Phần 25
– Điều này làm sao có thể?
Cũng khó trách Tống Thanh Thư như là không thể tin được, A Thanh rõ ràng không thông thế sự, bộ dạng cũng không màng đến thế sự, làm sao lại tới tham gia chuyện này?
– Sự thật chính là như vậy.
Hạ Thanh Thanh buồn bực nói.
– Ta chỉ có thể tận lực giúp cho ngươi đụng trận muộn với A Thanh, hy vọng nàng giữa đường sẽ bị thua cuộc ah.
Lần này Kim Xà đại hội lại đột nhiên ra nhiều biến số như vậy, khiến cho Hạ Thanh Thanh cực kỳ đau đầu.
– A Thanh làm sao có thể bị thua cuộc.
Tống Thanh Thư phiền muộn.
– Nếu thật là có người đánh thắng được A Thanh, thì kẻ đó võ công không biết bực nào nghịch thiên, ta lại càng đánh không lại.
Ti Đồ Bá Lôi ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương kia có lai lịch gì mà Tống công tử võ công cao như vậy, cũng không phải là đối thủ của nàng?
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Nàng là kiếm tiên hạ phàm, vãn bối là phàm nhân làm sao đánh lại được…
– Trên đời này làm gì mà có tiên nhân?
Chu Cửu mở miệng ngắt lời nói.
– Tống lang, võ công của ngươi ta biết rõ ràng nhất, hiện tại sợ rằng hiếm có địch thủ, cho dù là cô nương kia võ công cao tới đâu, nếu quả thật cùng ngươi giao thủ thì bất quá cũng là kẻ tám lạng người nữa cân, vì sao lại chưa đánh đã khiếp sợ vậy?
Tống Thanh Thư biến sắc, biết mình đã vô ý thức xem A Thanh như thành kiếm tiên, sở học đứng đầu là do đều võ công mà có, Hoan Hỉ Thiện Pháp mật tông gần như là phương pháp tu chân, nói thế thì mình cũng không phải là con người bình thường a.
Vừa nghĩ như thế Tống Thanh Thư đột nhiên cảm thấy tinh thần mình đại chấn, cười vang nói:
– A Cửu, đa tạ công chúa cảnh tỉnh, nếu A Thanh là kiếm tiên, thì ta chính là kiếm ma, ta cũng không tin, Ma đánh không lại Tiên!
Thấy hắn khôi phục ý chí chiến đấu, Chu Cửu mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Lúc này mới đúng là nam nhân mà ta đã chọn…”.
– Được rồi, những người còn lại được đề danh là ai?
Tống Thanh Thư có chút lo âu hỏi, A Thanh đã xuất hiện, nếu lát nữa xuất hiện ra Độc Cô Cầu Bại thì cũng không có gì kỳ quái.
– Thiên Địa Hội Tổng Đà Chủ Trần Cận Nam, Tấn Dương đại hiệp Tiêu Bán Hòa, còn có Lệnh Hồ Xung là người nổi danh của Ngũ Nhạc Kiếm Phái một thân kiếm pháp tinh diệu không gì sánh được, Thiết Đầu Du Thản Chi, Cô Tô Mộ Dung phục, Hoắc Đô, hơi lạ là bên Thiếu Lâm có một tăng nhân có chữ lót Hư là đệ tử nhập môn, võ công dù có tới đâu chỉ sợ cũng có hạn.
– Không biết có phải kêu là Hư Trúc ah?
Tống Thanh Thư cổ quái hỏi.
– Ngươi nhận thức hắn?
Chu Cửu ngạc nhiên i.
– Không có gì, công chúa cứ nói tiếp đi…
Tống Thanh Thư cũng biết Hư Trúc hình dáng chỉ là một hòa thượng tầm thường, nhưng sợ rằng lần này Hư Trúc sẽ làm mọi người mở rộng tầm mắt.
