúc bá bá đâu rồi?
Trong rừng cây lại đi ra thêm một nam nhân trung niên, hình dạng đường đường chính chính, cùng Thủy Đại có vài phần tương tự, trên người tự có một làn sát khí chinh chiến sa trường.
– Đại bá!
Nghe được câu hỏi của Thủy Giám, Thủy Sinh chạy tới nhào tới trong ngực ông, đau lòng khóc rống lên.
Lúc này Tống Thanh Thư âm thầm cả kinh, đây chính là một trong mười hai đầu lĩnh của Kim Xà doanh, ngày trước là tổng binh Minh triều.
– Sinh nhi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy phản ứng của Thủy Sinh, trong lòng Thủy Giám chợt lạnh, lo lắng hỏi.
Không đành lòng để cho Thủy Sinh chính miệng lập lại lần nữa thảm trạng, Tống Thanh Thư liền mà đem tình hình lúc đó nói đại khái một lần.
– Huyết Đao cẩu tặc! Ta Thủy Giám thề cùng ngươi không đội trời chung!
Thủy Giám biểu lộ vô cùng bi thương phẫn nộ, nhịn không được một ngụm máu tươi phun ra.
Thủy Sinh một bên chà lau nước mắt, một lần nghẹn ngào nói:
– Đại bá, Huyết Đao cẩu tặc đã bị Tống công tử giết chết rồi.
Thủy Giám kinh hãi, vội vàng liền bái xuống trước người Tống Thanh Thư:
– Đa tạ Tống thiếu hiệp thay huynh đệ ta báo thù này.
Tống Thanh Thư sao có thể để cho Thủy Giám bái mình, vội vàng đưa tay đỡ lấy hai cánh tay của lão:
– Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ vốn là chuyện của người hành tẩu giang hồ, huống chi vãn bối và Thủy cô nương cũng coi như là bằng hữu.
Thủy Giám mấy lần dùng sức đều thấy thân thể của mình không chút nhúc nhích, không có cách nào bái xuống, liền hiểu rằng võ công của mình cùng Tống Thanh Thư kém khá xa, cảm khái nói:
– Vạn hạnh trong bất hạnh là Sinh nhi không xảy ra chuyện gì, may là có Tống thiếu hiệp tình cờ đi ngang qua, nếu không thì quả thật là đau thương không chịu nổi.
Tống Thanh Thư có chút lúng túng cười nói:
– Thủy tiền bối, vãn bối không phải là tình cờ đi ngang qua, mà là cố ý tới cứu người.
– A… xin chỉ giáo…
Thủy Giám lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tống Thanh Thư liền đem chuyện mình tới sơn đầu bái phỏng, thì mới biết được Thủy Giám đang truy tìm Huyết Đao lão tổ, sau đó kể lại chuyện đã xảy ra…
– Thì ra Tống thiếu hiệp là do Tư Đồ lão anh hùng đề cử người tuyển chọn Kim Xà Vương.
Thủy Giám hiểu ra.
– Tống thiếu hiệp yên tâm, lão phu từ trước đến giờ bội phục Tư Đồ lão anh hùng, huống chi lần này ngươi đối với Thủy gia có ân lớn như vậy, lão phu nhất định sẽ ủng hộ thiếu hiệp.
– Được rồi, đến đây để lão phu dẫn tiến với một người mà chúng ta đề danh, vị đại hiệp này nhân xưng ‘Tấn Dương Đại Hiệp’ Tiêu Bán Hòa, hai người làm quen thân cận một chút, đến lúc đấu võ chọn người làm Kim Xà Vương, cũng có thể cùng nhau trông coi.
Tiêu Bán Hòa cười khổ nói:
– Thủy lão đệ, ta mới vừa cùng Tống thiếu hiệp giao thủ, hắn một tay đã đem ta bức lui, thật là anh hùng xuất thiếu niên a.
Tống Thanh Thư vội vàng nói:
– Tiêu lão tiền bối với Hỗn Nguyên Khí đã lô hỏa thuần thanh, vãn bối cũng bội phục không thôi.
Tiêu Bán Hòa mỉm cười, nhưng trong lòng âm thầm rùng mình: “Thông thường thiếu niên đắc chí thì trên người đều có một làn chí khí cao ngạo, Tống Thanh Thư này võ công đã cao, lại hiểu đạo lý đối nhân xử thế, có nét võ dũng của Sở Bá Vương, lại có tài khéo đưa đẩy của Lưu Bang, thật đúng là phải phòng ngự a, may là Sinh nhi tựa hồ cùng hắn có quan hệ thân mật, nên xem ra tạm thời sẽ chưa trở thành địch nhân của ta…”