…
Chu Cửu không biết Tống Thanh Thư đang khổ não, nói tiếp:
– Còn có Tứ Nương tử Dương Diệu Chân của Hồng Áo Quân, nàng cầm đầu nghĩa quân sâu trong Kim quốc thanh thế không kém hơn Kim Xà Doanh bao nhiêu, được xưng là Nhất Can Lê Hoa Thương Đả Biến Thiên Hạ Vô Địch Thủ, nhiều năm qua mang theo Hồng Áo Quân cùng Thiết Kỵ Kim Quốc giao chiến, khiến cho những tướng quân Kim Quốc nghe tin cũng đã sợ mất mật.
– Tại hạ và nàng đã từng giao thủ, Nhất Can Lê Hoa Thương đích xác rất là lợi hại.
Nhớ lại trận chiến, Tống Thanh Thư lòng vẫn còn e dè nói.
– Nàng có xinh đẹp hay không?
Chu Cửu khóe môi cong lại.
– Rất xinh đẹp… ách?
Tống Thanh Thư mới vừa nói, đột nhiên phát hiện hai nàng như chế giễu nhìn mình, liền quýnh lên, vội vàng giải thích.
– Tại hạ và nàng ta không có quan hệ gì.
– Chúng ta lại không có nói gì, ngươi khẩn trương như vậy làm gì a.
Hạ Thanh Thanh vẻ mặt lại vui vẻ.
– Tại vì nếu có quan hệ thì tốt rồi, đến lúc đó nếu đối mặt, nàng sẽ không có ý tứ cùng ngươi tranh đoạt Kim Xà Vương ah.
Ti Đồ Bá Lôi trong mắt lóe lên kinh dị, nghe các nàng nói chuyện, tựa hồ Viên phu nhân này cùng Tống Thanh Thư cũng có quan hệ không bình thường a, bất quá chuyện như thế này mà Cửu công chúa không để ý đến, lão làm gì có tư cách quản chứ.
– Các người nghĩ đến chuyện gì vậy, thương pháp của nàng pháp tuy rằng cao minh, ta cũng không phải là ngồi không, để dựa vào mối quan hệ a.
Tống Thanh Thư phiền muộn, tựa như mình bị xem như là ăn bám vậy.
– Được rồi… được rồi, biết ngươi lợi hại rồi được chưa.
Chu Cửu mỉm cười, hiển nhiên cũng không quá để ý đến.
– Có một người tên là Thạch Phá Thiên, người này vô cùng thần bí, lai lịch võ công không tra ra được.
– Thạch Phá Thiên?
Tống Thanh Thư thần kinh đều chết lặng, đã xuất hiện A Thanh, tái xuất hiện Thạch Phá Thiên, võ công của hai người, Tống Thanh Thư thực sự không cách nào tưởng tượng cao đến bao nhiêu.
Thấy sắc mặt hắn khác thường, Chu Cửu ngạc nhiên nói.
– Tống lang, người này ngươi cũng biết sao?
– Có biết một… chút… Ai… hắn \võ công cũng không dưới A Thanh đâu.
Tống Thanh Thư than thở.
Hạ Thanh Thanh thần sắc biến đổi:
– Hỏng rồi, ta còn tưởng rằng võ công của hắn cao không nổi, nên cố ý an bài cùng ngươi giao đấu…
– Hạ phu nhân an bài ta và hắn?
Tống Thanh Thư hô hấp cứng lại.
– Vòng thứ mấy vậy?
– Nếu như vòng đầu ngươi và hắn đều thắng, sẽ gặp nhau ở vòng thứ hai.
Hạ Thanh Thanh vẻ mặt đưa đám.
– Sớm biết rằng như vậy thì để cho hắn và A Thanh đánh nhau một trận trước, hai người mặc kệ ai thắng ai thua, nói không chừng sẽ giảm khí lực khi tham gia vòng sau…
– Hạ phu nhân cũng không cần quá để ý, cứ để binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, tại vì muốn đoạt được làm Kim Xà Vương, vẫn phải là chiến thắng tất cả đối thủ mới được.
Tống Thanh Thư rất nhanh khôi phục lại, vội vã an ủi.
Chu Cửu cũng khuyên:
– Đúng vậy, ngươi đối Tống lang cũng nên có chút lòng tin, võ công của hắn đã rất cao…
Hạ Thanh Thanh bĩu môi, vẻ mặt phiền muộn:
– Lần này bài binh bố trận kỳ thực rất có ý tứ, sẻ chia ra làm hai khu, mỗi khu có tám người được đề cử, người thắng cuối cùng của mỗi khu sẽ tham gia tỷ thí trận sau cùng với nhau. Chúng ta biết A Thanh lợi hại, nên cố ý đem nàng cùng ngươi phân chia hai khu khác nhau, có vài người nhìn thấy nàng chỉ là một cô nương xa lạ, nên đều muốn chọn nàng làm đối thủ, không biết đến lúc tranh tài, có bị A Thanh dọa cho chết…
Nói đến đây, Hạ Thanh Thanh ánh mắt nhịn không có một bộ nhìn biểu tình hả hê.
– Ai xui xẻo như vậy a, vòng thứ nhất liền đụng phải A Thanh?
Tống Thanh Thư trong lòng đã cho kẻ đó đã bị xử tử hình.
– Tất cả mọi người muốn đều muốn chọn A Thanh làm đối thủ, sau cùng là một gia hỏa được gọi là Kiếm Thần.
Chu Cửu tiếp lời đáp.
– Trác Bất Phàm? Kiếm Thần đụng với Kiếm Tiên, có ý tứ.
Tống Thanh Thư xem như là mặc niệm đối với Trác Bất Phàm.
– Còn vòng thứ nhất của ta đối thủ là ai?
Nghe được vấn đề của hắn, hai nàng nhìn nhau cười:
– Đối thủ này, ngươi khẳng định rất là ưa thích.
Tống Thanh Thư ngẩn ra, rất nhanh phản ứng kịp:
– Không biết có phải là Hà Thiết Thủ ah?
Hạ Thanh Thanh thè lưỡi:
– Hà Giáo Chủ thì chúng ta biết đã lâu, võ công của nàng tuy cao, nhưng so cùng ngươi thì còn kém, trừ phi ngươi đến lúc đó thương hương tiếc ngọc, không thì không có khả năng thua.
Tống Thanh Thư sờ sờ mũi, không có hảo ý nở mỉm cười:
– Ta nhớ không lầm, yêu nữ Hà Thiết Thủ ngày trước si mê ai đã giả nam trang vậy ah?
Hạ Thanh Thanh hai má thoáng cái liền đỏ, nàng xấu hổ nói không nên lời, một bên Chu Cửu nhìn nàng một cái, che miệng cười nói:
– Không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy mà ngươi cũng biết… Tống lang, lần này Hạ phu nhân vì ngươi, ngay cả tình nhân cũ cũng bán đứng a.
– Hừ…
Hạ Thanh Thanh gắt lên, véo nhẹ bên hông Chu Cửu.
– Không phải đây là chủ ý của ngươi sao?
Nhìn hai nàng đùa nhau, Tống Thanh Thư vui mừngi, xem ra ngăn cách giữa hai nàng trước đây đã diệt trừ hết, nếu biết như vậy, thì đã sớm kéo các nàng cùng nhau hưởng thụ trên giường rồi.
Sau khi được hai nàng giải thích xong, Tống Thanh Thư biết rõ mỗi người được đề cử giao đấu.
Vòng thứ 1.
Một khu:
1: Tống Thanh Thư vs Hà Thiết Thủ.
2: Tiêu Bán Hòa vs Du Thản Chi.
3: Tứ Nương tử Dương Diệu Chân vs Tổng Đà Chủ Trần Cận Nam.
4: Hà Sư Ngã vs thần bí Thạch Phá Thiên.
Khu còn lại:
1: A Thanh vs Trác Bất Phàm.
2: Hư Trúc vs Cô Tô Mộ Dung Phục.
3: Dương Quá vs Công Tôn Chỉ.
4: Lệnh Hồ Xung vs Đoàn Diên Khánh.